Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Ông Cháu

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Dọc theo đường đi cũng gặp được vài cái xác sống, nhưng hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lưu Khôn đi ra ngoài, đã có kinh nghiệm nhiều, hắn ta dẫn theo mọi người tránh đi mấy cái xác sống kia, dẫn họ đến nơi được gọi là doanh địa kia một cách an toàn.

“Cuối cùng các ngươi cũng về rồi!”

Đây là một khách sạn ba tầng, mấy người Lưu Khôn vừa mới đi đến tầng trệt, toàn bộ khách sạn giống như đều sống lại, chừng mười mấy người đều đang ở trong sảnh lớn nhón chân ngóng chờ, mấy người này có nam có nữ, có già có trẻ, người già thì chừng sáu bảy chục tuổi, trẻ nhỏ chỉ mới tám chín tuổi, thấy doanh địa người sống sót này, Tần Vũ không khỏi nhíu chặt mày.

Hiển nhiên cái doanh địa người sống sót này có thực lực cực kỳ yếu, thật sự là một đám già yếu bệnh tàn, cho dù cộng luôn cả Trương Phong vào thì số lượng người có sức chiến đấu cũng chưa lên đến con số mười.

“Ông nội, ông đói rồi đúng không? Lần này chúng ta tìm được không ít thức ăn đó!”

Bạch Tiểu Na chạy đến bên cạnh một ông cụ quan tâm nói.

“Khụ khụ!”

Ông cụ ho khan dữ dội một lúc mới ổn định lại, ông ta nói:

“Tiểu Na, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi không có chuyện gì thì hạn chế đừng đi ra ngoài quá nhiều.”

Bạch Tiểu Na gãi đầu cười nói:

“Không có gì, không phải ta đã an toàn quay về rồi sao? Hơn nữa nếu chúng ta không đi ra ngoài tìm đồ ăn thì sẽ có rất nhiều người đói bụng.”

Lưu Khôn la to:

“Mọi người đều đói bụng hết rồi đúng không? Đừng chen lấn, xếp hàng!”

Mấy người Lưu Khôn bắt đầu phát đồ ăn, mọi người trong sảnh nối đuôi nhau chen chúc đi về phía họ, khung cảnh vô cùng hỗ loạn, Tần Vũ thấy cảnh này, lại càng thêm thất vọng về doanh địa người sống sót này.

Hiển nhiên doanh địa người sống sót này chỉ là do một ít người thường tạo thành, không có thực lực không có tổ chức không có kỷ luật, chỉ cần một ít tai họa nhỏ có lẽ đều có thể tiêu diệt sạch sẽ họ, hắn nghĩ thầm trong lòng, vẫn cứ nên tìm cơ hội rời đi thôi, hắn cũng không muốn mang theo một đống người vướng víu tay chân.

Mà ông cụ kia nhìn về phía Tần Vũ, trong mắt ông ta chợt lóe lên chút ánh sáng, ông ta nói nhỏ với Bạch Tiểu Na:

“Ngươi thanh niên này là ai thế?”

Bạch Tiểu Na quay đầu nhìn thoáng qua Tần Vũ, cô cười nói với ông cụ:

“Ông nội, hắn tên Tần Vũ, đây là em gái của hắn, Tần Tiểu Vũ. Hôm nay còn phải cảm ơn họ, nếu không ngươi sẽ không thấy cháu gái cưng của ngươi nữa!”

Mà hiện tại Tần Vũ cũng đã để ý đến ông cụ này, khi nhìn vào ánh mắt của ông ta, trong lòng hắn không khỏi thoáng rung động, hình như ông cụ này bị bệnh tật quấn người, nhưng ánh mắt của ông ta không phải là ánh mắt mà một người bình thường có thể có được, ánh mắt của ông ta tinh khí nội liễm, trông có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra hung hãn như hổ, ông ta chắc chắn không phải người bình thường!

Ông cụ nhìn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cảm ơn nói:

“Cảm ơn hai người các ngươi đã giúp đỡ cháu gái của ta, nếu không chê thì ở lại nơi này đi.”

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều gật đầu, hình như ông cụ là người đứng đầu ở nơi đây, có uy vọng rất cao.

“Các ngươi đều mệt hết rồi đúng không? Đi theo ta, ta sắp xếp phòng cho các ngươi.”

Bạch Tiểu Na vô cùng nhiệt tình dẫn theo hai người Tần Vũ lên lầu.

Trên đường đi, Tần Vũ nói với Bạch Tiểu Na:

“Ông nội của ngươi không phải là người bình thường đúng không?”

Bạch Tiểu Na không ngờ Tần Vũ sẽ chủ động nói chuyện với cô ta, hơn nữa vấn đề đầu tiên lại là về ông nội của cô ta, cô ta không nghĩ gì khác, chỉ có chút kiêu ngạo nói:

“Ông nội của ta giỏi lắm đó, ông là thần y, mỗi lần có người đến khám bệnh, ông không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể biết được tình huống cụ thể của đối phương, hơn nữa còn kê khai đơn thuốc, ông khác hoàn toàn với mấy tên thần y có tiếng mà không có miếng kia.”

Nghe được lời này, Tần Tiểu Vũ khó hiểu nói:

“Nếu nói thế, ông nội của ngươi là thần y, nhưng sao ta lại cảm thấy hình như ông ta cũng đang bị bệnh nặng vậy, lúc nãy còn liên tục ho khan nữa!”

Đúng vậy, nếu ông nội của Bạch Tiểu Na là thần y thì không có lý do gì mà không thể trị được bệnh của bản thân đúng không?

Bạch Tiểu Na lập tức bị nói đến á khẩu, cô hơi ấp úng nói:

“Cái này...Ông nội của ta nói đây là do khi ông còn trẻ tập võ để lại ám thương, hiện tại tuổi tác của ông đã lớn, những ám thương kia phát tác, cho nên hiện tại ông mới bị bệnh tật quấn lấy.”

“Quả nhiên là thế!”

Trong lòng Tần Vũ khẽ động, từ lúc bắt đầu hắn đã cảm thấy ông cụ này không bình thường, lại nghe Bạch Tiểu Na nói ông cụ này từng học võ, hắn gần như có thể khẳng định trên chín mươi phần trăm ông cụ này là một cổ võ giả! Hơn nữa cơ thể còn bị để lại ám thương nặng như thế, ông ta chắc chắn không phải là cổ võ giả tầm thường!

Bạn đang đọc Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa của Lời Răn Của Đất Trời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 439

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.