Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa vô đơn chí gặp mai phục

Tiểu thuyết gốc · 5241 chữ

(Thanh Thảo: Này chị, chị có viết được thật không đó. Em đã kể cho chị chi tiết, hay và hấp dẫn như vậy. Chị chỉ cần viết lại thôi mà. Chị xem. Sao phản ứng của mọi người lại chìm nghỉm vậy? Cái này không thể do tôi hay câu chuyện của tôi được.

Tôi:…

Đức: Vậy thì đổi người đi.

Tôi:… (huhu))

---

Đức vội vàng ngồi lại về vị trí của mình, để không bị lộ ra việc anh đang thở gấp và mặt đang đỏ bừng. Chỉ có cô gái này mới có thể khiến anh mất kiểm soát bản thân như vậy.

-Không phải cô nói muốn về phủ Thái sư sao? – Đức cố gắng giữ bình tĩnh như không có việc gì và hỏi lại cô.

-À, cái đó, không vội, không vội. Trong thành đã có nhiều điều thú vị thế này, tôi rất tò mò ngoài thành sẽ như thế nào, anh cho tôi đi đi mà, nha, nha.

-Thôi được, tôi cũng muốn đưa cô đến một nơi ngoài thành.

-Thật á!!! Anh là tuyệt vời nhất nhất ấy. Vậy tôi phải ăn thêm nữa để có sức còn đi lại. – Nói rồi Thanh Thảo cầm đũa lên ăn như chưa từng ăn.

-Cô còn ăn chưa đủ sao? Tất cả thức ăn ở đây đều đã đi đâu hết rồi vậy hả? – Đức lắc đầu.

-Hihi, - Thanh Thảo chỉ biết cười trừ sau khi nhìn bàn ăn đã bị mình dọn sạch sẽ. thức ăn được gọi lên đủ cho 6 người ăn, vậy mà… Cô cũng tự cảm thấy mình quá là… dễ nuôi đi.

Sau khi rời quán ăn, hai người đi đến chỗ cho thuê ngựa. Thanh Thảo cảm thấy vô cùng phấn khích, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy ngựa ở ngoài đời thực, nó mới to làm sao.

-Chúng ta sẽ cưỡi ngựa đi sao?

-Ừ.

-A, tuyệt quá, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ngựa luôn á, vậy mà nay lại có cơ hội được cưỡi nó nữa. Thích quá. À, tôi thích con này. – Thanh Thảo vừa nói vừa chỉ vào một con bạch mã. Đúng là các cô gái dù ở lứa tuổi nào cũng chỉ thích có bạch mã mà thôi.

-Không được, con đó già quá rồi, chân cũng yếu. Lấy con này đi. – Anh ta nói và chỉ vào một con ngựa cả mình đen bóng, tô điểm bởi một vạch trắng từ đỉnh đầu đến hàm, trông vô cùng khỏe mạnh.

-Không tôi không thích cái con đen xì đó, tôi thích con trắng này.

-Vậy rốt cuộc cô có muốn đi không?

Một câu nói là trúng trọng điểm, quả không hổ danh là Đức. Thanh Thảo không còn lời nào để nói, đành ngoan ngoãn nghe theo lời của anh ta. Nhưng cô cũng không thể giận dỗi được lâu hơn bởi khi Đức vừa giúp cô lên lưng ngựa, anh liền lên ngồi phía sau và phi ngựa như bay, khí thế vô cùng, khiến Thanh Thảo thích thú cười không thể dừng. Mỗi câu Đức quát ra, anh lại đánh nhẹ vào con ngựa để nó tiến về phía trước nhanh hơn, bàn tay ghìm chặt dây cương đồng thời cũng làm điểm tựa cho cô, giúp cô cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều.

-Aaaaaa, mát quá, thích quá. – Ban đầu còn chưa quen và có chút e ngại chứ giờ thì… cô hoàn toàn thoải mái rồi. – Anh đi nhanh thêm chút nữa đi, nhanh thêm chút.

-Ngồi yên.

-Thì tôi vẫn ngồi yên mà, chỉ miệng nói thôi mà. – Thanh Thảo vẫn không chịu thua cố cãi, đồng thời đưa tay ra nắm lấy tay của Đức trước khi bị anh ta tẩn cho một trận.

“Cộc”

-Á.

Mặc dù tay của Đức đang bận giữ cương nhưng anh cao hơn cô một cái đầu, vừa hay có thể dùng cằm để trừng trị cô. Thanh Thảo nhăn nhó ôm đầu, nơi vừa bị Đức dùng cái cằm sắc nhọn đánh, đau hơn cả khi anh ta đánh cô bằng tay nữa.

Hai người rời khỏi kinh thành nhộn nhịp và lướt đi như gió giữa rừng trúc, giữa tiếng chim hót líu lo và tiếng gió đưa cành cây xào xạc. Đức bắt đầu cho ngựa đi từ từ lại để hưởng thụ những âm thanh thanh bình của nơi này. Thanh Thảo nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái, để cho gió mơn man tóc cô và để những âm thanh này giúp tâm trạng cô thoải mái, vui vẻ hơn. Nhưng… trong tiếng gió, có pha lẫn âm thanh một đám người, một đám người đang dùng khinh công để di chuyển, ngày càng ngày càng … gần về phía họ.

-Anh không nghe thấy tiếng gì sao?

-Sao? – Đức giật mình, anh đang tập trung vào dòng suy nghĩ của bản thân, vào cái cảnh tượng sắp tới, khi anh đưa cô tới nơi bí mật của riêng anh, nơi mà chỉ có mình anh biết.

-Có một đám người đang đi theo chúng ta. – Thanh Thảo thì thầm.

Đức lắng nghe, đúng vậy, có đến chục người đang dùng khinh công để bám theo ngựa của họ. Đây tuyệt đối không phải người của anh, vì trước đó anh đã ra lệnh cho các cảnh vệ bí mật bảo vệ anh ở ngoài bìa rừng đợi, không được đi theo, để anh có thể cùng Thanh Thảo, chỉ hai người được thoải mái ở nơi bí mật của anh. Bọn người này, sao lại biết mà đến như vậy chứ.

-Một đám sâu bọ. – Đức cười khinh miệt. Anh không coi chúng là đối thủ nhưng chúng lại dám xen vào làm hỏng việc của anh, đúng là chán sống rồi.

Đức ghì cương, dừng ngựa lại. Khí thế kiêu ngạo, lạnh lùng như băng trên lưng ngựa. Một thoáng tĩnh lặng. Dường như hành động bất ngờ này của Đức khiến đối phương có chút hoang mang, họ nhìn nhau để tìm đối sách xử lý, cuối cùng, tên có vẻ như là đầu sỏ ra hiệu, tất cả bọn chúng nhất loạt rút kiếm xông đến phía Đức.

-Cô ngồi yên ở đây đợi ta. – Đức nói rồi nhún người, nhẹ nhàng bay lên không, đứng trên một cành trúc nhỏ mỏng manh mà không hề khiến nó bị đè xuống một chút nào, tựa như anh chỉ là một sợi lông thôi vậy. – Các người là ai? Vì sao lại bám theo ta.

-Đừng hỏi nhiều, chúng ta thay trời hành đạo, đến lấy cái mạng ngươi để trả lại cuộc sống yên bình cho người dân. – Tên có vẻ là đầu sỏ lớn tiếng nói.

-Nói vậy là các ngươi đã biết thân phận của ta. Cũng thật không biết tự lượng sức mình. Nếu các ngươi đã muốn tìm đến chỗ chết thì ta đây sẽ toại thành cho các ngươi.

Nói rồi không đợi mấy tên kia phản ứng, Đức đạp chân vào cành trúc nhẹ nhàng bay qua phía đối diện. Thanh Thảo lo lắng ngước lên nhìn không chớp mắt. Anh ta tay không như vậy, bên kia lực lượng đông đảo đến hơn chục tên, tên nào cũng to con tay cầm kiếm sắc bén. Thanh Thảo thật sự muốn giúp nhưng cô không có khinh công, cũng lại không biết cách kiểm soát con ngựa, chỉ còn biết ngồi yên trên lưng nó, không dám nhúc nhích. Nhìn lên, thấy cảnh tượng đánh nhau mà cứ nghĩ mình đang ở trong một trường quay phim võ thuật Trung Quốc, nếu không phải cô đã sống ở đây gần 3 năm rồi thì sẽ không thể tin vào mắt mình được. Không cần có dụng cụ hỗ trợ, không binh khí trong tay lại có thể dùng nội công bay từ cây này sang cây khác một cách nhẹ nhàng, dùng lá trúc làm khung khí đả thương đối thủ. Quả thật là cảnh tượng đẹp mắt. Cô lời to rồi. Lại được chính mắt mình chứng kiến những cảnh còn đẹp và huyền ảo hơn cả trong mấy bộ phim võ thuật Trung Quốc mà cô vẫn hay cày. Những tên áo đen lần lượt rơi xuống như sung rụng.

Thật là đã quá mà.

Thanh Thảo nghĩ và tự nhủ sau này nhất định sẽ phải thuyết phục Đức truyền lại mấy bí quyết võ thuật này cho cô. Nhưng, dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi tiếng kiếm cắt gió của một tên áo đen vừa bị đánh bại ngã xuống. Hắn biết mình không phải là đối thủ của Đức nên đã chuyển mục tiêu sang cô. Chết rồi, bình thường thì cô có thể dễ dàng đối phó với một tên như vậy, nhưng, giờ, cô đang ở trên lưng ngựa, cô thậm chí còn không biết cách để điều khiển con ngựa chạy trốn nữa. Cô khóc không ra nước mắt, tự nhủ bản thân cũng là đai đen nhị đẳng mà sao đến cái chỗ này lại như một con rối, một cô gái yếu đuối như vậy chứ.

Thanh Thảo loay hoay trên lưng ngựa, chưa kịp nghĩ cách đối phó thì kiếm đã dừng ngay trước mặt cô, sau đó hắn nhanh chóng vòng ra và nhấc cả người cô xuống ngựa, kiếm kề sát cổ, mà không, có lẽ đã cứa vào cổ cô rồi, cô có cảm giác nhói rát ở cổ.

Kiếm ở đây quả thật được làm quá chất lượng mà.

Cô méo mó nghĩ thầm.

Trong khi cô còn đang tập trung né cái cổ ra xa cái thanh kiếm kia một chút, thì bên tai vang lên tiếng thét.

-Nếu ngươi không muốn đi nhặt đầu cô gái này thì mau dừng tay chịu chói đi.

Đức nhìn thấy Thanh Thảo bị bắt thì lo lắng nhất thời sơ suất khiến cho tên áo đen gần đó có cơ hội ra tay đánh lén. Đức ngã từ trên cao xuống đất, tổn thương thân thể. Chỉ thấy Đức ngồi ngượng dậy, tay phải chống đất, tay trái ôm ngực, cố gắng không tỏ ra bị thất thế. Thanh Thảo cảm thấy vô cùng đau lòng, con người như tiên, thoát tục trong tà áo trắng, di chuyển nhẹ nhàng trên cao kia, chỉ vì cô mà bị đánh rơi xuống đất, bỗng chốc trở lên lem luốc. Thanh Thảo đau lòng nhìn Đức. Cô cảm thấy áy náy vô cùng khi trở thành vật cản khiến anh bị đánh như vậy, nếu không thì mấy người kia về căn bản không phải là đối thủ của Đức. Và cũng đồng thời thấy ghét cay ghét đắng cái tên vô liêm sỉ đã nhân lúc Đức không cảnh giác mà đánh lén.

Khi Thanh Thảo còn chưa kịp nghĩ ra phải làm gì thì đã thấy Đức bị một tên khác đến dùng một chưởng khiến Đức bất tỉnh ngã ngục xuống đất.

-Các người thật bỉ…

Thanh Thảo đang định lên tiếng mắng chửi chúng thì bỗng cảm thấy đầu đau nhói và cô thấy mọi thứ trước mắt dần mờ đi và tối sầm lại.

*

-Này, Thanh Thảo, cô mau tỉnh lại đi.

Giọng của một ai đó, như đang hét vào mặt cô, nhưng trong giọng hét đó lại chứa đựng sự lo lắng không thể giấu được. Thanh Thảo muốn mở mắt ra nhưng cảm thấy toàn thân đau nhức, không còn sức lực, cổ rát, gáy đau dữ dội.

-A… - Cô nhăn trán rên rỉ và từ từ mở mắt ra.

-Cô ổn chứ?

Tuy mắt cô vẫn mờ đi nhưng cô có thể nghe rõ tiếng này là của Đức. Cô định lấy tay xoa phần gáy đau nhức của mình thì …

-A… - Cô không thể nhấc tay lên được, cả chân và tay cô đều đã bị trói lại, người bị trói trong tư thế ngồi tựa lưng vào một cái cột ở giữa phòng. Cô mệt mỏi, đau nhức toàn thân đến mức còn thậm chí không cảm nhận được việc mình đang bị trói nữa.

Thanh Thảo cố gắng ngước đầu lên nhìn Đức, anh cũng bị chói vào một cái cột gần đó giống như cô, rồi cô lại nhìn cảnh tượng xung quanh. Một căn phòng cũ kĩ tứ phía đều là tường gỗ có vẻ đã cũ mục nhiều rồi. Xung quanh hai người cũng chỉ là những đống củi gỗ chồng chất lên nhau, như một nhà kho chứa củi vậy. Cả căn phòng chỉ có duy nhất một cánh cửa, mái thì được lợp bằng lá cọ khá đơn sơ, có lẽ đây là lối thoát duy nhất. Đầu tiên cứ phải cởi trói được đã.

-Cô vẫn ổn chứ? – Giọng của Đức cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Thảo.

-Tôi ổn. – Gọn lỏn.

Thanh Thảo trả lời Đức một cách qua loa rồi lại tiếp tục tính kế để thoát được nơi này. Bọn chúng, nếu đã nhắm vào Hoàng thượng nhưng lại không giết ngay mà nhốt lại thế này hẳn là còn có ý đồ gì nữa. Thanh Thảo không thể ở lại đây để bị dính líu tới những toan tính đó được.

Hai tay cô đang bị trói sau lưng bằng dây thừng. Cái này quá đơn giản với cô rồi. Khi học võ, cô không chỉ học võ rèn luyện sức khỏe và tự vệ mà còn học rất đầy đủ về việc ứng phó với những trường hợp nguy hiểm và tự giải vây, tự cứu bản thân và trốn chạy, ... nữa. Lúc đó, mấy bộ phim kiếm hiệp và hình sự của Trung Quốc là những bộ phim gối đầu giường của cô mà. Chỉ cần kiên nhẫn xoa hai tay liên tục, thì mỗi thắt bằng dây từng sẽ từ từ bị nới lỏng. Kỹ thuật thắt dây ở đây có vẻ khá đơn giản, thô sơ, chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Thanh Thảo nghĩ và tập trung xoa, trài xát hai cổ tay nơi bị trói. Không để ý đến ánh mắt lo lắng và khó hiểu của người cũng đang bị trói ngay bên cạnh.

-Cô yên đi, như vậy tay sẽ bị xước hết đó. – Không thể nhìn thêm được nữa, Đức sốt ruột lên tiếng khi nhìn thấy hai cổ hay của Thanh Thảo đã bắt đầu đỏ.

-Không sao đâu, anh cũng làm vậy giống tôi đi, như vậy có thể cởi được dây trói đó. – Thanh Thảo vẫn không ngừng cố gắng xoa hai cổ tay với nhau.

-Là tôi liên lụy cô.

-Đúng vậy đó, ở trong cung thì hành hạ tôi, ra tới ngoài cung, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành thì đã bị bắt nhốt. Anh ấy à bớt bớt tạo nghiệt đi. Tôi không thể chết thế này được, nhất định tôi phải thoát ra khỏi đây.

-Cô yên tâm, ta không để bọn chúng làm tổn hại tới cô đâu.

-Bằng cách nào chứ?

-Bằng mọi giá.

-Đã bị trói cứng lại vậy rồi còn mạnh miệng. Lần này nếu thoát ra khỏi đây được, anh nhất định phải thả tự do cho tôi đó.

-Không đời nào. Cô cả đời này sẽ phải ở bên cạnh ta.

-Anh…

Thanh Thảo chưa kịp phản bác thì dây thừng trói tay cô dần lỏng ra và trượt xuống đất. Đức tròn mắt ngạc nhiên nhìn. Cô xoay tay về phía trước, cởi dây trói chân mình và đẩy phần dây chói người mình qua đầu luồn chui ra.

Vậy là xong, quá dễ.

Thanh Thảo phủi hai tay đứng dậy, mỉm cười đắc thắng rồi đi qua tính cởi dây trói tay cho Đức nhưng nhớ lại lời anh vừa nói.

Cả đời này cô sẽ phải ở bên cạnh hắn sao?

Thanh Thảo phân vân một hồi và quyết định không cởi dây trói cho Đức đi quanh phòng chứa củi, ghé tai đến từng phía tường để dò xét tình hình.

-Cô làm gì vậy? Còn không mau cới trói cho ta.

-Anh cứ làm theo cách tôi vừa làm dây trói sẽ tự tháo ra. Trong lúc đó, tôi phải tìm cách trốn thoát, khỏi bọn người này và trốn thoát khỏi cả anh nữa.

-Cô điên rồi sao. Mau cởi trói cho ta.

-Vậy anh hứa sẽ thả tôi đi đi. – Thanh Thảo tiến về phía cửa để xem xét tình hình, mặt cao ngạo quay về hướng Đức thương lượng.

-Không đời nào. – Mặt Đức không chút biến sắc, thái độ hoàn toàn từ chối việc thương lượng.

Thanh Thảo đang bặm môi, đứng nguýt nhìn Đức thì cánh cửa mở ra. Có bốn tên áo đen canh giữ bên ngoài cửa và một tên đang bưng khay cơm định tiến vào.

Mấy người này cũng có tâm quá, còn cho cả con tin của chúng ăn uống tử tế vậy nữa.

Thanh Thảo không để ý đến tình hình hiện tại mà chỉ nhìn vào khay thức ăn và trầm trồ. Nhưng, khay thức ăn đó … đang rơi xuống đất.

-Mau, mau bắt lấy bọn chúng. – Tên đem cơm vào kích động lên tiếng.

-Ai, tức quá mà. – Thanh Thảo giọng nói tức giận xen lẫn chút tiếc nuối. Cô còn chưa kịp tìm cách thoát thân thì đã bị phát hiện rồi, lần này không khéo sẽ bị bọn chúng treo người lên mất. Cô vừa nghĩ vừa lùi dần về phía trước Đức.

Ngay lập tức mấy tên canh gác bên ngoài liền xông đến. Thanh Thảo nhanh nhẹn đánh ngã một tên, cướp được kiếm trong tay hắn và một kiềm cắt đứt dây trói cho Đức. Trong khi đó, từ bên ngoài có thêm ba tên áo đen từ đâu cũng kéo nhau vào.

Người đâu mà đông vậy chứ.

Thanh Thảo giờ chân đã đạp đất nên có thể tự mình đối phó được với mấy tên này, nhưng, cả người cô vẫn đang rất đau nhức, lại còn đói đến muốn lả nữa, bọn chúng lại quá đông nên cô để ra kẽ hở liên tục, may mà có Đức không ngừng bao bọc cho cô.

-Mau chạy đi. – Đức vừa tiếp chiêu của mấy tên áo đen kia vừa mở vòng vây về phía cửa cho cô có đường chạy.

Thanh Thảo tự biết lượng sức mình, Đức đã có lòng thì cô cũng không thể phụ công của anh được. Cô chạy nhanh về phía cánh rừng. Bọn áo đen lực lượng quá đông. Đức chống đỡ một hồi thì cũng không thể ngăn cản chúng thêm, hai tên áo đen nhanh chóng đuổi theo hướng Thanh Thảo vừa chạy.

Thanh Thảo cắm đầu chạy không để ý đến xung quanh. Cô còn quá trẻ, không thể chôn thây ở chốn xa lạ không người quen biết, chết không ai thương nhớ, không ai để tang cho như vậy được. Vừa nghĩ, cô vừa dồn hết phần sức lực còn lại vào đôi chân. Vậy nhưng, hai tên áo đen kia, không khó khăn gì để đuổi kịp cô. Chúng nhẹ nhàng, dùng khinh công nhảy lên và đáp xuống, chặn trước mặt cô.

Thôi thì đành liều mạng với bọn chúng vậy.

Thanh Thảo nghĩ và ra thế phòng thủ. Nhưng… lại có một tên áo đen nữa tiến đến. Tên này bịt mặt, dáng người nhỏ con hơn các tên còn lại, có lẽ chỉ tầm tuổi của Đức thôi. Xem ra là Đức đã thất thủ rồi. Hai tên, thì có lẽ cô còn cố gắng được, chứ ba tên như vậy… với thể lực cô hiện giờ… Thanh Thảo mặt mày méo mó nhưng vẫn luôn trong tư thế phòng thủ.

-Các ngươi, vì sao lại muốn bắt bọn ta chứ. Ít nhất cũng phải để ta chết cũng biết tại sao mình chết chứ. – Thanh Thảo cố gắng dùng kế nghi binh để tìm cách thoát khỏi mấy người này.

-Hỏi nhiều làm gì, ta sẽ tiễn cô xuống suối vàng hỏi Diêm vương đại la.

Hai tên này nói rồi ngay lập tức vung kiếm chạy về phía Thanh Thảo, Thanh Thảo xoay người né, thì tên mặc áo đen vừa tới đã xông vào đánh nhau với hai tên đó rồi. Thanh Thảo ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra và có lẽ cả hai tên áo đen kia cũng đang “bối rối” tương tự. Sau khi chúng trấn tĩnh và xác nhận đây không phải là phe mình, chúng bắt đầu đánh trả quyết liệt. Không ổn rồi, hai bên cân bằng, không phân thắng bại, dù không biết tên kia là ai nhưng hắn đang giúp cô, vì vậy, cô cũng không thể đứng yên mãi được, phải kết thúc trận đấu này thôi.

Nghĩ vậy, Thanh Thảo liền nhặt một cành cây chắc chắn ở dưới chân và xông vào trợ giúp anh chàng áo đen “tốt bụng” vừa đến. Tách được hai người áo đen kia, một người không còn là đối thú của anh chàng áo đen “tốt bụng”, vì vậy, hắn nhanh chóng bị hạ ngục, và tất nhiên, cũng đến lượt tên xấu xố còn lại.

-Yeah. Xì. Đáng đời nhà ngươi lại dám cậy đông ức hiếp trẻ con con gái hả? Cảm ơn anh nha.

-Yeah??? Xì??? Thanh Thảo? Có phải Thanh Thảo không? – Người mặc áo đen ngạc nhiên lên tiếng.

-Anh biết tôi sao? – Thanh Thảo cũng không kém phần ngạc nhiên hỏi lại.

-Là tao nè, Tuấn. Hàng xóm của mày nè.

Người mặc áo đen đó từ từ cởi khăn bịt mặt ra. Khuôn mặt này, nhìn có phần quen mắt, giống như khuôn mặt quen thuộc của Tuấn, thằng bạn thân hàng xóm của cô, khuôn mặt gắn liền với hình ảnh mẹ cô bởi tính cách hai người giống nhau đến lúc đã rất nhiều lần cô phải hỏi có phải mẹ đã bị tráo đổi con rồi không, Tuấn mới là con đẻ của mẹ. Thanh Thảo xúc động, chẳng lẽ đây đúng là Tuấn sao?

-Tuấn? Thật là mày à? vậy là mày cũng bị bán sang Trung Quốc à? – Thanh Thảo kích động.

-Mày nói linh tinh cái gì vậy hả? Đây là Việt Nam, năm 1079. – Tuấn vẫn vậy, nói với Thanh Thảo bằng cái giọng cao cao tại thượng. – Đã đến đây bao lâu rồi mà mày còn chưa phát hiện ra vậy hả? Nhìn khuôn mặt bản thân không giống trước vậy mà vẫn không biết gì à?

-Việt Nam, năm 1079??? Mày đừng nói với tao là… - Thanh Thảo choáng váng không dám tin vào những gì bản thân đang nghĩ.

-Đúng vậy đấy. Chúng ta đã hồn xuyên rồi. Đã đến đây bao lâu rồi mà mày ngay cả ngày tháng năm cũng không biết vậy hả? Cái mặt mày đâu có phải là cái mặt mày đâu mà mày vẫn không có chút nghi ngờ gì hả? – Vẫn là giọng bình tĩnh kèm theo chút chế giễu, bỏ qua hình ảnh cô bé đang choáng váng tâm trí không còn tỉnh táo trước mắt, vẫn nói như không có chuyện gì xảy ra.

-Mày đừng có lừa tao, nếu đây là Việt Nam sao mọi người lại nói tiếng Hán. – Thanh Thảo vẫn cố chấp không tin.

-Mày nghĩ mày giỏi tiếng Trung đến mức có thể hiểu và nói được à? May cho mày là từ thời Lý thế kỷ thứ XI, hệ thống chữ Nôm được hoàn chỉnh, mặc dù vẫn mượn nhiều từ tiếng Hán nhưng đã được thuần Việt để đáp ứng như cầu diễn đạt của người Việt ta. Và phải đến năm 1618 cho đến 1625, tiếng Việt sử dụng chữ Latinh mới được sáng tạo. Có công lớn nhứt trong việc sáng tạo ra chữ quốc ngữ chính là giáo sĩ truyền đạo Francesco de Pina người Bồ Đào Nha.

-Thật vậy hả? Mà sao cái gì mày cũng biết thế hả?

-Mày quên bố tao là nhà báo à? Nhà tao có thiếu loại sách báo nào đâu.

-Chứ không phải cái gì mày cũng đọc để lên mặt dạy đời người khác hả? – Mẹ của Thanh Thảo cũng thích đọc sách nên nhà cô có ba giá sách đều dày đặc nhưng cô tuyệt nhiên không bao giờ động đến chúng.

-Tùy mày nghĩ thôi.

-Thôi mà đừng dỗi, ở đây có mỗi hai đứa lương tựa vào nhau….

-Phải nói cho chính xác, là mày lương tựa vào tao.

Việc phải chăm sóc một ông bố chỉ yêu công việc mà còn phải chăm sóc một cách bất đắc dĩ cho một cô em khác cha khác cả mẹ tính cách thì khó chiều này phần nào đã hình thành nên nét tình cách già dặn và chín chắn trước tuổi này của cậu. Ngay cả khi bị hồn xuyên tới nơi này, cậu cũng chỉ ngày đêm tìm mọi cách đi tìm Thanh Thảo. Vì linh tính mách bảo cậu, hai người đã cùng xuyên không, khi tai nạn ấp tới trong buổi sáng hôm đó.

-Không đùa nữa. Chúng ta phải nhanh chóng dời khỏi đây trước khi đồng bọn của chúng kéo đến.

Nói rồi, Tuấn kéo tay Thanh Thảo đi. Không đi theo đường mòn, họ đi xuyên qua rừng cây. Tuấn tỏ ra xành xỏi nơi đây như một người dân bản địa thực thụ, không hề có chút phân vân mà cứ vậy đâm thẳng một mạch xuyên rừng. Thanh Thảo vẫn như người mất hồn, toàn bộ chút chất xám nhỏ bé của cô đang được dồn lại để hệ thống lại mọi việc. Tuấn không bao giờ nói dối cô và cậu ta càng không phải là người thích nói đùa. Nhưng xuyên không? Việc này chỉ có trong phim và mấy câu chuyện ảo tưởng thôi, làm sao cô có thể…mà bằng cách nào??? Hôm đó, cô chỉ đi học như bao ngày bình thường, và…có suýt bị đâm chết? Chẳng lẽ lại vì vậy? Vì cô bị đâm chết quá trẻ, nên ông trời niệm tình thương xót cho cô được sống thêm nốt tuổi thọ ở trong thân xác của một người khác sao? Trong phim “49 ngày” của Hàn Quốc cũng có cảnh đó mà, do sơ suất mà cô bị chết khi chưa đến tuổi phải chết và vậy là cô được thượng đế sắp xếp cho nhập hồn vào thân thể của một cô gái khác?

-Mà… Mày đã ở đâu? Sống thế nào? Tao nghĩ mày có thể cũng sẽ cùng hồn xuyên với tao nên đã nghe ngóng và đi khắp nơi tìm kiếm mày mà không có chút dấu vết nào. – Tuấn hơi chựng lại một chút quay lại hỏi khiến cho Thanh Thảo cũng thoát ra được những suy nghĩ miên man không dứt của mình.

-Tao á? Nhiều việc xảy ra lắm. Tao bị đưa vào cung rồi giờ đang phải làm cung nữ pha trà bên cạnh Hoàng thượng. – Thanh Thảo trả lời qua loa để lại quay về với dòng suy nghĩ đang còn dang dở của mình.

-Mày á? – Đến lúc này rồi, giọng của Tuấn mới có chút kích động. Cũng phải thôi, một con bé đến việc dậy và rửa ráy buổi sáng cũng là do mẹ làm cho như nó, mà lại có thể làm cung nữ và sống sót tai qua nạn khỏi đến giờ phút này, cũng coi như trời phù hộ độ trì rồi.

-Tao thì làm sao? – Thanh Thảo dứt hẳn khỏi những suy nghĩ vẩn vơ kia, qua qua chuẩn bị sẵn thế để đấu khẩu với Tuấn.

-Thôi bỏ đi. – Tuấn quá hiểu tính của Thanh Thảo nên không muốn đôi co với cô thêm cho tốn thời gian, xoay người qua kéo cô đi tiếp.

Khi Thanh Thảo chuẩn bị mở miệng để phản bác thêm, thì Tuấn liền như nhớ ra việc gì đứng khựng lại. Thanh Thảo mất đà đâm sầm vào lưng của Tuấn.

-Mày làm cái gì vậy, gãy mũi tao rồi. – Thanh Thảo đau đớn xoa cái mũi của mình.

-Nhưng sao mà lại ở đây? Rồi còn bị bọn áo đen kia truy đuổi? – Vẫn không quan tâm đến thái độ của Thanh Thảo, Tuấn quay qua hỏi những thắc mắc vừa nảy ra trong đầu.

-Tao là bị xui thôi. Người bọn chúng nhắm đến không phải là tao, mà là tên Hoàng thượng kia kìa, tao đi cùng nên mới bị cuốn vào thôi. – Thanh Thảo phụng phịu, tự dưng bị cuốn vào vòng tranh đấu, chết chóc.

-Hoàng thượng? Vậy Hoàng thượng đâu rồi?

-Vừa rồi hắn vừa phá vòng vây cho tao chạy trốn nhưng, chắc hắn thì khó thoát rồi. – Thanh Thảo nói như không có việc gì.

-Mày bỏ chạy một mình hả? – Có một chút mỉa mai trong giọng nói, và Thanh Thảo còn thấy khóe miệng của Tuấn khẽ nhếch lên nữa.

-Kẻ tức thời mới là tuấn kiệt. Chẳng lẽ tao phải kiên cường chiến đấu đến cùng trong khi toàn thân không còn chút sức lực nào, bọn chúng đông như kiến ấy, mà lại còn, việc này đâu có liên quan gì đến tao. Là tao bị kéo vào thôi. – Thanh Thảo tỏ ra oan ức, lớn tiếng đôi co.

-Mày vẫn vậy, chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi.

-Tao không biết, tao cũng không quan tâm, tao ở trong cung bị hành hạ đủ rồi, đây là cơ hội để tao trốn thoát khỏi nơi đó, tao cũng không phải là người vĩ đại đến mức mà hy sinh bản thân để cứu một ai đó. – Thanh Thảo vẫn phân bua.

-Nhưng đó là Hoàng thượng, người đó mà có sao thì có thể đất nước sẽ rơi vào lầm than, ảnh hưởng đến biết bao mạng người mày biết không? Tao ở đây chưa lâu, nhưng tao nghe được người dân ở đây rất hài lòng với cách quản trị và các chính sách của vị vua hiện tại.

-Lại nữa… mày lúc nào cũng ba cái bài học nhân văn. Nhưng tao biết làm thế nào, bọn chúng có tổng cộng 8 người, đó là lúc tao chạy trốn, còn bây giờ thì không biết, nhưng cứ coi như là vẫn 8 người đó đi, vừa rồi, chúng ta mới giết được 2 tên, vậy là còn lại 6 tên nữa. Trong khi vừa rồi, mày đến 2 tên cũng không thể thắng được còn gì? Chúng ta, đai đen nhị đẳng, ở thời này cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, là bọn nhãi nhép đối với bọn họ thôi…

-Dù vậy thì tao cũng không thể thấy chết không cứu. Mày không đi thì để tao đi một mình.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.