Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xông vào vòng vây địch

Tiểu thuyết gốc · 5443 chữ

(Tuấn: Nghe nói, khi luôn được ai đó chăm sóc một cách cẩn thận và chu đáo, thì não của người đó sẽ bớt hoạt động. Tôi nghĩ điều này hoàn toàn đúng. Thanh Thảo chính là điển hình của mẫu người này. Sau khi gặp lại Thanh Thảo, tôi có cảm nhận nó đã biết dùng não, suy nghĩ trong khoảng 3 giây trước khi hành động. Đó cũng là một sự thay đổi vô cùng lớn rồi. Mặc dù, tính cách ích kỷ và đanh đá, vốn kiến thức ngắn thì không có gì thay đổi.

Thanh Thảo: Mày chán sống rồi đúng không? Tao nghe cả rồi đó.

Tôi: Tôi thấy Tuấn rất có kinh nghiệm đi rừng nhỉ? (nhanh chóng chuyển chủ đề)

Tuấn: Không, tôi chỉ tìm hiểu để đối phó với những trường hợp bất ngờ thôi. Đặc biệt là những trường hợp trị thương hoặc sơ cứu tạm thời, vì bên cạnh tôi có một chuyên gia gây rắc rối. (Lại quay qua ám muội nhìn Thanh Thảo)

---

-Mày… mày có biết tao phải khó khăn thế nào mới thoát ra được không hả? – Thanh Thảo nói như mếu nhìn Tuấn nhưng Tuấn, khuôn mặt biểu lộ việc anh tuyệt đối không nhượng bộ. Đây đúng là tinh thần con nhà báo rồi, dù chốn hiểm nguy cũng quyết xông vào. Thanh Thảo ủ rũ, việc Tuấn đã quyết cô khó lòng mà thay đổi được. – À, tao nhớ ra rồi. Người của Hoàng thượng, người của Hoàng thượng được lệnh đợi ở ngoài bìa rừng. – Thanh Thảo hét lên sung sướng. Sao cô không nhớ ra chứ? Người âm thầm đi theo bảo vệ Hoàng thượng đều là những cao thủ, chỉ cần báo họ đến cứu Hoàng thượng, thì mọi việc sẽ được giải quyết rồi. – Mau, mau lên.

Thanh Thảo ra hiệu cho Tuấn mau đưa cô về phía bìa rừng. Cô không rõ mấy tên hộ vệ kia sẽ ẩn nấu ở đâu, nhưng cứ đi thử biết đâu lại gặp may. Hơn nữa, cô và Hoàng thượng cũng đã một đêm không trở về, hẳn là bọn họ cũng đang đi tìm kiếm hai người. Và, đúng như cô suy nghĩ, khi cô đi đến gần bìa rừng, có một người đã bay đến trước mặt cô. Cô có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt lạnh lùng như băng toát ra khiến đối phương phải rùng mình buốt người này của hắn. Hắn chính là hộ vệ thân cận của hoàng thượng, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Đăng Mạnh Huỳnh, người luôn đi theo không khác gì cái bóng của hoàng thượng.

-Thanh Thảo, hoàng thượng đâu? – Đăng Mạnh Huỳnh không vòng vo mà đi thẳng luôn vào vấn đề.

-Hắn…hắn ta… - Thanh Thảo thở hổn hển, nói không nên lời.

-Hoàng thượng bị bọn người xấu bắt. Ngài đã giải vây cho chúng tôi chạy đến báo tin cho anh. – Vẫn là Tuấn lúc nào cũng bình tĩnh nhất.

-Mau dẫn ta đến đó. – Đăng Mạnh Huỳnh không nói dư thừa một lời, không để lãng phí một giây.

-Không được. – Thanh Thảo đã lấy lại được hơi thở, thấy Đăng Mạnh Huỳnh định một mình đi tìm địch, liền bám lấy tay áo anh cản lại. – Họ rất đông, anh mau gọi thêm người đến cùng đi.

-Không sao. – Đănh Mạnh Huỳnh lấy dùng thanh kiếm trong tay gạt tay của Thanh Thảo ra, và quay về phía Tuấn – Dẫn đường đi.

-Tuấn, không được. – Thanh Thảo vẫn hy vọng, dù rất nhỏ nhoi, là Tuấn sẽ từ chối, nhưng với tinh thần hiệp nghĩa và cố chấp, cậu ta nhanh chóng dẫn đường không để ý đến ánh mắt van xin của Thanh Thảo.

Sao mấy người xung quanh mình toàn những kẻ cứng đầu, không biết sợ chết vậy chứ. Đáng ghét.

Thanh Thảo dậm chân tức giận nhìn hai người ngoan cố không nghe lời khuyên của mình mà nhất quyết muốn xông vào chỗ chết kia. Còn mỗi cô là tỉnh táo, cô không thể đi theo để chết oan uổng cùng với họ được. Thanh Thảo xoay lưng chạy về phía ngược lại với hai con người kia.

Tuấn mặc dù thể lực rất tốt, nhưng lại không biết khinh công giống như Đăng Mạnh Huỳnh, nên chạy được một đoạn thì Đăng Mạnh Huỳnh có vẻ sốt ruột, liền nói một câu

“Thất lễ rồi.” và kéo anh ta lại phía mình, dùng khinh công để cả hai cùng di chuyển từ cái cây này qua cây kia một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Khi đã nhìn thấy ngôi nhà cũ nát, nơi mà Hoàng thượng bị giam cầm. Đăng Mạnh Huỳnh liền tiếp đất và nói với Tuấn.

-Đa tạ công tử đã chỉ điểm, ngài có thể đi được rồi.

-Không, tôi sẽ đi cùng. – Tuấn không phải là loại người thấy nguy bỏ chạy, anh lấy khăn ra bịt mặt trước sự tò mò của Đăng Mạnh Huỳnh.

-Vậy thì đa tạ. – Không dài dòng thêm nữa, Đăng Mạnh Huỳnh nói một tiếng và lại dùng khinh công để di chuyển trước.

Đúng như Thanh Thảo đã nói, người đã được điều động đến đông hơn, quanh ngôi nhà nhỏ bé đó có đến 10 tên áo đen đang canh gác, lại thêm khoảng 10 tên đang đi lại xung quanh để thám thính tình hình. Đăng Mạnh Huỳnh không một khắc ngần ngại, ngay lập tức xông vào giữa lòng địch. Anh không hề coi hai mươi tên này là gì trong mắt. Chỉ là mất thời gian một chút thôi. Anh nhẹ nhàng hạ gục từng tên, từng tên một. Tuấn cũng nhanh chóng đến tiếp viện. Tình hình đang rất có lợi cho phía Đăng Mạnh Huỳnh và Tuấn, nhưng, cánh cửa bỗng mở ra, ba tên áo đen bên trong đi ra, tên cầm đầu đang đặt kiếm trước cổ của hoàng thượng. Hoàng thượng bị trói hai tay sau lưng và có khá nhiều vết thương trên người, có lẽ là do trận giao đấu vừa rồi gây ra.

-Nếu không muốn thấy chủ tử của ngươi đầu lìa khỏi cổ thì mau buông vũ khí xuống và đầu hàng đi. – Quả nhiên, bọn chúng đã có sự chuẩn bị cho việc sẽ có người đến tiếp viện.

Nhìn thấy Hoàng thượng bị uy hiếp, Đăng Mạnh Huỳnh không chút do dự, vứt cây kiếm trong tay xuống đất và đứng yên, để cho bọn người áo đen đó đánh 3 chưởng, tổn hại đến cơ thể, thổ huyết và ngã khuỵu xuống đất. Tuấn thấy vậy cũng không còn cách nào khác, đành vứt cây kiếm vừa cướp được trong tay của một áo đen xuống và cũng chịu chung số phận với Đăng Mạnh Huỳnh.

-Các ngươi nghĩ chỉ dựa vào hai người các ngươi mà có thể cứu được tên hoàng đế nhãi nhép này sao. Thật nực cười. – Tên áo đen vừa đi ra cười một cách mỉa mai.

-Nếu không phải do ngươi dùng biện pháp vô liêm sỉ, không xứng với nghĩa khí của các anh hùng nghĩa sĩ học võ trong giang hồ thì, ngươi nghĩ các ngươi có thể là đối thủ của ta sao? – Đăng Mạnh Huỳnh vẫn không biết cân nhắc nặng nhẹ, không chịu thua mà đôi co với tên áo đen kia.

Tên áo đen bị Đăng Mạnh Huỳnh làm cho kích động, liền đẩy Hoàng thượng đang nằm trong tay mình sang phía tên áo đen phía sau và bước đến phía của Đăng Mạnh Huỳnh. Hắn không thương tiếc đấm thẳng vào bụng Đăng Mạnh Huỳnh một cái rồi bóp mạnh và nhấc cằm của anh lên, nghiền răng nói một cách mỉa mai.

-Ngươi cũng chỉ là một con chó không hơn không kém của tên vua bất tài kia. Ngươi nghĩ miệng của ngươi xứng đang để nhắc đến từ anh hùng, nghĩa sĩ sao?

Ở xa xa, có một cô gái chỉ biết lắc đầu thở dài. Cô đã biết trước kết cục sẽ như vậy rồi.

Làm sao bọn chúng không có sự chuẩn bị được chứ? Biết vậy mà vẫn còn ngốc nghếch quyết xông vào đó để chịu chết. Không biết cân nhắc thiệt hơn gì cả. Bởi vậy ngày xưa 3 anh em Lưu Bị dũng mạnh như vậy cũng vẫn cứ đánh đâu thua đó mãi cho đến khi mời về được Gia Cát Lượng mà. Lại lắc đầu chép miệng.

Cô quay lại nhìn ba người sau lưng mình. Không biết có tin được không đây.

-Nhìn thấy rồi chứ. Mấy người dưới đó võ công cũng không phải cao siêu gì lắm, mỗi người các anh đối phó được mấy người một lúc?

-5 người. – Cả ba không cần đợi mà đồng loạt trả lời.

-5 thôi hả? – Cô gái hỏi lại.

Đúng là không tin được mấy phim huyễn hoặc một địch cả trăm. Đã vậy bọn người kia còn có con tin trong tay. Bên này đã yếu thế hơn rồi, không thể cứ vậy xông xuống được. Khoan đã… nhà gỗ ư… vị trí đó… hướng gió… nơi cô đang đứng.

Thanh Thảo nhìn dưới chân cô, có rất nhiều quả mù u,…

Đúng rồi, cách đó. Nhân lúc lửa cháy, tất cả hoảng loạn, có thể cứu người được.

Sau khi tính toán xong, cô quyết định không xông xuống ngay lập tức mà ra lệnh cho mấy người kia nhanh chóng dùng vải bọc toàn bộ đầu mũi tên họ mang theo. Trong phút chốc, họ đã có hơn hai chục đầu mũi tên được bọc vải. Cô vừa ép các quả mù u lấy dầu bôi lên đầu các mũi tên đã được bọc vải, vừa nói.

-Các người nghe đây, không cần nhắm chỗ khác, cứ nhằm thẳng vào căn nhà gỗ cũ kĩ kia mà nhắm bắn, biết chưa? – Thanh Thảo đã đọc được bài viết về việc dùng mũi tên lửa sẽ làm giảm hiệu quả sát thương và làm giảm tầm bắn, nên cô không hy vọng mũi tên lửa có thể diệt địch, chỉ hy vọng nó khiến bọn chúng hoảng loạn thôi. – Bắn nhanh, liên tiếp không ngừng. Ta sẽ châm lửa hỗ trợ các ngươi. Nhất định phải khiến căn nhà chứa củi kia bốc cháy, biết chưa? – Cô gái tuy nhỏ bé nhưng nói chuyện vô cùng quyết đoán và có uy.

-Tuân lệnh. – Ba người kia ngoan ngoãn trả lời.

Rất nhanh chóng, họ nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí gần ngôi nhà và thuận hướng gió hơn. Tên áo đen vừa rồi dùng kiếm kiểm soát Đức để uy hiếp Đăng Mạnh Huỳnh và Tuấn có vẻ như là thủ lĩnh của đám đó, sau khi đến nói vài câu khinh miệt với Đăng Mạnh Huỳnh, hắn lớn tiếng ra lệnh cho mấy tên còn lại đến áp giải và trói Đăng Mạnh Huỳnh và Tuấn lại. Đúng lúc đó, Thanh Thảo châm lửa và ra hiệu để mấy người kia phóng tên. Màn mưa mũi tên lửa đổ ập xuống ngôi nhà cũ kĩ phía dưới. Mấy tên áo đen bên dưới hoảng hốt, đội hình tán loạn.

-Có chuyện gì vậy? – Tên thủ lĩnh kia cũng hoang mang không hiểu chuyện gì. Căn nhà bằng gỗ, mái lá, bên trong lại chứa vô số củi mục, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một biển lửa khói bốc lên mịt mù.

Ngay lúc đó, Đức nắm bắt được tình hình địch đang hoảng loạn, xô gã tên đang giữ mình và hướng về phía Đăng Mạnh Huỳnh. Đăng Mạnh Huỳnh cũng ngay lập tức bắt nhịp, nhanh chóng đánh ngã tên đang giữ mình, cầm kiếm và bật người dậy, dùng cây kiếm trong tay, vung lên nhẹ nhàng một đường cắt đứt dây trói tay cho Đức.

-Các ngươi đang làm gì vậy hả? Còn không mau bắt bọn chúng lại. – Đến lúc này, tên thủ lĩnh mới định thần lại và quay ra quát tháo mấy tên lính của mình.

Mấy tên áo đen còn lại nghe tiếng quát tháo liền ngơ ngác quay lại, tất cả đều lóng ngóng vô cùng trước tình cảnh này. Phải đến khi đã bị mũi kiếm của Đăng Mạnh Huỳnh hướng đến thì bọn họ mới định thần lại và vung kiếm lên đánh trả. Đăng Mạnh Huỳnh mặc dù vừa rồi bị đả thương nhưng vẫn vô cùng dẻo dai chống trả, Đức cũng không chịu thua, nhanh chóng cướp được kiếm của một tên áo đen và đánh trả lại bọn chúng. Tuy nhiên, có lẽ do lúc trước đó đã bị bọn áo đen đánh đập khá nặng, Đức khó lòng đối phó được với mấy tên áo đen một lúc. Một tên áo đen thấy được sơ hở của anh, giơ kiếm phi đến. Tuấn không nghĩ mà đưa thân ra đỡ giúp Đức một kiếm. Máu từ cánh tay trái bắn ra. Đức quay qua thấy vậy không nói một lời mà ra tay khiến tên áo đen ngã xuống như một khúc gỗ không kịp cả thở hắt ra lần cuối.

Đến lúc này, Thanh Thảo đứng từ trên cao, hai tay chắp eo hiên ngang hét lớn.

-Xông lên.

Và theo đó ba thanh niên dùng khinh công bay xuống hiệp lực đánh kẻ địch. Thế trận dần nghiêng về phía nhóm người của Thanh Thảo. Bọn áo đen đánh một hồi dường như khó chống đỡ được hơn nữa, tên thủ lĩnh liền ra hiệu cho tất cả rút lui. Hoàng thượng cũng ra lệnh cho bọn nhóm cẩm y vệ không cần phải đuổi theo.

-Không cần đuổi nữa. Chúng ta đều đã bị thương, phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi bọn chúng tìm được đồng minh đến.

-Tuân lệnh – Đội người Cẩm y vệ ngoan ngoãn chắp tay cúi đầu nghe lệnh.

Thanh Thảo thở hổn hển, cô nhìn xác chết của năm sáu tên áo đen xung quanh mình. Bất chợt cau mày. Cô và cả Tuấn nữa, mặc dù đánh trả nhưng luôn cố gắng làm bị thương những nơi yếu hiểm của họ, chỉ cố gắng đánh bị thương để bắt sống họ, nhưng những người còn lại thì tuyệt nhiên không. Họ ra tay là một kiếm lấy mạng. Như vậy thì có khác gì bọn đồ tể mafia giết người không chớp mắt chứ.

-Thanh Thảo, cô không sao chứ? – Thấy Thanh Thảo nhăn nhó, Hoàng thượng lo lắng hỏi. Nhưng sắc mặt anh liền thay đổi khi thấy Thanh Thảo hoàn toàn không quan tâm đến anh mà đi về phía của một chàng trai, cũng mặc áo đen đang chống tay ngồi dậy. Chính là người vừa đỡ một kiếm cho anh.

-Tuấn, sao không? – Thanh Thảo đưa tay đỡ lấy tay trái của Tuấn, dìu anh đứng lên.

-Tao không sao. Hụ…hụ… - Tuấn miệng nói không sao nhưng có lẽ bị đánh trọng thương khá nặng, anh ho dữ dội.

-Anh ta là ai? – Đức mặt không chút cảm xúc lạnh lùng hỏi. Không hề để ý đến máu trên cánh tay trái của Tuấn vẫn đang chảy không ngừng.

-Hoàng thượng, chỗ này không thể ở lại lâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi đây trước đã. – Đăng Mạnh Huỳnh lên tiếng khuyên can.

-Được, đi thôi.

Hoàng thượng lên tiếng ra lệnh, trong giọng nói vẫn có chút gì đó không hài lòng. Nhưng mới chỉ đi được ba bước, Hoàng thượng đã đứng khựng lại.

-Anh làm gì vậy? Còn không mau đi. – Thanh Thảo quay sang bức xúc hỏi.

-Khanh mau qua đỡ hắn đi. – Hoàng thượng lấy tay chỉ một tên Cẩm y vệ rồi lại chỉ về phía Tuấn. – Cô là con gái, phải biết giữ lễ nghĩa nam nữ thụ thụ bất thân, một nam một nữ khoác vai bá cổ nhau vậy mà coi được sao?

-Anh nói cái gi? Giờ này rồi còn lễ với cả nghĩa. – Sau khi được tên Cẩm y vệ kia giúp sức, Thanh Thảo liền nhanh chóng đi đến phía Đức để phân bua. – Tuấn là vì anh nên mới xông vào đây và bị thương đó anh biết chưa. Đã không một lời cảm ơn còn ở đây giở giọng đạo lý với tôi. Biết vậy không cứu anh cho rồi.

-Cô… - Đức tức giận không nói lên lời.

-Tôi…tôi làm sao? Tôi nói gì sai sao? – Thanh Thảo nói rồi bỏ đi trước, không quan tâm đến mấy người đằng sau, một đang nhìn mình với ánh mắt phát ra tia lửa, một chán nản và 4 kinh hãi.

-Cô nghĩ là với sức lực của cô mà có thể cứu được tôi sao? Đều là do chỉ huy sứ Cẩm y vệ Đăng Mạnh Huỳnh tài giỏi thôi. – Đức vẫn không chịu thua đi nhanh lên phía trước ngang hàng với cô và phân bua.

-Anh nghĩ không có màn ‘đốt nhà dọa chuột’ của tôi mà anh mà chỉ huy sứ Cẩm y vệ Đăng Mạnh Huỳnh tài giỏi của anh có thể làm xao nhãng lòng kẻ thù mà có cơ hội để lật ngược tình thế sao? Còn không có tôi chạy ra bìa rừng hô hào để tụ tập mấy người Cẩm y vệ của anh đến thì anh có thể có đủ sức mà chống lại ngần ấy tên áo đen đó sao. – Thanh Thảo vừa nó vừa cố tình đi nhanh hơn để vượt lên đi trước Đức.

-Nói cứ như đội Cẩm y vệ là người của cô ấy. Họ là người của ta. Không có cô thì họ cũng sẽ tìm đến để cứu ta thôi. – Đức không chịu thua, cũng đi nhanh hơn đế đi song song với Thanh Thảo.

-Nực cười, anh bị giam giữ suốt hơn nửa ngày trời, đội Cẩm y vệ của anh ở đâu, ở đâu hả? Nếu không phải có tôi và Tuấn dẫn đường, anh nghĩ họ có thể đến cứu anh được sao? – Thanh Thảo quay sang cười mỉa mai rồi lại cố gắng đi nhanh hơn.

-Cô nói mà không nghĩ? Vậy ai là người đã phá vòng vây để cô có thể trốn thoát ra ngoài hả? – Đức vẫn không chịu thua, sải bước đi nhanh hơn để kịp bước chân với Thanh Thảo.

-Chính anh mới là người nói mà không nghĩ ấy? Anh nghĩ tôi vì ai mà bị bắt hả? Rồi anh nghĩ ai là người đã tự cởi trói và còn cởi trói cả cho anh nữa chứ? – Thanh Thảo nhất quyết không chịu thua, vẫn quay sang gân cổ lên chống đối.

-Cô còn dám nói, lúc đó ai là người đã không chịu cởi trói cho ta chứ.

-Ờ thì… Các anh giết người bừa bãi như vậy mà coi được à? Tới sáu mạng người đó. – Thanh Thảo luôn thay đổi chủ đề nhanh một cách chóng mặt. Cô nãy giờ vẫn canh cánh trong lòng, lại giết nhiều người như vậy. Cô học võ nhưng luôn được dạy tinh thần võ đạo để rèn luyện thể lực bảo vệ bản thân và những người xung quanh nhưng tuyệt đối không được dùng nó để làm hại người khác. Mạng người, dù là ai cũng đều quý giá.

-Là chúng đáng chết.

-Không có ai trên đời này đáng chết hết. Nếu có tội phải bắt về quy án chứ.

-Ta chính là thiên tử, ta quy án còn cần gì hơn nữa.

Đến lúc này thì Tuấn không thể chịu thêm được nữa. Anh đi lên đưa tay chia hai người sang hai bên, anh đứng giữa vừa nói vừa quay sang nhìn hai người.

-Tôi xin hai người đó, bây giờ đâu phải lúc hai người dùng sức để mà tranh cãi vấn đề này chứ. Còn không mau đi địch sẽ đuổi kịp chúng ta mất.

Vẫn chỉ là Tuấn là lúc nào cũng bình tĩnh và cẩn thận chu đáo. Tuấn đã hái được một nắm những lá cây cỏ lào. Anh vừa đưa lên miệng nhai và đắp vào vết thương vừa nói. Thanh Thảo nghe vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn bức xúc nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ hừ một tiếng, liếc xéo Đức một cái rồi bỏ đi lên trước. Nhưng đi được ba bước thì Thanh Thảo bỗng dừng lại, cô từ từ quay người lại, cười một cách ngượng ngùng.

-Có thể kiếm cái gì ăn trước được không? Tôi đói đến không đi nổi nữa rồi.

Mọi người đều buồn cười nhưng phải cố nhịn, chỉ có Đức và Tuấn là bật cười lớn tiếng, không nghĩ đến việc giữ thể diện cho Thanh Thảo gì cả. Thanh Thảo đưa ánh bắt có chứa tia lửa sét nhìn hai người nhưng hai người vẫn chẳng thèm bận tâm, ôm bụng cười lớn tiếng.

Sau khi được cười thoải mái, Tuấn cảm giác khỏe lên rất nhiều, bèn phóng khoáng bước lên khoác vai cô em của mình như vẫn làm từ bé đến giờ.

-Đi thôi, anh đây sẽ làm cho cô em một vài món thật ngon.

-Thật hả? – Thanh Thảo vui sướng nhảy tung tăng, hai người sánh vai nhau đi một cách tự nhiên, thoải mái.

Sau lưng hai người, có một ánh mắt không hài lòng đang bắn ra những tia tức giận ngùn ngụt. Chưa bao giờ Hoàng thượng lại có cảm giác bị bỏ rơi và bị lãng quên như vậy. Người đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt quan tâm, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai ai cũng sẽ khúm núm, cố gắng lấy lòng nịnh nọt Hoàng thượng, anh luôn cảm thấy khó chịu và bức bối vì việc đó, nhưng bây giờ, hai người trước mặt Hoàng thượng, lại dửng dưng coi sự tồn tại của Hoàng thượng như không khí. Cảm giác này cũng khó chịu không kém.

-Hai người không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? – Nhìn hai người khoác tay nhau đi mà Hoàng thượng không thể không lên tiếng.

-Chúng tôi có thụ thụ cái gì đâu? – Thanh Thảo cố tình ra vẻ không hiểu câu nói của Đức, quay lại nói một câu phản bác rồi lại quay ra đi tiếp.

-Thôi được rồi, mày ra đứng đó với Hoàng thượng đợi tao, tao đi xíu sẽ quay lại ngay. – Tuấn thì nhạy bén hơn Thanh Thảo nhiều, thấy sắc mặt không hài lòng của Hoàng thượng, không muốn rước thêm rắc rối vào mình, liền buông tay và ấn người Thảo đẩy về phía của Hoàng thượng.

-Tao đi cùng mày. – Thanh Thảo bị đẩy bất ngờ khiến người mất đà đổ về phía trước, Hoàng thượng nhanh chóng đưa tay ra đỡ Thanh Thảo nhưng cô đã kịp lấy lại đà và xoay người chạy lại phía Tuấn. Bàn tay đưa ra của Hoàng thượng chơ vơ giữa không từ từ nắm lại, anh đứng đó không biết chính xác cảm giác hiện tại trong lòng là gì, có vẻ nó cũng đang hụt hẫng giống như đôi tay anh vừa đưa ra kia, và cũng có thể nó đang nhói đau như đôi bàn tay của anh hiện tại, đang bị anh bóp chặt, ngón tay cứa vào da thịt, gần như sắp chảy máu mà anh cũng không hay.

-Mày ở lại đi, đi theo chỉ vướng chân vướng tay. – Tuấn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm của Hoàng thượng thì liền lớn tiến rồi đưa tay xua đuổi Thanh Thảo. – Cho anh bạn đó đi cùng cần đồ phụ tao là được rồi. – Tuấn chỉ đại vào một người trong đội Cẩm y vệ và lại quay qua nói với Thanh Thảo - Ở lại tìm thật nhiều củi khô chất đống lại đi.

-Biết rồi. Đồ ông già. – Thanh Thảo phụng phịu quay lại. Miệng không ngừng lẩm bẩm mắng chửi Tuấn.

Tuấn cười lắc đầu chịu thua cái tính trẻ con của Thanh Thảo và quay sang ra hiệu cho người mình vừa chỉ để đi. Người đó liền quay sang đợi chỉ thị của chỉ huy sứ Đăng Mạnh Huỳnh, thấy anh gật đầu đồng ý mới đi theo Tuấn.

-Đi kiếm củi cùng tôi. – Thanh Thảo đi về phía Đức, đưa tay ra nắm luôn bàn tay vẫn đang giơ ra của anh và kéo anh đi, không cần để ý đến thái độ hiện tại của anh.

-Tôi đi kiếm củi? – Đức quay về với hiện tại thì thấy mình đã bị Thanh Thảo lôi cả người đi.

-Ừ. – Thanh Thảo quay lại thản nhiên đáp. – Có gì không được sao?

-Thanh Thảo, cô để Hoàng thượng ngồi nghỉ, chúng tôi sẽ đi kiếm củi. – Ba người còn lại như cái đuôi đi đằng sau Hoàng thượng không rời, đi đầu là chỉ huy sứ Đặng Mạnh Huỳnh lúc nào cũng như khúc gỗ đến lúc này mới tiến lên một bước đứng cản trước Hoàng thượng và Thanh Thảo, lên tiếng.

-Anh không muốn đi kiếm củi hả? – Thanh Thảo không đáp lại lời của Đăng Mạnh Huỳnh mà quay sang hỏi Đức. Và cũng không để cho anh có cơ hội trả lời, cô nói lại dùng đôi mắt chớp chớp ngước lên nhìn anh. – Tôi không muốn một mình đi cùng ba người này đâu.

-Ta sẽ đi cùng. – Đức nói một cách ngắn gọn và tránh Đặng Mạnh Huỳnh đi cùng Thanh Thảo. Ba người kia cũng không còn cách nào khác đành lặng lẽ đi theo.

-Hồi 9 tuổi tôi có đi cắm trại một lần rồi, thú vị lắm. Buổi tối chúng ta có thể đốt lửa, nướng ngô khoai ăn, hát hò và cùng chơi một số trò chơi, vui lắm. – Thanh Thảo đi lùi, mặt hướng về phía Đức và múa chân múa tay huyên thuyên đủ điều trong khi bốn người đi sau chăm chỉ tập trung nhặt những cành củi khô xung quanh. – À, còn nữa nha, thú vị nhất là vụ ngồi đến nửa đêm, tất cả cùng nhau ngồi kể chuyện ma hoặc là cùng nhau đi tìm những ngôi nhà hoang bị có lời đồn bị ma ám nữa. Cảm giác rùng rợn, mỗi lần có một làn gió thổi ngang qua lại tựa như đang có bàn tay nào đó đang mơn man vuốt tóc anh, rồi những âm thanh nhỏ nhỏ mà vô cùng cao như tiếng ai oán, tiếng khóc lóc của một cô gái bị chết một cách oan uổng, rồi…

-Áaaaaaaaa…

Câu cuối, Thanh Thảo cố tình nói một cách chậm rãi, từ từ từ từ, và còn nói bằng một giọng điệu trầm pha chút rung và nhấn nhá, cả người và khuôn mặt biểu cảm của cô cũng vô cùng sinh động khiến tất cả mọi người tập trung lắng nghe, nhưng đúng lúc đó, một cơn gió vô tình lướt qua, tạo ra âm thanh như tiếng ai đó đang khóc, rồi một chiếc lá cũng từ đâu rơi thẳng xuống vai, khiến cho cậu bé trẻ tuổi nhất trong nhóm người cẩm y vệ giật mình, hét lên thất thanh.

-Cậu làm cái gì vậy hả? – Đăng Mạnh Huỳnh quay sang nghiêm mặt nói.

-Tôi…tôi… - Cậu ta cả người vẫn còn run, không ngừng đưa mắt nhìn tứ phía, tay nắm chặt hơn vào cành củi khô đang nắm trong tay.

Thay cảnh tượng đó, Thanh Thảo không nhịn được ôm bụng phá lên cười như nắc nẻ.

-Tôi thích cậu rồi đó. Tên cậu là gì vậy hả? – Thanh Thảo vừa cười vừa đưa tay lên lau nước mắt và đi đến gần cậu ta nghiêng đầu tò mò hỏi.

Cậu ta nãy còn đang run sợ, nhưng nhìn khuôn mặt tò mò và ánh mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình lúc này thì quên hết cả run sợ mà thẫn thờ, quên cả trả lời câu hỏi của Thanh Thảo. Mặt cậu ta dần dần nóng bừng lên. Cậu ta luống cuống cúi ngằm mặt xuống và chỉ dám len lén ngước lên nhìn. Càng thấy vậy, Thanh Thảo càng thích thú cúi xuống hơn, nhìn thẳng vào mặt của cậu ta, nói với giọng điệu trêu ghẹo.

-Hả? Cậu tên gì vậy?

-Tôi…tôi… - Càng bị ánh mắt soi mói của Thanh Thảo nhìn vào, cậu ta càng trở lên luống cuống hơn, ấp úng không nói lên lời.

-Cậu ta tên Thanh Duy, Thanh Thảo, xin cô giữ ý. – Cái tảng đá Đăng Mạnh Huỳnh đến khi thấy người của mình bị bắt nạt cũng biết đường lên tiếng bảo vệ cơ đó, đúng là khiến người ta không ngờ tới.

-Chúng ta làm bạn nha. – Thanh Thảo vẫn bỏ ngơ ngoài tai lời nói của Đăng Mạnh Huỳnh và nhảy lên một bước đứng trước mặt anh ta, cạnh Thanh Duy và đưa tay kéo kéo tay áo của Thanh Duy.

-Thanh Thảo!!! – Người đứng ở xa xa nãy giờ vẫn cố nhịn mặc dù thấy vô cùng chướng mắt cuối cùng cũng phát nổ. Anh ta gầm lên một tiếng khiến Thanh Thảo giật bắn mình và cũng khiến những người còn lại hoảng hốt nhìn qua. – Cô thật không biết xấu hổ. Con gái đi kéo áo đàn ông như vậy được sao? Cô mau đứng ra đây cho trẫm. – Nói rồi Đức đi đến, không chút thương hoa tiếc ngọc mạnh tay kéo Thanh Thảo về phía mình.

-Lại giọng điệu cổ lỗ sĩ này rồi. Bạn bè đâu có phân biệt nam nữ, có gì mà không được chứ. – Thanh Thảo nói rồi ngang bướng bước lại qua chỗ của Thanh Duy.

-Cô… - Đức tức giận không nói lên lời, vứt mấy cành củi khô trên tay xuống đất và xoay người bỏ về chỗ tập trung.

-Này, anh đi đâu vậy hả? Không thấy mọi người đều đang phải nhặt củi sao. Anh định trốn làm đó hả? – Thanh Thảo vẫn vô ý như vậy, vô tư không quan tâm đến suy nghĩ của đối phương.

-Nhật Huy, cậu đi theo bảo vệ Hoàng thượng. – Quả nhiên là Đăng Mạnh Huỳnh, dù làm gì thì cũng chỉ nghĩ đến việc làm tròn trách nhiệm bảo vệ Hoàng thượng.

-Tuân lệnh. – Người có tên Nhật Huy liền ngay lập tức đáp lời.

-Thôi thôi để tôi đi bảo vệ Hoàng thượng. – Thanh Thảo thấy vậy liền nhanh chóng đòi tranh phần có lợi đó. Cô đã chán việc đi nhặt củi này từ nãy rồi, có cơ hội được trốn làm như vậy thì đâu thể bỏ qua được. Nói rồi cô cũng không đợi Đăng Mạnh Huỳnh đồng ý mà vội chạy luôn theo sau Hoàng thượng. – Đợi tôi với.

Hoàng thượng mặc dù nghe thấy tiếng của Thanh Thảo nhưng vẫn không dừng bước mà bỏ đi, tuy vậy bước chân rời đi đã có phần chậm lại.

Hoàng thượng và Thanh Thảo đi rồi, để lại một đống củi trên mặt đất. Ba người còn lại lặng lẽ, cúi nhặt củi mà không nói câu gì, cảm giác trống vắng bỗng nhiên bao trùm toàn bộ không gian. Không gian tĩnh lặng khiến tiếng gió lùa qua các nhánh cây càng to và rõ rệt hơn, nhưng Thanh Duy cũng không hề cảm thấy sợ, thậm chí, cậu còn đang thắc mắc trong lòng là vừa rồi tại sao cậu lại thấy sợ âm thanh này chứ, cậu không phải là chưa đi tuần tra đêm bao giờ, những âm thanh và cảnh tượng đáng sợ, thậm chí đối mặt với cái chết, cậu đều có từng trải qua, vậy mà nãy lại hét lên chỉ vì nghe thấy âm thanh này và vì một lá cây rơi xuống chạm vào vai. Thật buồn cười.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.