Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi muốn đến sống cùng với Tuấn

Tiểu thuyết gốc · 5201 chữ

(Tôi: (biệt danh chuyên gia đi chia rẻ tình cảm của mọi người) Anh không giận hay hận hoàng thượng dù chỉ là một chút chút thôi sao.

Đăng Mạnh Huỳnh: Tại sao?

Tôi: Hoàng thượng không nể tình nghĩa giữa hai người bao lâu này, lại vì một cung nữ mà ra tay với anh vậy mà?

Đăng Mạnh Huỳnh: Nếu hoàng thượng muốn, người có thể lấy đầu tôi bất cứ lúc nào. Tôi tuyệt đối không oán trách. Hoàng thượng ra tay vậy là đã nương tay với tôi rồi.

Tôi: … (chiêu chia rẽ này vẫn nhẹ quá sao?)

---

Đăng Mạnh Huỳnh ngã khuỵu xuống, một tay quỳ chống xuống đất trụ, tay còn lại ôm vết thương đang còn chảy máu dòng dòng.

-Cái này là để trả cho những vết thương mà Thanh Thảo phải chịu đựng vì ngươi. Nó đúng là không đáng gì so với những gì cô ấy phải chịu đựng. Nếu không phải nể tình ngươi thời gian qua trung thành với trẫm, trẫm đã lấy đầu ngươi xuống rồi. – Hoàng thượng nói, vứt cây kiếm trong tay xuống đất và bỏ đi thẳng.

-Đa tạ hoàng thượng đã tha mạng. – Dù vết thương trên người không hề nhẹ nhưng Đăng Mạnh Huỳnh biết hoàng thượng đã nương tay không đánh vào chỗ hiểm.

-Chỉ huy sứ, người không sao chứ. – Minh Khải và Thanh Duy lo lắng chạy đến hỏi thăm.

-Ta không sao, hoàng thượng nhẹ tay, chỉ là vết thương nhỏ không đáng lo.

-Vậy mà chỉ huy sứ còn nói vết thương nhỏ, người sẽ chết vì mất máu mất. – Thanh Duy vẫn là nói năng không bao giờ suy nghĩ.

-Haha, so với những vết thương khi giao đấu với địch thì chẳng nhằm nhò gì.

-Nhưng nó lại đau gấp hàng vạn lần đúng không ạ? Người đã ở bên hoàng thượng từ khi ngài ấy vừa mới lọt lòng, được phong làm thái tử, cho đến nay, đã vì ngài ấy mà để lại bao vết sẹo trên người, vậy mà ngài ấy lại chỉ vì một cô cung nữ nhỏ nhoi mà nặng tay với người như vậy. Thật không có chút tình nghĩa gì. – Thanh Duy tức giận thay cho Đăng Mạnh Huỳnh, anh nói và lấy chân đã văng cây kiếm bên cạnh vẫn đang dính máu tươi của Đăng Mạnh Huỳnh.

Đăng Mạnh Huỳnh không nói gì chỉ lặng lẽ đi đến nhặt cây kiếm và bao kiếm rồi quay người đi. Nếu không có tiên đế thì cũng không có Đăng Mạnh Huỳnh này ngày hôm nay rồi. Đối với anh, hoàng thượng trước khi là một vị vua thì là người mà anh luôn coi như anh em ruột, như đứa con của chính bản thân mình. Dù hoàng thượng có đối xử với anh như thế nào, thì trong lòng anh, vị trí của hoàng thượng sẽ không bao giờ thay đổi. Hai người Minh Khải và Thanh Duy chỉ còn biết chạy theo dìu Đăng Mạnh Huỳnh đi tìm thuốc bôi cầm máu.

Hoàng thượng vô cùng bực tức trong người, nhưng lại không đành tâm xuống tay với Đăng Mạnh Huỳnh, người vẫn luôn theo sát bên cạnh hoàng thượng từ khi anh còn chưa biết gì, bảo vệ và che chở cho anh không màng tính mạng của bản thân. Tại sao người anh luôn tin tưởng, một người luôn không màng đến bản thân mà chỉ biết nghĩ cho anh lại cố tình muốn chống đối, muốn làm hại người mà anh quan tâm chứ? Hoàng thượng mở cửa bước vào, chỉ thấy ngự y đang ở bàn trà viết đơn thuốc.

-Tình hình cô ấy sao rồi? – Hoàng thượng nóng lòng hỏi.

-Bẩm, chỉ là các vết thương ngoài da, cô gái này hàng ngày có rèn luyện nên thân thể khỏe mạnh, chỉ là do bị nhiễm phong hàn nên cả người nóng và miên man. Thần đã bốc đơn thuốc cho cô nương ấy, chỉ cần uống tầm hai ngày là sẽ khỏe trở lại. – Ngự y dường như cũng thở phào nhẹ nhõm vì cô gái này, trái với bề ngoài mỏng manh lại có thể lực vô cùng khỏe mạnh, không thua kém một đấng nam nhi nào.

-Tốt, ban thưởng. – Hoàng thượng bỏ lại một câu rồi đi thẳng về phía Thanh Thảo đang nằm.

-Đa tạ hoàng thượng. – Ngự y già quỳ lạy tạ ơn rồi xin phép cáo lui.

Hoàng thượng nhìn toàn thân không một nơi nào không có vết thương của cô mà xót xa nhớ lại đã rất nhiều lần cô nói không muốn sống ở trong cung vì trong cung có quá nhiều thị phi, mưu toan tính toán, tranh giành, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng như chơi, vì vậy luôn luôn phải cẩn trọng trong từng hành động, lời ăn tiếng nói. Khi đó nghe cô nói, anh chỉ buồn cười và trêu trọc cô rằng, cô nói thì không thể nói rồi, còn hành vi, có bao giờ thấy cô cẩn trọng đâu, dám đối đầu với cả Tôn Hạ Băng thì cô ta có gì mà sợ nữa. Cô lúc đó đã phụng phịu nói anh không hiểu gì cả. Nhưng bây giờ, anh đã hiểu, đã hiểu rõ lắm rồi. Hoàng thượng nắm lấy tay của Thanh Thảo, nhìn cô vừa xót xa, đau lòng, lại trìu mến. Nếu cuộc sống trong cung khiến cô mệt mỏi và tổn thương, anh sẽ để cô đi. Sẽ mở cánh cửa lồng để cô được bay nhảy tự do, luôn luôn vui tươi, thoải mái là chính cô. Chỉ cần cô khỏe mạnh và vui vẻ hồn nhiên như hồi đầu anh mới gặp cô là được.

-Thanh Thảo, cô nhất định phải nhanh chóng khỏe lại đó. Khỏe rồi, ước nguyện được rời khỏi cung, sống cuộc sống tự do của cô sẽ trở thành sự thật. Vì vậy, mau tỉnh lại đi.

Hoàng thượng vừa nói, vừa lấy tay giặt chiếc khăn được đặt cạnh long sàng và nhẹ nhàng lau hết những bụi bẩn cũng như những vết thương vẫn còn đọng máu trên người cô. Sau đó liền ra lệnh cho người thay đồ cho Thanh Thảo và giúp cô làm sạch người. Hoàng thượng cả đêm ở bên chăm sóc cho Thanh Thảo, khăn chưa kịp khô thì đã đổi sang chiếc khăn mới.

-Hoàng thượng, đã khuya quá rồi, xin người về nghỉ ngơi tránh để ảnh hưởng đến long thể. Ở đây, người cứ giao cho các cung nữ khác hậu hạ. – Thái giám cận thần của Hoàng thượng đứng bên xót xa liên tục can giám Hoàng thượng trở về nghỉ ngơi. Nhưng Hoàng thượng dường như không nghe, chỉ ngồi lặng lẽ bên Thanh Thảo, nhìn cô không chớp mắt, cứ như chỉ cần không nhìn cô một giây thôi, thì cô sẽ biến mất vậy.

-Hoàng thượng, nếu người cứ như vầy, Hoàng thái hậu rồi tiểu thư Tôn Hạ Băng biết được sẽ chỉ khiến Thanh Thảo chịu thiệt thòi hơn thôi ạ. Xin người suy xét. – Sau nhiều lần can gián không thành, thái giám bèn dùng những lời mà Hoàng thượng sợ nhất. Bàn tay đang dùng khăn thấm mồ hôi trên mặt Thanh Thảo của Hoàng thượng bỗng khựng lại. Thái giám đó đã đánh đúng chỗ rồi. Mọi hành tung của Hoàng thượng trong cung này, có qua mắt được ai đâu. Chỉ sợ việc này truyền đến tai Hoàng Thái hậu, Thanh Thảo sẽ không thể an toàn rời cung được.

-Ngươi ra lệnh cho 2 cung nữ ở bên chăm sóc cho Thanh Thảo, không được rời nửa bước, có bất cứ chuyện gì phải báo cho trẫm biết ngay. – Hoàng thượng nhẹ nhàng đặt chiếc khăn qua một bên, âm yếm nhìn Thanh Thảo rồi đứng lên quay qua nhìn thái giám và nói. Rồi lại quay sang nhìn Thanh Thảo thêm một lần nữa rồi mới dứt khoát quay đi.

-Nô thần tuân lệnh. – Thái giám thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng Hoàng thượng cũng chịu đi về nghỉ ngơi. Rồi lại quay sang nhìn Thanh Thảo, cô gái nhỏ nhắn đang nằm nghỉ một cách an nhàn trên long sàng như không hề có chuyện gì xảy ra. Hắn thở dài thương cảm. Ở đời, người hiền thường không gặp lành mà. Một cô bé cung nữ hồn nhiên, không mưu toan tranh quyền đoạt vị vậy mà cũng bị người ta ghen ghét đố kị đến mức này.

Ngày tiếp theo đó, vì để tránh ánh mắt dòm ngó của mọi người, Hoàng thượng vẫn thượng triều và tham gia các hoạt động đấu võ, luyện cung như thường nhưng toàn bộ tâm trí của người lại để ở chỗ Thanh Thảo, cô vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại. Nhưng trong lòng anh lại tồn tại hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Một phần mong cô mau chóng khỏe lại. Nhưng một phần lại nghĩ, nếu cô tỉnh lại, anh sẽ phải đưa cô rời khỏi cung, thực sự anh có phần không đành. Mũi tên của Hoàng thượng lệch khỏi bia bắn và bay ra ngoài. Anh tức giận ném cung tên xuống đất và quyết định đi đến chỗ của Thanh Thảo.

Thanh Thảo vẫn nằm yên lặng như lúc anh rời đi ngày hôm qua. Khi cô ngủ đáng yêu vô cùng, không bướng bỉnh và mạnh mẽ như thường ngày, chỉ nhỏ nhắn đáng yêu như một con mèo lười vậy. Hoàng thượng vô thức cười ngây ngốc nhìn Thanh Thảo không dời mắt, lại đưa tay lên vuốt ve những vết thương trên khuôn mặt cô như muốn dùng cử chỉ nhẹ nhàng đó để làm dịu đi, làm lành nhanh chóng những vết thương này.

-Hoàng thượng, … - Cung nữ bưng một bát thuốc vào nhưng luống cuống trước cảnh tượng trước mắt không biết nên làm gì.

-Ừ… hừm… - Hoàng thượng hắng giọng một tiếng vì có chút ngượng ngùng, sau đó lại lấy lại sắc mặt điềm tĩnh thường ngày. – Đưa ta. – Hoàng thượng nói và đưa tay để đón lấy bát thuốc. Cô cung nữ khó xử nhìn Hoàng thượng rồi lại nhìn bát thuốc không biết làm thế nào. – Không sao, đưa ta và lui ra ngoài đi.

-Vâng, tuân lệnh Hoàng thượng. – Hiếm khi thấy Hoàng thượng chịu nhìn thẳng vào mắt một cung nữ, lại còn với thái độ mềm mại vậy nữa chứ. Cô cung nữ cả người như tan chảy, mặt đỏ ửng vội đưa bát thuốc cho Hoàng thượng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

-Hoàng thượng, cái này… - Thái giám cận thần của Hoàng thượng vừa định mở lời thì Hoàng thượng đã biết hắn ta định nói gì và đưa tay cản lại, rồi dùng ánh mắt và cái hất tay để xua đuổi hắn đi ra ngoài. – Hoàng thượng, nhưng mà…

-Ra ngoài. – Giọng Hoàng thượng là đang ghìm để không hét lên, trước khi bị Hoàng thượng đánh và đá ra ngoài, tốt hơn hết là nên biết điều mà im lặng rời đi.

-Tuân lệnh. – Thái giám cận thần ra hiệu cho mấy cung nữ còn đang trong phòng ra ngoài rồi bản thân mình cũng rời đi. Trước khi ra khỏi phòng còn cố tình quay lại nhìn thêm một lần. Hoàng thượng cử chỉ nhẹ nhàng, đút từng miếng thuốc cho Thanh Thảo rồi lại hậu đậu lấy vạt áo lau đi những miếng thuốc không chịu nghe lời, cứ trào từ trong miệng ra. Hắn lắc đầu thở dài, trong cung này, không được Hoàng đế để ý đến là một sự đáng thương tâm nhưng bị Hoàng đế để ý đến thì còn thảm hại hơn nhiều.

Đức từ từ chậm rãi đút từng miếng thuốc cho Thanh Thảo nhưng thuốc cứ vào đến trong miệng lại từ từ chảy hết ra ngoài theo khóe miệng. Anh sốt ruột, cứ như vậy thì cả bát thuốc chắc Thanh Thảo không uống được bao nhiêu mất. Suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt léo lên một suy nghĩ khiến ánh mắt anh sáng rực lên nhìn cô, nhưng khi nhìn cô rồi thì anh lại vụt tắt nụ cười và lắc đầu để xua đi suy nghĩ vẩn vơ đó. Nhưng ngay lập tức anh lại quay sang nhìn cô, cái này là vì cô, nên không thể coi là anh lợi dụng được. Anh tự gật đầu đồng ý với suy nghĩ này và đưa bát thuốc lên miệng. Nhưng thuốc vừa vào đến miệng thì thấy Thanh Thảo cử động, mắt cô từ từ mở ra. Hoàng thượng giật mình nuốt hết luôn chỗ thuốc trong miệng. Hụ…hụ…hụ… đắng quá.

-Anh làm sao vậy? – Thanh Thảo ngơ ngác nhìn Hoàng thượng đang sặc sụa ho trước mặt.

-Trẫm…hụ…không…hụ…sao. – Hoàng thượng nhăn mặt đấm ngực để cho chỗ thuốc đó mau chóng trôi vào trong.

Thanh Thảo nhìn thấy vậy chỉ lắc đầu bĩu môi, không biết anh ta lại làm cái trò gì nữa.

-Cô thấy sao? – Hoàng thượng sau khi đã bình tĩnh lại thì quay sang dịu dàng ân cần hỏi thăm Thanh Thảo.

-Tôi thấy khỏe lên nhiều rồi, so với lúc ở trong ngục. – Thanh Thảo nói rồi lắc đầu lè lưỡi.

-Để cô phải chịu uẩn khúc rồi.

-Ta còn tưởng anh không đến cơ, đáng ghét. – Thanh Thảo giơ nắm đấm, đấm nhẹ vào cánh tay của anh.

-... – Hoàng thượng lúc này đúng là không còn lời nào để biện minh, chỉ còn biết ngồi yên cho Thanh Thảo chuốc giận. – Thanh Thảo, có chuyện này… trẫm phải báo với cô.

-Có chuyện gì vậy. – Thanh Thảo dừng bàn tay vẫn đang ra sức đánh vào tay của Hoàng thượng lại, ngơ ngác nhìn hỏi.

-Có lẽ cô sẽ phải rời khỏi cung. – Hoàng thượng nói một cách đều đều.

-Rời cung? – Mắt Thanh Thảo sáng rực, cô ngồi bật dậy vui mừng hỏi lại. – Thật là tôi được rời cung sao? – Thanh Thảo không tin nổi vào tai mình, vui mừng hỏi lại. Đức không nói gì mà chỉ gật đầu. – Ô yê, cuối cùng tôi cũng được rời cung rồi. Cảm ơn anh. – Thanh Thảo vui mừng ôm trầm lấy Đức.

-Vui đến vậy sao. – Đức ngỡ ngàng khi ở trong vòng tay của Thảo. Anh thở dài. Giây phút Thanh Thảo hạnh phúc ôm lấy anh lại là giây phút khi cô ấy biết mình được rời khỏi anh.

-Vậy chúng ta đi luôn thôi. – Thanh Thảo thấy cả người khỏe lên rất nhiều. Cô nhanh nhẹn định đứng dậy về thu dọn hành lý thì bị Hoàng thượng cản lại.

-Không được, cô phải nghỉ ngơi thêm.

-Tôi khỏe lắm rồi, đi luôn cũng được. – Nói rồi Thanh Thảo nhanh chóng đứng dậy xoay một vòng cho Hoàng thượng xem nhưng vì sức cô chưa khôi phục hoàn toàn nên bị choáng, người lảo đảo. May mà có Hoàng thượng đưa tay ra đón để cô không ngã nhào xuống đất.

-Khỏe rồi đó hả? – Hoàng thượng cười nhạo báng.

-Tôi khỏe thật rồi mà. Cho tôi xuất cung đi, ở ngoài tôi sẽ khỏe nhanh hơn rất nhiều. – Thanh Thảo lại dùng tuyệt chiêu cũ, đưa ánh mắt mèo long lanh ngước lên nhìn Hoàng thượng.

-Không được. – Hoàng thượng quay mặt đi tránh ánh mắt của Thanh Thảo và đưa ra câu trả lời một cách chắc nịch và bế nhấc bổng người cô lên quay về hướng giường.

-Đi mà…đi mà… năn nỉ đó. – Thanh Thảo đâu có chịu thua dễ dàng vậy, cô vòng tay ôm lấy cổ Hoàng thượng, lắc liên hồi. Hoàng thượng lắc đầu, đúng là chịu thua cô gái này rồi. Nhìn thấy thái độ này của Hoàng thượng, Thanh Thảo biết anh đã mềm lòng rồi. – Nha? – Đưa yếu tố quyết định cuối cùng, đưa mắt sát lại nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh cầu khiến làm rung động lòng người.

-Về chuẩn bị đồ đạc đi. – Thật sự bó tay chịu thua với cô bé này rồi. Hoàng thượng buông tay thả cô xuống.

-Ô yê. – Thanh Thảo quên hết những đau đớn mệt mỏi trên người, nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Hoàng thượng cảm ơn. Rồi chạy mất tiêu luôn chỉ trong tích tắc, khiến Hoàng thượng ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng gì thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Chỉ cần được rời khỏi cung, cô sẽ được tự do thoải mái, cô sẽ có thể đến chỗ của Tuấn, hai người sẽ cùng nhau tìm cách trở về hiện tại. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Thanh Thảo đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nhảy chân sáo về phòng.

-Cô bị nhốt trong lao đến phát điên rồi hả? – Tôn Hạ Băng đứng một bên thấy Thanh Thảo như vậy thì khoanh tay trước ngực giọng mỉa mai. Lại dám để đích thân Hoàng thượng ẵm cô ta ra khỏi ngục, Thanh Thảo hôm nay chết chắc với cô rồi.

-A, chào. Trông cô hôm nay xinh quá. Sau này chắc ta sẽ nhớ cô lắm vì không có ai để cãi nhau với ta nữa. Bảo trọng. – Thanh Thảo vui vẻ chạy đến, nắm lấy hai tay của Tôn Hạ Băng, mặt buồn buồn lắc cánh tay và nhìn cô. Nói xong lại nhảy chân sáo rời đi.

-Cô ta có phải là bị giam và đánh đập nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi không? – Tôn Hạ Băng đưa ánh mắt kì dị nhìn Thanh Thảo rồi quay sang hỏi cung nữ bên cạnh.

Thanh Thảo hớn hở chạy về phòng, xem nào, trang phục, cũng không có nhiều, đồ đạc thì…không có gì. Trời, toàn bộ tài sản của cô chỉ có ba bộ quần áo. Có cần phũ phàng vậy không chứ nhỉ. Truyện nào, phim nào cô đọc về nữ xuyên không, dù là xuyên không vào vai phụ cũng được tiểu thư nhà này nhà kia, không thì cũng được rất nhiều các anh chăm sóc, tận tình chu đáo, cô xuyên đến đây, làm nô tì 3 năm trời, cũng chẳng để ra được đồng lương nào mua được cho bản thân cái gì, lại còn bị đánh đến thừa sống thiếu chết hết lần này đến lần khác. Đây đúng là sự khác biệt giữa phim ảnh và hiện thực mà. Cô bĩu môi hờn dỗi và kéo bọc quần áo vừa gấp đi qua chỗ Hoàng thượng. Vừa đến nơi đã đặt bọc quần áo cái bịch xuống bàn và ngồi phịch xuống ghế tự rót cho mình một cốc nước uống.

-Sao vậy, không muốn đi nữa rồi sao? – Nhìn thái độ của Thanh Thảo, Hoàng thượng có chút mong đợi.

-Không phải… - Thanh Thảo quay sang lớn tiếng giận dỗi. – Anh xem đi, tôi cũng là đã mang tiếng làm trong cung, vậy mà, đến lúc rời đi, trong tay chỉ có 3 bộ quần áo. Anh thấy nói vậy nghe được không?

-Hừ, hóa ra là cô cũng mê của cải vật chất như bất cứ ai vậy hả? – Hoàng thượng cười lạnh.

-À thì… ai mà không thích tiền chứ. Nhưng ý tôi là… tôi không có cái gì đáng để coi là kỉ niệm quãng thời gian tôi ở đây cả. Ngộ nhỡ, – Thanh Thảo nói giọng có vẻ trầm xuống buồn buồn – tôi không bao giờ gặp lại anh nữa, thì sao?

-Trẫm sẽ tìm cô. – Hoàng thượng nhìn cô, giọng chắc nịch.

-Có thể anh sẽ không thể tìm thấy tôi nữa. – Thanh Thảo cúi đầu nói khe khẽ.

-Sẽ không có chuyện đó xảy ra. – Hoàng thượng vẫn với giọng điệu tự tin thường ngày. – Nhưng, nếu cô muốn… - Hoàng thượng đi đến bên cạnh cô, rút miếng ngọc bội vẫn luôn mang bên mình ra và đưa cho cô. – Cầm cái này, cô có thể đến chỗ trẫm bất cứ lúc nào. Nhưng nhớ lấy, cô không được đi ra khỏi tầm mắt của trẫm. Trẫm sẽ đến tìm cô bất cứ lúc nào.

-Xì… - Thanh Thảo bữu môi trước cái giọng điệu hách dịch thường ngày của Hoàng thượng. Nhận miếng ngọc bội trong tay người và si mê ngắm nghía nó. Đúng là một tuyệt tạc. Nó được điêu khắc vô cùng tỷ mỷ từng đường nét tạo thành hình rồng vô cùng uy nghi.

-Đó là miếng ngọc bội phụ vương đặc biệt cho người chuẩn bị khi Hoàng thái hậu mang thai, để ban cho trẫm, đã theo trẫm từ nhỏ đến giờ. – Hoàng thượng đôi mắt xa xăm như đang hồi tưởng về một ký ức nào đó.

-Trả anh này. – Thanh Thảo khẳng khái đưa lại miếng ngọc bội trả lại cho Hoàng thượng. Một thứ như thế này cô cũng đâu thể trơ tráo mà cầm đi được. – Anh nói như vậy, rồi dùng cái biểu cảm như vậy, mà bảo tôi dám cầm cái này đi sao? Tôi chỉ là cần một vật có giá trị vật chất thôi, không phải vật có giá trị tinh thần lớn như vậy.

-Cô có gì mà không dám sao? – Hoàng thượng quay về với hiện tại, nhìn cô cười chế giễu.

-Ừ thì, không có. – Thanh Thảo cười khì rồi đút luôn miếng ngọc bội vào trong tay áo. – Cảm ơn. Tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.

-Được rồi, trẫm đưa cô xuất cung. – Hoàng thượng nói và ra ngoài kêu người chuẩn bị xe ngựa.

Ngồi trên xe ngựa, Thanh Thảo hưng phấn ngó nghiên ra ngoài cửa sổ trong khi Đức khi khoanh tay nhắm mắt ngồi tĩnh tâm nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Thanh Thảo đâu phải là người có thể để cho người khác nghỉ ngơi giây phút nào.

-Này, anh nhìn kìa, đằng kia kìa, đang có đoàn xiếc, mình qua đó xem một xíu đi. – Thanh Thảo kích động vừa nhìn ra ngoài vừa lấy tay với đập vào Hoàng thượng rủ rê.

-Không được. – Đáp trả thái độ vui vẻ đó của cô là một giọng lạnh lùng không chút biểu cảm. Nhưng Thanh Thảo đâu có để ý đến điều đó, xe ngựa lướt qua đám xiếc, lại đến chợ bán đồ ăn, Thanh Thảo nhìn thấy đồ ăn là thấy bụng trống rỗng.

-Này, tôi đói quá rồi. Chúng ta dừng xe ăn gì đã đi. – Thanh Thảo quay qua nhìn Đức, chờ đợi.

-Về Thái sư phủ rồi, cô có thể ăn uống thoải mái. – Vẫn không chút lay động.

-Tôi đâu có nói sẽ về Thái sư phủ, tôi muốn đến chỗ khác. – Thanh Thảo vội vàng xua tay từ chối. – Sao lại tự ý quyết định thay tôi vậy chứ.

-Không về Thái sư phủ sao? – Hoàng thượng quay qua chau mày nhìn Thanh Thảo, cô gái này, vốn là người của phủ Thái sư, lại cũng không phải là người còn gia đình để trở về, vậy mà, lại không muốn trở về Thái sư phủ ư, cô ta đúng là quá kỳ lạ rồi.

-Ừ, tôi muốn đến nơi khác. Chính là quán ăn mà lần trước anh đã đưa tôi tới. – Thanh Thảo mỉm cười. Lúc đầu, cô còn rất phân vân đầu bếp ở quán đó là ai, nhưng khi biết cô không phải là bị bán sang Trung Quốc mà là bị xuyên không, và Tuấn cũng bị xuyên không cùng cô, thì mặc dù, lần trước vội vàng chia tay chưa kịp hỏi anh đang sống ở đâu nhưng nhắm mắt cô cũng đoán trúng là Tuấn chính là đầu bếp của quán đó.

-Cô muốn ăn ở đó một bữa trước khi về Thái sư phủ? – Hoàng thượng nhìn cô mỉm cười, cô ta vẫn chỉ là ham ăn ham chơi mà thôi.

-Không, - Thanh Thảo tắt nụ cười trên miệng, sao cái tên này cứ nhất định phải là ép cô về cái nơi đó chứ. Lý Đạo Uyển thì cũng tốt với cô thật đó, nhưng cô về đó lại là làm người hầu kẻ hạ cho người khác, phải gò bó mình trong 4 bức tường phủ, anh ta thật không biết nghĩ cho bằng hữu gì cả. – Sao tôi phải quay về Thái sư phủ chứ? Để lại đi làm kẻ hầu người hạ cho người khác? Tôi muốn đi tìm Tuấn, tôi sẽ ở đó cùng anh ấy luôn, anh ấy chắc chắc là đầu bếp của …

Thanh Thảo còn chưa kịp nói hết lời thì đối phương đã đứng bật dậy. Hai tiếng “Dừng xe” được gằn ra từng tiếng.

Quá lắm rồi, không còn ra thể thống gì nữa, lại chủ động đi tìm đàn ông, còn đòi sống với anh ta?

Đức nghĩ mà trong người như muốn bốc hỏa.

-Cô thật sự không biết xấu hổ là gì sao? Lại dám nói ra mấy lời phóng túng đó. – Hoàng thượng cũng không tự kiếm chế được, nắm chặt lấy cổ tay phải của Thanh Thảo, nhìn chằm chằm vào cô bằng thái độ khinh bỉ, tức giận, phẫn nộ, hỗn độn những cảm xúc đang bao trùm khiến anh mất bình tĩnh.

-Anh bị sao vậy. Buông tay tôi ra, đau. – Thanh Thảo khó hiểu nhìn Đức không biết mình đã nói gì, làm gì sai để khiến Đức phải đùng đùng nổi giận như vậy. Cô cố gắng giằng tay thoát khỏi gòng tay đang như muốn bóp nát cổ tay mình của Hoàng thượng nhưng vô ích. Cô trợn tròn mắt tức giận nhìn Hoàng thượng. – Tuấn không khác gì người thân của tôi, nếu tôi không có người thân không có nơi để đi, có thể tôi sẽ quay về Thái sư phủ, nhưng tôi đã có người nhà ở đây, vậy thì đương nhiên tôi phải qua chỗ người nhà tôi chứ. – Thanh Thảo bức xúc không kém, nghe mấy lời cổ hủ từ miệng một tên cũng chỉ hơn cô có mấy tuổi khiến cô khó chịu vô cùng, cũng có phải ông già đâu mà nói vậy chứ.

-Người nhà sao?

-Ừ, thì tôi vẫn luôn con Tuấn như anh trai còn Tuấn cũng luôn đối xử với tôi như em gái mà. Chúng tôi không khác gì anh em ruột thịt, thậm chí, anh em ruột thịt cũng không được như chúng tôi đâu. Mẹ tôi cũng thường nói, tôi rất có phúc khi có được một ông anh trai hoàn hảo như vậy đó. – Thanh Thảo thấy tay của Hoàng thượng đã giảm lực liền nhanh tay rút tay ra và nhìn cổ tay hắn vết hằn đỏ mà thương xót, liên tục thổi phù phù vào đó cứ như thế làm vậy thì vết hằn đỏ sẽ theo hơi thở của cô mà tan biến vậy. Hoàng thượng nhìn vết hằn trên tay cô cũng cảm thấy có phần áy náy.

-Làm sao cô biết được hắn luôn coi cô như em gái chứ. Cô không hiểu gì về đàn ông hết. – Hoàng thượng nói như vu vơ. Trong đầu hiện lên hình ảnh Tuấn âu yếm nhìn Thanh Thảo ngủ đêm ngủ lại rừng hôm đó.

-Ừ, có lẽ Tuấn không coi tôi là em gái… - Thanh Thảo bộ mặt nghiêm túc, gật gù ra vẻ suy nghĩ khiến Đức quay sang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.

-Vậy thì về phủ Thái sư…

-Mà Tuấn luôn coi tôi là em trai ấy. Hahaha. – Thanh Thảo tự cười hài lòng trước câu nói đùa của mình, còn Đức khuôn mặt méo mó, chỉ thấy câu nói đó thật vô duyên mà thôi. – Anh đừng nghĩ linh tình nữa. Ở chỗ chúng tôi không phải cứ nam nữ đi với nhau thì là cái quan hệ ấy đâu. Giữa nam và nữ còn có thể có tình bạn, tình huynh đệ đơn thuần nữa.

-Nam và nữ thì làm sao có tình bạn đơn thuần được. Cô phải về phủ Thái sư. Khi có việc tôi sẽ ghé qua. – Giọng điệu của Đức không có chút nhượng bộ, kiên quyết nói.

-Không, tôi không về đó. Tôi có điên đâu mà về đó để đi làm hầu hạ người khác. Anh không nghĩ cho tôi gì cả. – Ánh mắt Thanh Thảo nhìn Đức đầy oán giận và ấm ức. Cô dưng dưng.

-Không về phủ Thái sư cũng được, nhưng không được đến chỗ Tuấn. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô.

-Thật hả? Được, được. Chỉ cần cho tôi một cái lều thôi là được rồi. Nhưng trước đó, cứ cho tôi qua gặp Tuấn trước đã. Nhé.

-Cô thật … Bỏ đi. Tại sao tôi phải lo cho cô chứ. – Hoàng thượng không biết phải nói gì với cô gái này nữa. Liền ném ngoài mấy tiếng rồi nhắm mắt tịnh thần. – Đến Tân Hoa Lầu.

Thanh Thảo lại lườm nguýt cái thái độ và bộ dạng này của Đức, mỗi lần không nói được gì nữa lại tỏ vẻ ta đây thanh cao không thèm chấp nhặt gì một đứa con nít như cô vậy, chỉ muốn đá cho một cái bay xuống khỏi xe thôi. Anh ta thì có cái gì mà lúc nào cũng ra vẻ chứ? Thông minh hơn người ta có tí xíu, địa vị thân thế hơn người ta cũng có tí xíu, biết võ, Thanh Thảo cũng biết, tuy không giỏi bằng, biết bắn cung, cưỡi ngựa, cái này do Thanh Thảo chưa thử luyện thôi, biết viết chữ Hán sáng tác thơ, ầy, cái này thì cũng như cô biết nói biết viết tiếng Việt vậy, không tính, chơi cờ, cái này cũng là cô không thích thôi, ngồi cả ngày đấu qua đấu lại mấy quân cơ, thà đi ra chơi bóng đá, đá cầu còn hơn, nói đến đây, Thanh Thảo lại thấy bực, đến bóng đá, đá cầu Đức cũng hơn cô. Thanh Thảo ngồi suy nghĩ để so sánh cuối cùng lại tự chuốc lấy bực dọc vào người, mặt nào Đức cũng hơn cô, thậm chí, có thể nói là hoàn hảo tới mức dù có đem so sánh với bất cứ người nào cũng không thẹn. Ông trời thật bất công, sao sinh ra hắn lại có tất cả như vậy chứ.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.