Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa xuất cung là lại gây họa

Tiểu thuyết gốc · 4136 chữ

(Đức: Cô có thể bớt gây họa không?

Tuấn: Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi làm việc gì thì làm ơn, động não suy nghĩ một chút đi, để cho mọi người không bị ảnh hưởng. Mày thấy có lần nào mày gây chuyện mà mọi người xung quanh mày không bị kéo theo không. Không biết rút kinh nghiệm gì cả. Tao đã bảo…

Thanh Thảo: Dừng. Mày mà còn nói nữa là tao nghĩ tao sẽ lại gây họa đó.

Tuấn: Đó, đó, đã không biết suy nghĩ, không biết tiếp thu còn thích sử dụng những biện pháp bạo lực.)

---

Thanh Thảo còn đang tự kỷ hờn dỗi một mình thì xe ngựa đã đi từ từ và dừng lại. Tiếp theo đó là tiếng của phu ngựa.

-Thưa công tử, đã đến rồi ạ.

Lúc này, Đức mới mở mắt và ra hiệu cho Thanh Thảo, ý nói sao còn chưa chịu xuống. Thanh Thảo tức giận vùng vằng bỏ xuống xe. Cô đứng một bên đợi mà không đi vào quán, Đức xuống xe vừa định đi vào quán thì bị cô kéo lại.

-Anh định đi đâu vậy hả?

-Thì vào… - Đức không hiểu, quay sang nhìn Thanh Thảo, chính cô ấy khăng khăng đòi đến đây tìm Tuấn, giờ lại thay đổi ý định rồi sao?

-Anh ngốc quá. – Thanh Thảo hả dạ vì cũng thấy được anh ta đúng là không thông minh hơn cô nhiều lắm. – Lần trước đã đến đây dùng đủ mọi cách thức ngon ngọt có, uy hiếp có mà có được gặp đầu bếp chính đâu.

-Vậy cô tính làm thế nào? – Đức nhìu mày hỏi lại Thanh Thảo.

-Đi theo tôi. – Thanh Thảo nói rùi quay lưng đi về phía một phía bên tường nằm trong con ngõ ít người đi lại của Tân Hoa Lầu. Cô dừng lại ở đây, ngó nghiêng hai bên rồi mỉm cười gian manh hài lòng.

-Cô định làm gì? – Đức nhìn nụ cười của Thanh Thảo mà có chút bất an, cô ta lại nghĩ ra trò gì rồi. Thanh Thảo nháy mắt với Đức, đầu lắc lắc ra hiệu cho anh trèo lên, nhưng Đức có vẻ không hiểu ý cô.

-Trèo lên đi. – Thanh Thảo thấy Đức không hiểu ý mình thì bực bội đành nói thẳng toẹt ra.

-Cô bảo tôi trèo tường vào. Cô biết tôi là ai không hả? Còn ra cái thể thống gì nữa. – Đức khoanh tay trịnh thượng nói, giọng điệu thể hiện việc anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cái việc này.

-Thể thống cái con khỉ mốc ấy. – Thanh Thảo tức giận. – Vậy một mình tôi vào nếu có bị phát hiện, bị chó đuổi, bị người ta đánh chết, anh cũng mặc kệ đúng không? Tôi không ép anh. – Thanh Thảo nói rồi định một mình trèo vào nhưng tường khá cao, Thanh Thảo nhảy một hồi vẫn không với tới. Đức đứng một bên thở dài, đặt tay lên vai cô cản cô lại. Anh nhảy lên thành tường trước và đưa một tay về phía cô.

-Còn không lên. – Đức chia tay, vẫn với khuôn mặt không biểu cảm giục cô, trong lòng thầm nghĩ thật đúng đắn khi đã ra lệnh cho mấy người bên Cẩm y vệ không đi theo hai người họ. Nếu để bọn họ nhìn thấy cảnh này, còn đâu là uy nghi của một bậc đế vương nữa.

Thanh Thảo mỉm cười hài lòng, cô biết Đức không phải là người sẽ bỏ rơi bạn bè mà, ngoài mặt thì vậy thôi chứ cũng anh hùng nghĩa hiệp lắm. Đưa tay cho Đức và cô dễ dàng lên được bức tường cao này. Hai người nhảy xuống và cẩn trọng dò xét tình hình và thương hướng. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì một tên phục vụ đi đến và hét lớn.

-Hai người làm gì vậy hả?

Nhưng hắn còn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì thì Thanh Thảo đã nhanh chóng lướt đến và chỉ bằng một chưởng đánh ngất hắn rồi.

-Cô làm gì vậy hả? – Đức nhìu mày không hài lòng.

-Vậy để anh ta hét lên sao? Hay đứng giải thích với anh ta?

Thanh Thảo nói như hành động của mình là điều vô cùng đương nhiên và không để ý đến thái độ của Đức mà cứ vậy bước đi, vừa đi vừa dòm ngó hai bên. Đức nhìn anh chàng phục vụ đang nằm dưới đất, rồi không biết làm sao đành quay lại đi theo Thanh Thảo. Anh đúng là đi cùng với Thanh Thảo thì trải nghiệm gì cũng trải qua, nếu mọi người biết vua của họ trèo tường lén lút vào một quán ăn, rồi còn đánh người ta ngất xỉu thì không biết Đức mặt mũi phải giấu đi đâu nữa. Thanh Thảo này đúng là không có việc gì không dám làm, mà cũng không có ai cản nổi cô, rồi không biết lại mang đến những tai họa gì nữa. Đức nghĩ và lại bất giác quay lại nhìn tên phục vụ đang nằm dưới đất kia, nhưng, tên đó, có lẽ do Thanh Thảo ra tay có lương tình, nên đang lật đật ngồi dậy, ôm nơi cổ vai ngày vừa bị đả thương vào phần huyệt của mình. Đức tính chạy qua đánh ngất hắn nhưng, đã muộn, hắn đã nhanh chóng lên tiếng đánh động mọi người.

-Có kẻ đột nhập.

Kết quả không tốt đẹp gì mà anh vừa nghĩ đến, có lẽ, nó đã đến ngay lập tức rồi đây. Một đám người, chỉ trong tích tắc, như đã chờ sẵn từ trước đó, ngay lập tức bao vây nơi hai người đang đứng. Nhìn thân thủ cũng đủ biết, toàn bộ đều là người có võ công không hề tầm thường. Một tửu điểm “nhỏ bé” lại có nhiều cao thủ ẩn mình như vậy, đúng là đáng ngờ. Nhưng cũng không có thời gian để Đức suy nghĩ nhiều. Bọn chúng vừa kéo đến là lập tức xông vào tấn công hai người, ngay cả thời gian giải thích cũng không cho. Thanh Thảo bị bất ngờ, nhưng cô cũng chỉ cố gắng đỡ đòn thôi chứ không hề có ý định đánh bị thương ai. Đức thì ngược lại, anh xuống tay vô cùng lạnh lùng, đánh đòn nào là người đó ngục xuống. Thanh Thảo vừa đỡ chiêu vừa nhìn Đức ra tay mà cười khổ, trời ơi, đây sẽ là nơi tôi tá túc cho đến khi trở về kiếp thực tại đó, anh ra tay với họ vậy rồi sau này tôi biết sống sao ở nơi đây chứ. Thanh Thảo vì mải nhìn Đức và suy nghĩ than khổ nên đã sơ ý để lộ kẽ hở khiến kẻ địch ngay lập tức tấn công. Cô hứng ngay một đòn kiếm, cũng may là cô kịp né nên kiếm chỉ sượt qua cánh tay phải của cô. Nhưng kiếm thời xưa mà cũng chất lượng quá đi. Chỉ sượt qua vậy thôi mà cánh tay cô ngay lập tức, máu chảy ròng ròng. Đức nhìn thấy vậy thì tức giận, nãy giờ anh đã ra tay thủ hạ lưu tình, không hề tuốt bao kiếm ra, nhưng cánh tay ướt máu tươi của Thanh Thảo khiến đôi mắt của Đức cũng rực đỏ theo. Anh hất tay, vỏ kiếm liền bay ra ngoài và hạ luôn một tên đối thủ đang xông đến chỗ anh, khi tên vừa ra tay với Thanh Thảo còn chưa kịp chớp mắt định thần thì một cây kiếm đã vô cùng nhanh chóng chém một đường lấy đi tính mạng của hắn.

“Aaaaaa…” Thanh Thảo sống ở đây ba năm cũng đã quen dần với việc nơi đây coi mạng người như cỏ rác nhưng nhìn tên kia trợn tròn mắt, máu tươi phun ra nhuộm đầy một mảng đất xung quanh thì cũng hoảng hồn hét lên và lùi lại ba bước. Họ không phải là người xấu, chỉ là do hai bên có hiểu nhầm. Tại sao Đức lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ. Đó là một mạng người mà. Thanh Thảo thất thần.

Tên đồng bọn của tên kia thấy Thanh Thảo lùi lại phía mình thì cũng nhân cơ hội đó giơ kiếm định ra tay với cô, nhưng Đức đã ngay lập tức phát hiện ra, anh phi thanh kiếm trong tay mình về phía hắn. Hắn bất ngờ nhìn thanh kiếm cắm thẳng vào tim mình, không kịp hấp hối mà cũng ngay lập tức ngã xuống. Thanh Thảo trợn tròn mắt, không kịp hiểu việc gì xảy ra thì khi quay lại đã thấy tên đó cũng đang nằm bất động dưới đất rồi. Đức đi đến lạnh lùng rút cây kiếm ra khiến máu của hắn phụt ra bắn tung tóe. Đức như mất hoàn toàn lý trí, anh điên cuống chém giết những tên đang cố gắng xông đến với mưu đồ tấn công và kiểm soát Thanh Thảo, hòng uy hiếp anh.

-Dừng lại, Đức, đừng giết người nữa. – Thanh Thảo khóc thét lên. Dù cô có cứng cỏi mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ, một cô gái. Đứng trước cảnh những người vô tội trong quán lần lượt đổ máu chỉ vì hành động khinh xuất dẫn đến hiểu nhầm của cô khiến cô vô cùng hối hận và đau lòng. – Tôi xin anh đó. – Thanh Thảo ôm đầu, hét lên trong tuyệt vọng.

-Dừng tay, mau dừng tay. – Đúng lúc đó, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Thanh Thảo phản ứng như người đang sắp ngột thở trong làn nước biển thì được vứt cho một chiếc phao. Cô ngước mắt nhìn rồi nhanh chóng đứng bật dậy. Cô không nghe nhầm, đúng là Tuấn rồi.

-Huhu, Tuấn ơi…

-Mọi người mau dừng tay, có hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi. – Trận giao chiến quá căng thẳng khiến không bên nào chịu dừng tay. Tuấn thấy vậy không còn cách nào khác đành cúi xuống nhặt một cây kiếm dưới đất rồi lao đến dùng cây kiếm chặn giữa hai cây kiếm vừa va vào nhau với âm thanh vang tai. – Đây là bạn của em. Xin mọi người mau dừng tay.

-Hắn đã giết hai người anh em của ta. Không thể tha cho hắn được. Ta phải lấy máu của hắn tế anh em của ta. – Tên đang đọ kiếm với Đức vẫn cứng đầu không chịu buông kiếm. Đức thì lạnh lùng không nói gì, đôi mắt của anh vẫn như băng, không cảm xúc. Anh không hề coi mấy người trước mặt là đối thủ, đừng nói là năm tên, có thêm năm tên như vậy đến nữa, anh cũng vẫn sẽ không chớp mắt. Thanh Thảo thấy vậy chạy đến, ôm lấy tay trái của Đức, khẩn khoản.

-Xin anh. Dừng lại. – Thanh Thảo nước mắt đầm đìa nhìn Đức khiến anh giật mình hoảng hốt. Chẳng lẽ vết thương trên tay nặng đến vậy sao? Ngay cả khi bị tra tấn trong lao ngục ba ngày, Thanh Thảo cũng không khóc đến mờ nhòa đôi mắt như vậy. Bọn đáng ghét, lại dám ra tay động thủ với cô. Đức thấy Thanh Thảo khóc vậy lại càng bực tức, muốn ra tay triệt tiêu toàn bộ nơi này, nhưng lại không thể ra tay vì đôi tay của Thanh Thảo đang dùng toàn bộ sức lực toàn thân để ghìm anh lại. Do cô đang dồn lực vào tay khiến cho vết thương trên tay lại càng rỉ máu nhiều hơn. Đức thấy vậy đau lòng bèn không suy nghĩ gì mà vứt kiếm xuống rồi nhanh chóng xé vạt áo băng vết thương lại cho Thanh Thảo.

Tên kia thấy vậy liền muốn tận dụng cơ hội ra tay, nhưng lại bị Tuấn dùng kiếm đỡ. Hắn tức giận ra tay với cả Tuấn.

-Tuấn, chẳng lẽ ngươi muốn làm phản.

-Không, Mạnh sư huynh, là hiểu nhầm thôi, đây là những người bạn của em. – Tuấn vô cùng nhún nhường trả lời. Anh thật hối hận, khi nghe tiếng giao đấu, đáng ra anh phải ngó xem, nhưng vì anh vốn không thích lo chuyện bao đồng, lại nữa, ở nơi đây thỉnh thoảng vẫn xảy ra những chuyện như vậy, nên anh cũng không bận tâm và tập trung vào công việc của mình. Nhưng khi Thanh Thảo hét lên, anh đã giật mình. Anh nhận ngay ra tiếng của cô, âm thanh anh vẫn được nghe hoài từ hồi còn nhỏ xíu. Anh chạy đến chỉ trong tích tắc nhưng vẫn quá muộn. – Xin anh đao hạ lưu tình.

-Không đời nào, ngươi còn không tránh ra, cả ngươi ta cũng sẽ tiễn đi cùng bọn chúng luôn để các ngươi xuống địa ngục tạ tội với hai người anh em của ta.

Võ công của Tuấn vốn không bằng Mạnh sư huynh, lại thêm việc anh chỉ cố gắng né tránh chứ không đánh trả lại các chiêu thức của Mạnh sư huynh nên chỉ sau hai chiêu, Tuấn đã bị Mạnh sư chém đứt cánh tay trái.

-Aaaa… - Tuấn đau đớn hét lớn, ngồi sụp xuống và dùng tay phải ôm lấy nơi cánh tay trống trải đó. Mạnh sư huynh không ngờ, Tuấn lại không hề né tránh mà đỡ chiêu vừa rồi của mình, lại nhìn cánh tay trái dưới đất của Tuấn, ngỡ ngàng. Anh vứt cây kiếm xuống đất, lắc đầu liên tục, không, không thể nào, anh vừa ra tay với chính người trong suốt thời gian qua vẫn luôn luôn theo sát, chăm sóc cho anh. Anh vẫn luôn coi Tuấn như em trai. Tuấn giúp anh khuây khỏa mỗi khi có chuyện không vui. Mạnh sư khuynh không tin vào sự thật này, quay lưng hét lớn và bỏ đi. Hai người còn lại nhìn nhau không biết phải đối phó với tình huống này như thế nào cũng chỉ còn biết đuổi theo Mạnh sư huynh.

-Tuấn…tay của mày… - Thanh Thảo bàng hoàng, cô lê đến, ôm cánh tay nằm yên dưới đất của Tuấn, không tin vào mắt mình nữa. Cô khóc không thành tiếng, nấc lên từng hồi.

Trời ơi, tay của Tuấn, phải làm sao đây. Tuấn là một người hoàn hảo, từ nấu ăn, vẽ tranh, may vá, thậm chí, anh có kể với cô, tương lai lớn lên, anh muốn làm một đầu bếp hoặc một nhà thiết kế. Nhưng, giờ đây, tay của anh.

-Không sao. Không đau đâu. – Tuấn vẫn vậy, mỉm cười trấn an cô như không có chuyện gì xảy ra thật sự, nhưng khuôn mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều đã bán đứng anh. Anh dần dần ngã xuống đất, bên tai chỉ vang vọng tiếng hét thất thanh của Thanh Thảo và tiếng khóc không ngừng của cô.

*

Tuấn mơ màng, anh nghe tiếng Thanh Thảo cười đùa, rồi tiếng cô gọi anh.

-Ê, mày làm gì mà ngồi đực ra vậy, còn không mau ăn đi.

Thanh Thảo huých vào eo của anh khiến anh choàng tỉnh, anh mơ màng nhìn cô gái trước mặt đang bưng bát cơm cười tươi rói trêu nghẹo mình.

-Thanh Thảo, mẹ đã nói không được gọi anh như vậy cơ mà. – Dì Mai mặc dù cao giọng như đang mắng nhưng vẫn dùng đôi mắt vô cùng hiền từ hết nhìn Thanh Thảo rồi lại quay sang mỉm cười nhìn Tuấn, dùng cử chỉ âu yếm vuốt ve mái tóc cậu. – Con ăn đi, kệ con bé.

-Không sao, không sao, vậy càng thân. – Bố cũng ngồi bên phải Thanh Thảo cười xua tay, bố là người phóng khoáng, không bao giờ để ý đến những lễ nghi tiểu tiết. Hoàn toàn trái ngược với tính cách của dì Mai. Tuấn sau khi nhìn bố thì lại quay qua nhìn dì Mai đang gắp một miếng sườn sao chua ngọt nhìn to ngon nhất trong đĩa cho anh. Thanh Thảo thấy vậy phụng phịu hờn dỗi.

-Mẹ chỉ quan tâm mỗi Tuấn thôi. Ai mới là con mẹ vậy.

-Tất nhiên là Tuấn rồi. Mẹ làm gì có đứa con nào vừa xấu người lại xấu nết như con chứ.

Câu nói của dì Mai khiến cả nhà bật cười, chỉ có Thanh Thảo là cắn môi tức giận lườm dì Mai. Tuấn cười vui vẻ thì bỗng nhớ ra việc gì, nhìn xung quanh, đây là căn bếp quen thuộc nhà Thanh Thảo, nơi Tuấn, và cả bố của anh nữa, thường xuyên lui tới ăn chùa, chẳng lẽ, tất cả mọi chuyện chỉ là mơ sao? Tuấn nghĩ và liền vội vàng quay sang nhìn Thanh Thảo nhưng lại không thấy Thanh Thảo vốn đang ngồi bên cạnh mình đâu. Tuấn hoảng hốt quay qua định hỏi dì Mai, nhưng dì cũng đã biết mất, còn, Tuấn quay lại, đúng là cả bố cũng đã biến mất. Tuấn hoảng hốt, xung quanh anh, tất cả mọi thứ đếu đã biết mất, chỉ còn lại một màu trắng bao trùm tất cả. Anh đang ở đâu, mọi người đâu hết rồi.

-Tuấn, Tuấn, mày mau mở mắt ra coi.

Tuấn đang trong lúc hốt hoảng thì nghe tiếng gọi của Thanh Thảo, anh ngước mắt lên nhìn phía trên, có một kẽ sáng, dần được hé mở. Tuấn dùng hết sức bình sinh nhảy lên, và vượt qua tầm sáng đó. Tuấn cử động thử mấy ngón tay và để cảm nhận sức lực đang được lan đều toàn thân. Anh nhíu mày khó chịu khi có cảm giác ai đó đang dùng tay vạch đôi mắt anh ra.

-Tuấn, mày tỉnh rồi hả? – Thanh Thảo thấy Tuấn nhìu mày thì vui mừng ôm chầm lấy Tuấn rưng rưng.

-Làm gì vậy? Nước mũi chảy ướt hết áo tao rồi, xê ra coi. – Tuấn làm bộ, dùng ngón trỏ dí vào trán của Thanh Thảo, đẩy đầu Thanh Thảo xích ra khỏi mình.

-Tay mày… - Thanh Thảo ngập ngừng không biết phải nói sao. Cô lại khóc nấc lên nghẹn ngào như một đứa trẻ.

-Không sao. Không đau đâu. – Thanh Thảo nói mới khiến Tuấn nhớ tới con đau nhức nhối ở bên phía cánh tay trái của mình. Anh chậm rãi đưa mắt nhìn xuống bên cánh tay đã bị băng kín bằng băng trắng. Mỉm cười an ủi Thanh Thảo nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu được màng sương mờ nỗi buồn thăm thẳm.

-Hu hu… - Thanh Thảo vẫn khóc liên hồi không dứt. Tuấn tài năng, toàn vẹn của cô, giờ mất đi một tay, anh sẽ đau khổ biết chừng nào. Giấc mơ trở thành đầu bếp, nhà thiết kế của anh biết phải làm sao. - Tất cả là tại cái tên kia. Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu. Tao sẽ trả thủ giúp mày.

-Không, là tao giơ tay ra cho anh ấy chém đó. – Tuấn cười ngượng.

-Mày điên rồi sao. – Thanh Thảo đứng bật dậy, không tin vào tai mình nữa. Giơ tay ra cho người ta chém? Tuấn là xuyên không về đây nên không còn biết đau đớn xác thịt là gì rồi sao?

-Ừ, hai người mà mọi người giết đều là huynh đệ thân thiết của Mạnh sư huynh, một cánh tay này của ta sợ là còn chưa đủ để huynh ấy nguôi cơn giận muốn giết hai người ấy. Cũng may là huynh ấy đã bỏ đi. – Tuấn lúc đấy không suy nghĩ được gì nhiều, Thanh Thảo đã bị đánh thương, nếu cứ kéo dài mãi trận đấu đó, sợ rằng tất cả sẽ không được nguyên vẹn. – Vết thương của mày thế nào rồi? – Tuấn nghĩ đến đây liền nhớ đến vết thương trên tay cũng không hề nhẹ của Thanh Thảo.

-Muỗi. – Thanh Thảo phẩy phẩy nơi cánh tay đang bị băng bó của mình. Cái này so với vết thương của Tuấn, đúng chỉ là ngãi ngứa thôi. Biểu hiện của Thanh Thảo vô cùng hài hước khiến Tuấn bật cười nắc nẻ. Thấy Tuấn vui vẻ, Thanh Thảo mặt tuy vẫn tèm nhem nước mắt nhưng vẫn cười hì hì với anh.

Đức nãy giờ vẫn ngồi bình tĩnh như không có việc gì bên bàn trà và nhâm nhi thưởng thức tách trà của mình, nhưng trong thâm tâm anh đang vô cùng nổi sóng. Lại cả gan dám ra tay với anh và người của anh. Bình thường, nếu Chỉ huy sứ Đăng Mạnh Huỳnh ở đó, có lẽ mấy tên đó đã bị bay đầu từ lâu rồi. Tất cả mọi thứ, diễn ra trùng hợp đến bất ngờ, khiến Đức cảm thấy khó chịu trong lòng. Cảm thấy có cả một chút bất lực trong đó, bản thân chưa đủ sức để tự mình bảo vệ người của mình. Thật đáng căm hận. Đức không kiếm chế được ném tách trà trong tay xuống đất, âm thanh vỡ vụn vang lên khiến cả Thanh Thảo và Tuấn giật mình quay lại nhìn Đức. Từ hồi chiều đến giờ, Đức cứ ngồi thâm trầm, toàn thân toát ra nguồn sát khí vô cùng đáng sợ.

-Anh lại bị làm sao vậy hả? – Thanh Thảo bị làm cho giật mình thì tức giận quay qua trừng mắt nói với Đức.

Nhưng Đức không nói câu gì, chỉ quay qua nhìn Thanh Thảo một cái rồi bỏ đi thẳng.

-Này, này,... – Thanh Thảo vội vàng chạy theo. – Anh đi đâu vậy? Này!!!!

Từ cuối Thanh Thảo dừng lại trước bục cửa, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Đức đang bước đi càng lúc càng nhanh thì hét lên trong căm phẫn, hắn ta lúc nào cũng vậy, hành động theo ý mình, không cần biết cảm nhận của người khác. Mặc kệ hắn ta luôn, Thanh Thảo không quan tâm nữa, hắn sống chết hay bị làm sao cũng đâu có liên quan gì đến cô. Thanh Thảo phụng phịu quay về ngồi xuống giường, cạnh Tuấn.

-Sao mày biết chỗ này mà đến? – Nhìn khuôn mặt hờn dỗi của Thanh Thảo, Tuấn cười khổ với cô bé này, chỉ biết tìm chủ đề nói chuyện để cô quên mọi bực bội trong lòng đi. Anh cũng nhớ ra là, lần trước khi chia tay anh chưa kịp nói là anh đang ở đâu mà.

-Hehe, tao thông minh mà. – Thanh Thảo quay qua cười đắc ý tự hào.

-Có ai dám nói mày không thông minh đâu. – Tuấn cười nhưng giọng điệu nói chuyện lại khiến Thanh Thảo không hài lòng, như đang mỉa mai cô vậy. – Nhưng tại sao hai bên lại đánh nhau vậy?

-Ở đây mọi người không cho bất cứ ai vào gặp mày, nên tao trèo tường vào, kết quả là…

-Tao thua mày luôn rồi. Còn tự nhận bản thân thông mình nữa. Người ta không cho ai vào gặp tao chứ đâu có cấm tao ra gặp ai. Mày có thể bảo với bồi bàn chuyển lời đến tao mà.

-Ừ nhỉ, sao tao không nghĩ ra ha.

-Đúng là không sợ kẻ thù bên ngoài thông minh chỉ sợ người thân quanh mình ngu ngốc. – Tuấn lắc đầu chán nản.

-Tao bị đuổi khỏi cung rồi, nên đến ăn bám mày đó. – Thanh Thảo đã quá quen với những câu này của Tuấn nên không thèm phản ứng, trơ trẽn nói như không, đứng dậy đi đến tự rót cho mình một cốc nước uống.

-Cho tao một cốc. – Tuấn tiếp nhận việc này vô cùng bình thản. Cô bị đuổi là may rồi, chưa mang họa sát thân là được. – Cũng tốt vậy chúng ta có thể nhanh chóng tìm cách trở về thế giới của chúng ta, tuy như vậy thì thật có lỗi với cái thân thể này. – Tuấn nói rồi lại nhìn xuống phía dưới cánh tay trống trải bên trái.

-Này. – Thanh Thảo lạnh lùng đẩy ly nước trong tay về phía Tuấn.

Tuấn nằm trên giường ánh mắt nhìn Thanh Thảo vô số tội. Thanh Thảo liếc Tuấn một cái, rồi hậm hực qua đỡ đầu Tuấn dậy và bón nước cho anh uống.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul

Truyện Sen Xanh Giữa Đông tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.