Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận tai họa và gặp được bạch mã hoàng tử, trúng tiếng sét ái tình

Tiểu thuyết gốc · 4271 chữ

Chương 3: Nhận tai họa và gặp được bạch mã hoàng tử, trúng tiếng sét ái tình

-Mẫu hậu… - Đến lúc này, cậu con trai nãy giờ vẫn đứng cạnh bên mới lên tiếng. Nhìn hắn ta có lẽ cũng chỉ trạc tuổi Thanh Thảo. – Mẫu hậu, nô tì đầu óc có vấn đề cũng đâu thể trách Lý tiểu thư được. Cũng không phải là cố ý, muội muội xinh đẹp của chúng ta vừa hiểu chuyện lại tốt bụng chắc cũng không để ý đâu. Đúng không muội muội? Hôm nay mẫu hậu cũng đang không khỏe trong người. Không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền người. Cứ lôi nô tì này ra phạt vài trượng để cảnh cáo là được rồi. – Nói đến đoạn này, hắn ta quay sang nhìn Tôn Hạ Băng.

-Muội… muội… - Tôn Hạ Băng luống cuống không nói lên lời, giờ mà vẫn chấp nhặt, hẳn mọi người sẽ bảo cô ta là nhỏ mọn, nhưng không rửa mối nhục này cô ta không nguôi giận được.

-Người tha cho họ lần này đi. – Cậu ta quay qua nắm cánh tay Thái phi Linh Nhân nói tiếp. – Để tích đức.

-Thôi được rồi, hôm nay ta cũng không muốn làm việc ác hơn nữa. – Thái phi đưa tay lên xoa xoa đầu và nói với giọng điệu mệt mỏi. – Lôi cô ta ra ngoài đánh mười gậy.

-Cô cô… - Tôn Hạ Băng nhõng nhẽo vẻ không hài lòng.

-Đánh cô ta 10 gậy cũng coi như lấy lại công bằng cho con rồi mà, đúng không?

Tôn Hạ Băng không dám nói gì hơn, chỉ nhìn về phía Thanh Thảo bằng ánh mắt giận dữ. Thanh Thảo cũng ngẩng cao đầu nhìn đáp lại.

Ta bị đánh mười gậy rồi cô còn muốn gì nữa. Ông trời ơi. Tát cô ta một cái mà phải chịu mười gậy. Ông bắt con phải sống sao đây. Mười gậy. Vậy thì nát mông con rồi. Đây rốt cuộc là họa gì vậy. Con sống từ trước đến nay luôn “hòa đồng” với mọi người, làm nhiều điều “thiện”. Vậy mà, sao còn lại phải chịu cảnh này chứ.

Thanh Thảo ngậm ngùi xót xa cho cái mông của mình. Cô bị một đám nam không ra nam kéo đi, đè người nằm lên một cái ghế dài, đánh đủ mười gậy, lúc đầu là đau rát, đau điếng, đau thấm vào xương và giờ thì cô không còn cảm giác cái mông đó còn nằm trên cơ thể cô nữa rồi. Cô đau tới mức đầu óc quay cuồng.

Huhu. Mẹ ơi, con ở nhà vì luôn không nghe lời nên mới bị phạt đến đây chịu cảnh này sao? Con hứa, nếu được về, con sẽ nghe lời, sẽ làm việc nhà giúp mẹ, quyết không lười biếng nữa. Mẹ cho con về đi.

Thanh Thảo khóc ra nước mắt.

-Thôi nín đi, lần này không mất mạng là may rồi. Nếu không nhờ có Càn Quyết Vương gia ở đó đỡ lời cho chúng ta thì cả chủ tớ chúng ta hôm này chắc khó sống rồi. Từ nay em phải nhớ, không được hành động bốc đồng, thiếu suy nghĩ như vậy nữa, biết chưa?

Còn biết nói gì, Thanh Thảo chỉ ngậm ngùi gật đầu, khập khiễng đi về cùng Lý Đạo Uyển. Đi được một đoạn, hai người gặp Càn Quyết Vương gia, có lẽ Vương gia đang đứng đợi hai người. Thấy hai người đi tới, anh liền tiến đến và đưa cho Thanh Thảo một chiếc bình nhỏ.

-Thuốc này sẽ giúp cô bớt đau và vết thương chóng lành hơn.

Trời ơi, hào quang ở đâu ra vậy?

Càn Quyết vương gia mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã cao hơn Thanh Thảo một cái đầu. Mặt mày tuy còn hơi sữa nhưng đã toát lên thần thái lãng tử, đẹp trai ma mị mê lòng cả người lớn và trẻ con. Thanh Thảo si mê ngắm anh ta, không để ý đến hình tượng bản thân, nuốt nước miếng ừng ực.

Soái ca, đúng là soái ca mà mình vẫn hằng tìm kiếm đây rồi. Đúng là trong cái rủi có cái may. Biết đâu, đây là ông trời sắp đặt để mình gặp được soái ca của mình. Giống các tình tiết trong phim ngôn tình quá. Chàng công tử hoàn mỹ, nàng lọ lem con vịt xấu xí…

Thanh Thảo ánh mắt hình trái tim nhìn Vương gia không chớp mắt.

-Đa tạ Vương gia. Ơn ngày hôm nay xin khắc cốt ghi tâm, nếu có cơ hội Đạo Uyển nhất định sẽ báo đáp.

-Không cần phải đa tạ ta. Ta cũng chỉ là không ưng những hành động của cô em họ này từ lâu rồi. Cô nô tì của cô ra tay khiến ta rất hả dạ. Ta phải cảm ơn cô ấy chứ.

Trời ơi, chàng … chàng vừa cười với mình nữa kìa.

Thanh Thảo cả người lâng lâng như trên mây. Cười ngây ngốc nhìn Càn Quyết không chớp mắt. Bản chất mê giai đẹp của Thanh Thảo đúng là đã khắc vào xương máu rồi.

-Vậy, ta có việc, xin cáo từ trước. – Càn Quyết lịch thiệp cúi nhẹ đầu chào Lý Đạo Uyển, cũng không quên quay qua dặn dòThanh Thảo – Nhớ bôi thuốc đều đặn.

Soái ca lo lắng cho mình nữa kìa.

Thanh Thảo cảm động gật đầu nia nịa, chỉ sợ gật một cái Vương gia không nhìn thấy. Trên đường đi về, Thanh Thảo nhảy chân sáo như bước đi trên mây, nắm chặt bình thuốc trong tay, thình thoảng lại nhìn nó mỉm cười hạnh phúc. Rốt cuộc thì cô cũng được trải nghiệm tiếng sét ái tình vẫn thường được nhắc đến trong mấy bộ phim tình cảm nó là như thế nào rồi. Ngọt quá. Thanh Thảo mỉm cười một mình, cảm giác như đang trên chín tầng mây, quên hoàn toàn nỗi đau da thịt.

Phải công nhận là nơi này thực sự rất rộng lớn và được xây dựng một cách công phu, có đầu tư. Thanh Thảo đi theo Lý Đạo Uyển qua mấy lớp cửa mới tới nơi. Nơi này nhìn có vẻ đơn sơ nhất trong những tòa nhà mà Thanh Thảo vừa đi qua. Cũng chỉ là một căn nhà mái ngói đơn giản, không có những chi tiết trạm khắc điêu luyện, không rộng thênh thang, không cao ráo. Nhưng Thanh Thảo lại thấy thích nơi này. Nơi này cho cô cảm giác bình yên, ấm cúng như ở nhà.

-Hôm nay em cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi. – Lý Đạo Uyển quay lại nhẹ nhàng nói với Thanh Thảo.

Thanh Thảo đang mải ngắm nhìn mọi thứ xung quanh nghe vậy liền quay lại nhìn Lý Đạo Uyển chờ đợi, hy vọng cô sẽ hiểu và chỉ cho mình chỗ ở.

-À, phải rồi. Phòng của em ở ngay bên cạnh. – Lý Đạo Uyển nhanh ý hiểu ra liền chỉ tay về phía một căn phòng cạnh đó. Có vẻ nơi đây được bố trí để nô tì ở phòng bên cạnh, tiện chăm sóc chủ nhân.

Thanh Thảo hơi cúi đầu chào Lý Đạo Uyển rồi hướng về căn phòng của mình. Hôm nay thực sự là một ngày quá dài và mệt mỏi với cô rồi. Cô chỉ muốn có thể nhanh chóng về phòng ngủ một giấc thật sâu và để đến khi tỉnh giấc, cô có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

Căn phòng bên cạnh khá nhỏ và đơn sơ, bên trong có một cái giường đơn nhỏ chỉ bé bằng nửa chiếc giường ở nhà của cô, cạnh giường có một chiếc tủ quần áo bằng gỗ. Vậy là hết. Đó là tất cả những gì có trong phòng cô. Chắc cũng không thể thiết kế để phòng bé hơn nữa đâu nhỉ. Thôi. Cô cũng không thiết. Cô không quan trọng phòng to hay nhỏ, chỉ cần có một chiếc giường êm ái… Thanh Thảo nghĩ và ném mình xuống giường. Cô sững người.

Trời ơi, con chỉ mong có một chiếc giường, chăn gối mềm mại chút thôi là được mà. Sao đến mong ước nhỏ nhoi như vậy cũng không được nữa.

Cô muốn khóc ra nước mắt khi sờ vào cái giường cứng nhắc, cộng với thứ có thể coi là chăn thì được làm bằng chất liệu không biết là vải hay bao tải nữa, vừa thô vừa cứng, chỉ đủ để che gió và cản nhiệt tỏa ra để làm ấm cơ thể thôi, vậy thì sao mà ngủ được chứ.

Lại còn gì nữa đây.

Cô còn bang hoàng hơn khi nhìn chiếc gối bằng gỗ nơi đầu giường.

Vậy cũng có thể ngủ sao?

Thanh Thảo méo mó mặt mũi đưa “chiếc gối vô cùng thân thiện với thiên nhiên” lên xem. Và, cô phát hiện ra, dưới gối có một chiếc gương cầm tay nhỏ.

Òa, cũng gọi như là ra dáng phòng của con gái, cũng có gương đó chứ.

Cô thấy tâm trạng tốt lên một chút, nhếch miệng cầm chiếc gương lên xem.

Ủa, gương kiểu gì vậy? Sao lại vàng khè nhìn mờ ảo thế này nhỉ? Đây không phải loại gương đồng hay có trong mấy bộ phim cổ trang sao?

Thanh Thảo vô cùng tò mò. Sao vẫn còn khu vực sống cách biệt với thế giới văn mình bên ngoài và “tiến hóa” chậm như vậy nhỉ? Cô cũng từng vô cùng ngạc nhiên khi xem bộ phim “Hạ cánh nơi anh” vì thấy Bắc Hàn sống đúng như những năm cách mạng mà cô vẫn nghe ông Chính, bộ đội cụ hồ trong khu của cô thường kể. Không dùng nhiều những thiết bị hiện đại, đến cả nồi cơm điện cũng không có, đồ ăn thì ngâm trong muối hay để dưới hầm chứ không có tủ lạnh,…Tất cả những điều này cô mới chỉ xem trong phim và nghe qua lời kể của các ông, các bà thôi chứ cũng không bao giờ dám, dù chỉ là tưởng tượng việc một ngày thôi cô sống không có internet. Vậy mà, cô bây giờ, lại ở một nơi xa lạ, với lối tư tưởng cổ hủ từ ngày xưa vẫn được ăn mòn bám rễ như vậy. Rồi cái mông đang bốc hỏa của cô khiến cô bật khóc.

-Mẹ ơi,…

Thanh Thảo nằm úp mặt xuống giường mà khóc.

Một tháng trôi qua, Thanh Thảo cũng dần quen với mọi thứ ở đây. Mặc dù là một nô tì nhưng hàng ngày, cô cũng chỉ có việc duy nhất là lẽo đẽo theo Lý Đạo Uyển, phục vụ trà nước. Cô tiểu thư này nói an phận là an phận, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng hết thêu thùa rồi lại vẽ tranh, viết chữ. Tối ăn xong ngồi nhâm nhi ly trà, đánh một khúc đàn tranh rồi đi nghỉ. Thanh Thảo đoán tầm mới chỉ 7~8 giờ thôi. Nơi đây dường như không biết đến hai từ ‘giải trí’, không có trò gì để tiêu khiển.

Nói chung là cực chán.

Trong một tuần vừa qua, vì có rất nhiều thời gian nên Thanh Thảo đã chăm chỉ học tiếng Hán. Nghe mọi người nói chuyện và nhại lại. Cũng có thể gọi là đã có tiến bộ khá nhiều. Đã có thể quen dần với một vài từ cơ bản. Ở đây một thời gian cô cũng đã quen và hiểu được nhiều điều hơn ở nơi này. Lý Đạo Uyển, cô gái đanh đá Tôn Hạ Băng và khoảng hơn mười người nữa, trong độ tuổi 11~13 được đưa vào cung, giáo dưỡng đào tạo để đợi 3 năm nữa, khi Hoàng thượng đủ 15 tuổi sẽ tiến hành tuyển tú nữ, và có thể còn sẽ là tuyển một người làm chủ hậu cung sau này. Lý Đạo Uyển mặc dù mới 13 tuổi nhưng cầm kì thi họa, không thiếu một thứ gì. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy Lý Đạo Uyển, Thanh Thảo chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm nghĩ tới từ “bình hoa di động”, từ mà cô và mấy đứa bạn vẫn hay dùng để trêu mấy đứa con gái trong lớp, kiểu người mà cô chúa ghét, không ngờ, nay cô lại phải ở cạnh một người đúng chuẩn mực như vậy. Ngoài vẻ xinh đẹp và biết đàn ca thêu thùa ra, hàng ngày, Lý Đạo Uyển, nếu nói theo hướng tích cực thì là biết “an phận thủ thường” nếu nói theo hướng tiêu cực thì là “bánh bèo” vô dụng. Lý Đạo Uyển thậm chí còn không biết tự mặc quần áo nữa. Mặc dù đúng là quần áo nơi này có phức tạp một chút nhưng Thanh Thảo cũng chỉ mất một lần thử là đã có thể giúp Lý Đạo Uyển mặc đồ xong, nhưng, cô tiểu thư Lý Đạo Uyển này thì… nói tới thôi là thấy bức bối, lúc nào cũng cứ như người trên mây ấy, sống chậm, suy nghĩ chậm, cô ở bên cạn Lý Đạo Uyển mà cứ có cảm giác mình đang quay một bộ phim quay chậm và nội dung phim do một tay mơ viết, chán ngắt.

Đang nghĩ linh tinh thì chân cô bị vướng vào một thứ gì đó. Là có người ngáng chân cô. Chết ấm trà trên tay cô đang bay ra khỏi khay. Thanh Thảo nhanh chóng lấy tay hất nó sang phía người cả gan dám ngáng chân của cô, không phải do tâm trí cô đang mải nghĩ về tiểu thư “bình bông” kia thì hắn không có cơ hội cho hắn ra tay đâu.

-Á… - Đối tượng dám ra tay với Thanh Thảo bất ngờ, không kịp phản ứng liền bị cả ấm trà nóng đập vào người. – Á, nóng, nóng quá.

Thanh Thảo nhanh chóng lấy lại thăng bằng và quay lại xem “khổ chủ”.

Là nô tì nhà con bé ngang ngược Tôn Hạ Băng. Lại cháy nhà tới nơi rồi.

Thanh Thảo nhìn cô bé đang nhảy tâng tâng vì bị bỏng thì thở dài than thân. Cô lần trước đụng vào họ, bị phạt đánh, một tuần sau mông mới đỡ đau và đi lại bình thường được, không biết lần này lại là tai bay vạ gió gì nữa đây.

Thanh Thảo nhanh chóng làm bộ mặt lo lắng, lấy khăn tay ra chạy đến chỗ nô tì kia và làm bộ hoảng hốt lau khắp người cho nô tì đó.

-Tránh ra. – Nô tì đó còn không biết thiệt hơn, lớn tiếng hét lên và đẩy Thanh Thảo sang một bên. Cô ta lấy tay chạm nhẹ lên chỗ bị bỏng rồi mếu máo khóc. Và ngay sau đó lại chuyển thái độ, quay sang lên mặt dọa nạt Thanh Thảo. – Chết rồi, huhu, chắc sẽ thành sẹo mất. Cô…Cô cứ đợi đó.

Không được, cứ vậy thì mông mình lại nở hoa mất.

Thanh Thảo nghĩ mà rùng mình, lắc lắc đầu để xua đi cái cảnh cả tuần qua cô đã phải nằm úp mình mà ngủ trên cái giường không có đệm, cứng như sắt đá. Thanh Thảo ra sức lắc đầu lắc tay, tỏ ý bản thân không phải cố ý, khuôn mặt tỏ vẻ thành khẩn mong nhận được sự “rộng lượng tha thứ”, nhưng nô tì kia tuyệt nhiên, không có phản ứng gì là cảm thông trước sự khẩn cẩu của Thanh Thảo.

-Cô hãy đợi đó, ta nhất định nói tiểu thư trừng trị cô. – Cô ta chỉ ném lại một câu vậy và hùng hổ quay người bỏ đi.

Đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng. Không dám trực tiếp một chọi một với cô, lại đi mách lẻo. Cô thì hay rồi, chắc khó mà có thể thoát kiếp nạn lần này.

Thanh Thảo rất muốn bảo vệ cái mông của mình, nhưng số phận trêu ngươi. Cô muốn yên thân mà tai bay vạ gió ở đâu cứ ập tới. Cô lại không thể nói gì để giải thích cho bản thân. Thanh Thảo thở dài, bức bối, nghĩ mà đau lòng thay cho cái cơ thể lại sắp bị hành hạ của cô.

-Cô không cần lo, ta sẽ thay cô, nói rõ những gì ta vừa nhìn thấy cho Tôn Hạ Băng. – Lý Càn Quyết từ đâu bước đến lên tiếng.

Lý Càn Quyết tình cờ đi qua, chứng kiến được toàn bộ cảnh vừa rồi, là nô tì kia gây sự trước, Thanh Thảo cũng đã bày tỏ thái độ xin lỗi như vậy, nhưng nô tì kia lại ỷ thế chủ, vênh váo lên mặt. Thật khó ưa. Lý Càn Quyết quyết định không đứng yên nhìn. Thanh Thảo quay ra nhìn thấy Vương gia, lại nghe được câu nói đó của ngài thì vui hơn bắt được vàng, vội nắm lấy bàn tay của Vương gia và cuống quýt cúi đầu liên tục để tỏ ý cảm ơn.

-Được rồi. Cũng đâu có gì to tát, ta chỉ là theo sự thật mà nói thôi. – Lý Càn Quyết nói và rút tay khỏi tay cô. Lý Càn Quyết ghét nhất là mấy kẻ ỷ thế bắt nạt người khác nên dù không phải là Thanh Thảo mà bất cứ ai khác thì Lý Càn Quyết cũng sẽ làm vậy.

Đúng lúc đó, Tôn Hạ Băng cùng nô tì vừa rồi đi đến. Nô tì đó vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ vẻ đáng thương nhưng ánh mắt khi ngước lên nhìn Thanh Thảo thì rõ ràng là ánh mắt thách thức “Cô chết chắc rồi”.

Đáng ghét, cáo mượn oai hùm.

Cô có chỗ dựa tốt là dám bắt nạt ta hả, ta sẽ ghi lại mối thù này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thanh Thảo thì không dám tự nhận bản thân là quân tử nhưng cô tự nhận mình là tiểu nhân bất chấp thủ đoạn và thù dai.

-Vương gia, ngài có mặt ở đây đúng lúc lắm. Lần này, ngài phải làm chủ cho Hạ Băng. Nô tì kia lại dám tạt nước nóng vào người nô tì của Hạ Băng. Vương gia, người xem nên xử lý cô ta ra sao? – Vừa nhìn thấy Lý Càn Quyết, Tôn Hạ Băng miệng liến thoắng mách lẻo. – Cô, mau bước lên đây cho ta. Cô ăn gan hùm rồi hay sao mà lại dạm đụng đến người của ta.

Tôi đâu có điên mà bước lên chịu trận.

Thanh Thảo lùi về phía sau, đứng nép sau lưng Vương gia.

-Ta nói ngươi không nghe hả? Giả câm rồi giờ còn định giả điếc nữa hay sao. Mau đứng ra đây cho ta. – Tôn Hạ Băng không kìm chế được lớn tiếng quát tháo.

-Hạ Băng, ta tình cờ đi qua nên chứng kiến từ đầu đến cuối. Là nô tì của muội ngáng chân nô tì này nên cô ta mới ngã mà vô tình làm đổ bình trà vào người nô tì của muội thôi. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông đó. – Vương gia Lý Càn Quyết giọng nói từ tốn nhưng ánh mắt nhìn nô tì kia có phần đanh thép khiến cô ta run rẩy sợ hãi.

-Có thật vậy không? – Tôn Hạ Băng quay sang hỏi nô tì của mình.

-Không đâu tiểu thư. – Nô tì đó thấy mũi đao tự dưng lại quay về hướng mình thì hoảng hốt, nước mắt vẫn chưa khô trên khóe mắt bỗng chảy nhiều hơn, khuôn mặt khổ sở vô cùng đáng thương. – Tiểu thư… em… em chỉ vô tình … đi qua thôi.

Nô tì kia bị khí thế của Vương gia đè ép khiến cả người run rẩy, miệng lắp bắp như gà mắc xương không nói lên lời.

-Hạ Băng không cần biết, cô ta đã làm nô tì của Hạ Băng ra đến nông nỗi này, nhất định phải chịu phạt. – Tôn Hạ Băng vẫn không chịu nói lý lẽ.

Này, ta nói cái cô gái này, đẹp thì đẹp thật đó mà đầu óc có vấn đề hả? Tôi không làm gì sai, mà là nô tì của cô sai ấy. Có phải chịu phạt thì cũng là nô tì của cô phải chịu chứ. Ngang ngược vô lối.

Thanh Thảo nghĩ mà uất ức thay cho bản thân mình.

-Vậy ta không can thiệp vào nữa. Em tự xử lý đi.

Thanh Thảo nghe vậy thì hoảng hốt quay ra nhìn.

Vương gia người định phủi tay mà đi vậy sao? Đừng mà.

Thanh Thảo thầm khóc trong lòng ngước lên nhìn Vương gia bằng ánh mắt ngấn lệ tội nghiệp.

-Mọi việc ta chứng kiến, ta đã nói rõ rồi. Tùy em tự định đoạt. Ta còn có hẹn với Hoàng thượng, không thể ở đây lâu hơn được.

-Vương gia có hẹn với Hoàng thượng sao? Vậy Hạ Băng đi cùng Vương gia.

-Cô không ở lại xử kiện nữa hả?

-Hạ Băng đâu có thích xử kiện đâu.

Chỉ nghe đến hai từ Hoàng thượng, Tôn Hạ Băng như bị đánh trúng huyệt, quên hết mọi việc. Hoàng thượng ghét nhất mấy việc như thế này, nếu cô còn lằng nhằng ở đây, để Vương gia đến chỗ Hoàng thượng nói ra thì Hoàng thượng sẽ để lại ấn tượng không tốt với người. Tốt nhất là đi theo Vương gia, lại vừa có thể gặp Hoàng thượng luôn. Nhất cử lưỡng tiện. Nô tì của Tôn Hạ Băng thấy vậy liền mếu máo, thất vọng.

-Tiểu thư…

Cô ta chỉ còn biết gọi hai từ tiểu thư trong vô vọng và lẽo đẽo đi theo Tôn Hạ Băng, vẫn không quên quay lại nhìn Thanh Thảo bằng ánh mắt chứa nghìn mũi tên. Nhưng Thanh Thảo đâu có quan tâm. Cô đang nhìn theo Vương gia vừa đi vừa quay lại mỉm cười ra hiệu cô mọi việc đã ổn.

Trời ơi, người đâu mà vừa đẹp trai vừa thông minh tài trí vậy chứ.

Thanh Thảo thấy lòng lâng lâng. May nhờ có Vương gia mà Thanh Thảo lại bình yên vượt qua một kiếp nạn.

Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi tiểu thư Lý Đạo Uyển đi nghỉ thì Thanh Thảo cũng được về phòng của mình. Thanh Thảo vẫn chưa thể quen với giờ giấc của nơi này, hơn nữa việc hồi chiều với nô tì của Tôn Hạ Băng khiến cô khó chịu nên không về phòng mà tranh thủ đi dạo xung quanh ngắm cảnh, để tâm trạng tốt hơn. Thật sự nơi này giống như một mê cung vậy. Thanh Thảo mới lang thang một chút thì đã không còn nhớ đường về.

Chết rồi. Làm thế nào bây giờ. Cái nơi quái quỷ này. Mới đi có chút xíu sao đã không thấy đường về nữa rồi.

Thanh Thảo có chút hoảng loạn nhưng cũng ngay lập tức vuốt ngực để tự trấn an bản thân.

Bình tĩnh nào, Thảo à, mày có thể tìm được đường về, cái này thì có gì khó chứ? Dăm ba cái tòa nhà này, sao có thể làm khó được mày chớ.

Thanh Thảo đi qua một cái cổng mái vòm thì đi vào khu khuôn viên đẹp như ở tiên cảnh, có hòn non bộ, cây cối bố trí hài hòa, hồ sen và vọng lâu gỗ trên mặt hồ.

Thôi thì coi như đi hóng gió, vào đây ngồi nghỉ chút vậy.

Thanh Thảo nghĩ vậy và tiến về phía hồ. Nhưng khi lại gần, cô thấy một bóng đen đang ngồi ven hồ, hình bóng người đó dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, phản chiếu xuống hồ, nhìn buồn và cô đơn đến đau lòng. Cô cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ lẳng lặng định lánh đi về phía vọng lầu nhưng…

-Ai?

Nghe có tiếng động, người kia bỗng quay lại. Thanh Thảo giật mình đứng bất động không biết phải làm gì. Chỉ thấy chân theo phản xạ bỗng dưng quay người bỏ chạy. Người kia có vẻ như có khinh công, chỉ nhún chân một cái đã nhảy qua trước mắt cô và xuống tay. Cô không tìm được từ có thể nói hay giải thích được, và kẻ kia ra tay quá nhanh nên chỉ biết đỡ đòn. Sau một hồi, à, chắc chỉ được vài chiêu đánh qua lại thì hắn ta cũng chế ngự được cô. Trời ơi, thầy Thành mà biết cô học trò đai đen Nhị đẳng của thầy lại để cho một tên nhỏ con như vậy đánh đè mặt xuống đất thế này chắc hẳn thầy sẽ từ mặt không nhận cô là học trò nữa mất.

-Nói mau, ngươi là ai?

-Ư... ư…

Muốn người ta nói cũng phải buông cái đầu người ta ra chứ, dí ép chặt cái mặt người ta xuống đất vậy thì nói sao được.

Thanh Thảo oan uổng trong lòng, muốn hết lên mà âm thanh không thoát ra khỏi đầu được, chỉ biết dùng tay trái chưa bị hắn khống chế đập phành phạch xuống đất.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.