Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bạn đầu tiên, nhưng hắn lại là thái giám

Tiểu thuyết gốc · 4809 chữ

Chương 4: Người bạn đầu tiên, nhưng hắn lại là thái giám

(Thanh Thảo: Thật ra tôi không ngại gì vấn đề này đâu. Trước đây tôi vẫn có một thằng bạn chơi khá thân như chị em (cười gian). Thời đại nào rồi (phẩy tay), mọi người phải được đối xử công bằng (giơ nắm đấm, gật gù). Nhưng nói thật, nếu được chọn tôi sẽ không làm bạn với một tên tính cách dễ ghét như hắn đâu. (nói nhỏ)

--

Đức: Tôi không thích cô ta. Đưa cô ta ra xa tôi một chút.

Tôi: Tại sao vậy?

Đức: Thừa lời.)

Hắn ta dường như cũng đã hiểu được điều đó, bỏ cánh tay đang ép đầu cô xuống ra, chỉ xiết chặt hơn cánh tay phải của cô ra sau lưng.

-Khai mau.

-Tôi…tôi… Lý Đạo Uyển. – Cô cố gắng dùng hết những gì đã học để nói ra. Không biết phát âm có đúng không nữa. Không biết hắn có hiểu không. Nhưng cũng đành vậy, đến đâu thì đến vậy.

-Lý Đạo Uyển … Ngựa hoang.

-Hả?

Cô không nghe rõ vế sau. Anh ta nói nhỏ khó nghe quá. Nhưng dường như hắn đã tin cô, vì hắn buông tay cô ra và buông tha cho cả cái thân thể của cô nãy giờ vẫn bị đầu gối của hắn ghì chặt dưới đất. Sau này cô mới biết, hóa ra, hắn đã đi qua và chứng kiến từ đầu tới cuối màn đấu giữa Thanh Thảo và Tôn Hạ Băng, cùng với cái bạt tay khiến Thanh Thảo nổi tiếng cả hoàng cung này. Khi đó, anh đã đứng một bên kì lạ nhìn cô bé không rời mắt. Một cô bé nhỏ xíu lại dám đứng lên mạnh mẽ chống lại cả lũ nô tì to lớn hơn mình. Ánh mắt cô lúc đó cương trực, sáng lấp lánh, không giống như ánh mắt của một đứa trẻ, một nô tì thông thường. Chính vì vậy, hắn đã gọi cô là ngựa hoang.

-Cô đến đây làm gì?

Thanh Thảo muốn nói, nói rất nhiều. Cho hắn biết cô chỉ muốn đi dạo một chút nhưng lại bị đi lạc đến đây, nói rằng nhìn cô đâu có giống người xấu để hắn vừa gặp mặt đã ra tay nặng như vậy, nói rằng đây cũng đâu phải nhà hắn, cô đến đây làm gì sao phải báo cáo với hắn chứ, nói rằng cô với hắn cũng chỉ lướt qua nhau thôi, hắn cứ làm việc của hắn, cô sẽ đi đường của cô. Nhưng, dù là câu nào, Thanh Thảo cũng không thể nói được.

-Nói mau.

-Tôi không biết nói tiếng Hán. – Đó là những gì cô có thể nói và nói một cách trôi chảy, rõ ràng. Mẹ cô dạy tiếng Trung ở trường đại học, và mẹ có mấy thầy cô đồng nghiệp là người Trung Quốc. Cô thường xuyên gặp họ, trong những lần mẹ đưa cô đến trường, trong những lần liên hoan, sự kiện của trường, đi ăn ngoài hay đi dã ngoài, … Vì mẹ cô không thể để cô ở nhà một mình nên luôn mang theo cô. Đồng nghiệp của mẹ đều rất thân thiện, cô thân với hầu hết mọi người, trừ mấy thầy cô người Trung Quốc mỗi lần gặp cô cũng đều rất thân thiện tuôn ra một loạt những câu tiếng Trung. Và câu cửa miệng mà cô xin thầy Hùng, đồng nghiệp của mẹ dạy để đối phó với mấy thầy cô người Trung đồng nghiệp ở trường của mẹ chính là câu này.

-Hả???

Anh ta tròn mắt có vẻ ngạc nhiên xen chút nghi ngờ nhưng nghe giọng nói ngọng và nhìn cô đứng cúi đầu bặm chặt môi thì cười lớn tiếng.

-Cô bao nhiêu tuổi rồi mà không cả biết nói chuyện vậy hả? Ha ha ha…

“Có gì buồn cười chứ.” Cô tức tối tay nắm chặt, chân giậm bành bạch. Nhìn biểu hiện giận dữ của Thanh Thảo, hắn ôm bụng và càng bật cười lớn hơn.

-Ngươi…

Cô tức giận ra tay định đánh hắn, nhưng ai ngờ ngay chiêu đầu tiên đã bị hắn chế ngự rồi.

-Cô không phải đối thủ của ta đâu, ngựa hoang ạ.

-Xì…

Cô tức tối nghiền răng muốn vùng thoát khỏi khóa tay của hắn nhưng hắn quá khỏe, cô không thể làm gì được.

-A…Hư…hư …hư…

-Cô…

Chiêu này Thanh Thảo cũng giỏi lắm, chỉ trong 1 khắc là có thể điều động nước mắt về rồi. Động thủ không được thì động tuyến lệ, đánh vào lòng trắc ẩn. Cô nhăn mặt, lấy tay trái sờ vào vai phải, cánh tay vẫn đang bị hắn bẻ cong ra phía sau lưng và khóc rống lên ăn vạ khiến hắn luống cuống như bị dồn vào tâm thế của một kẻ ỷ mạnh ăn hiếp yếu, vội vàng buông tay cô ra và giơ hai tay lên cao như để tránh lại bất cẩn làm cô gái ‘yếu đuối, liễu yếu đào tơ’ trước mặt bị tổn thương. Thanh Thảo không bỏ lỡ một giây, cô nhếch mép, tay hắn vừa buông khỏi người cô, cô ngay lập tức tung chiêu lật ngược tình thế. Đá chân nè. Hắn bất ngờ không kịp phản ứng nhận ngay một đòn của cô, khuỵu chân xuống, ngay lập tức, cô nhảy lên lưng hắn, vòng tay, ép chặt khống chế cổ của hắn.

Xem anh còn dàm ăn hiếp tôi nữa không?

Hắn có vẻ khó thở, không nói lên lời chỉ vỗ tay liên tục vào tay cô ra vẻ đã chịu thua. Nhưng cô đâu có ngu, cô buông hắn bây giờ để hắn lại ra tay với cô hả.

-Buông ta ra. Chúng ta hòa.

-Quân tử nhất ngôn? – Đây là câu mà cô thích nhất trong mấy bộ phim kiếm hiệp của Trung Quốc, thật không ngờ lại có ngày được sử dụng.

-Quân tử nhất ngôn.

Đến lúc này cô mới chịu buông tay. Hắn như bị sặc vì không khí đột ngột được thông, ôm cổ ho sắc sụa, sau một hồi thì tức tối giơ tay chỉ thẳng về phía mặt cô.

-Cô…

-Sao?

Cô vênh mặt, cô đâu có làm gì sai mà phải sợ, là do hắn ra tay trước đó chứ. Còn cô thì chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi. Vả lại, từ trước đến giờ, cô cũng không bao giờ tự nhận mình là quân tử nên việc dùng chiêu có phần hèn hạ tiểu nhân một chút đó cũng không có gì làm xấu hổ.

-Được, vì vừa rồi cô giúp ta cười sáng khoái quên hết muộn phiền. Ta sẽ bỏ qua cho cô lần này.

Chứ không anh định làm gì tôi.

Thanh Thảo bữu môi nhìn anh ta.

Nhìn anh ta chắc tầm tuổi Tuấn. Trên người đang mặc bộ đồ thái giám như vậy, chắc anh ta là thái giám mới vào cung rồi gây ra tội lỗi gì, bị mắng nên ra đây ngồi một mình chứ gì. Mình mỗi khi bị mẹ mắng cũng hay giận dỗi bỏ ra công viên chơi một mình như vậy.

Thanh Thảo nghĩ.

Thôi thì cũng cùng thân phận bị bắt bán ở cái độ tuổi đáng ra còn đang được ăn được chơi này, sau này giúp đỡ nhau vậy. Hắn võ công cũng giỏi, có thể giúp đỡ nhau để chốn khỏi nơi này được.

Cô giơ tay ra hiệu bắt tay làm hòa và kết bằng hữu. Nhưng hắn không hiểu ý cô muốn gì. Chỉ đứng ngơ ra nhìn rồi đưa tay ra như cô. Cô nhanh chóng chộp lấy tay hắn, nắm lấy và lắc ba cái. Tay trái thì chỉ vào cô và chỉ vào hắn, miệng nói.

-Bạn bè.

Thanh Thảo biết có mỗi từ này thôi à. Nhưng thôi, vậy coi như cũng là xong vụ kết bạn. Cô mỉm cười hài lòng.

-Bạn bè? – Hắn nhếch mép nhắc lại hai từ có vẻ như khá xa lạ với hắn này, khuôn mặt vẫn tỏ ra coi thường cả thiên hạ. Không phải vì Thanh Thảo đang đơn thương độc mã, cô độc giữa nơi này thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu làm bạn với một người như hắn.

-Chúng ta – Thanh Thảo chỉ hắn rồi lại chỉ vào cô, tay phải vẫn nắm chặt tay của hắn không chịu buông - bạn bè. Có họa .... – Cô dùng hết công lực vặn óc để nghĩ ra được mấy từ rời rạc, không biết hắn có hiểu không nữa.

-Là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. – Hắn ta lắc đầu ngán ngẩm nhìn Thanh Thảo, và rút mạnh tay khỏi tay cô. Một người kém thông mình như vậy lại muốn làm bạn với hắn ư? Nhưng xem ra, cô gái này cũng có phần đặc biệt. – Thôi được, tôi sẽ suy nghĩ việc làm bạn với cô.

-Ừ ừ. Thanh Thảo, …? – Thanh Thảo không để ý đến câu cuối có phần quá kiêu ngạo của hắn, quan trọng là vậy là hai người đã là bạn. Sau này, cô sẽ có người để chia sẻ mọi điều, sẽ có cảm giác vững vàng, có nơi nương tựa lẫn nhau. Và để như vậy thì điều trước tiên là phải biết tên nhau. Cô nhếch cằm về phía hắn, ám chỉ đến lượt hắn tự giới thiệu bản thân. Thật ra, phần giới thiệu bản thân của Thanh Thảo cũng có phần đơn giản quá rồi. Nhưng tại, vẫn là tại, ngày xưa cô không chăm chỉ học tiếng Trung đó mà.

-Cứ gọi tôi là Đức.

-Đức? Đức, cậu…

Thanh Thảo rất muốn hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi? Cậu ta vào cung lâu chưa? Gây ra tội lỗi gì mà ra đây ngồi ủ rũ như vậy? Cậu ta học võ ở đâu mà giỏi như vậy? Học được bao lâu rồi? Có thể dạy cô không?... Hàng triệu câu hỏi nổi lên trong đầu, nhưng cô lại không biết phải hỏi như thế nào. Thanh Thảo bứt dứt khó chịu. Cô vốn thuộc dạng nói nhiều, giờ có bạn để tâm sự chia sẻ nơi “đất khách quê người” thế này, mà lại phải như một kẻ câm, không thể nói chuyện, thật sự là quá khổ mà.

-Ha ha ha – Đức nhìn khuôn mặt khổ sở vặn vẹo mãi không tìm được từ của Thanh Thảo thì phì cười.

-Sao?

-Cô rốt cuộc từ đâu đến mà lại không nói được tiếng Hán vậy?

-Đó. - Thanh Thảo chỉ tay lên trời, nghênh mặt tự đắc nói.

-Đó… - Đức vừa nhìn theo cánh tay cô chỉ, vừa biểu lộ thái độ không biết là ngạc nhiên hay là do luyến tiếc vì vừa rồi mình đã lỡ kết bạn với một đứa đầu óc không bình thường.

-Um. A… - Như nhớ ra được điều gì quan trọng, Thanh Thảo hét lớn, sán lại gần Đức, cô áp mặt lại gần sát mặt Đức tới mức dường như mũi của Đức sắp chạm được tới mũi của cô rồi, rồi bỗng níu lấy và dùng hai tay nắm chặt hai tay của Đức, ánh mắt long lanh cầu khiến.

-Cô…cô đang làm cái gì vậy. – Bị bất ngờ, Đức cũng giật mình, vội rút hai tay lại và lùi một bước như để tự vệ và cũng là để tăng khoảng cách giữa mắt và mắt của hai người.

-… - Thanh Thảo không biết nói sao chỉ biết dùng tay để diễn ta. Cô chỉ tay về Đức, rồi lại chỉ tay vào bản thân, và dùng tay khua khoắng trước miệng, miệng không ngừng chuyển động.

-Hả? Ý cô là muốn tôi dạy cô nói?

-Đúng. – Thanh Thảo gật đầu lia lịa.

-Không được, ta bận lắm.

Thanh Thảo đâu phải là đứa dễ dàng bỏ qua vậy, cô dai dẳng không chịu thôi, hai tay chắp lại ánh mắt long lanh ngước lên tầm 30 độ nhìn thẳng vào mắt của đối phương. Chiêu này cô đã dùng rất nhiều lần với Tuấn, chưa có lần nào thất bại cả. Cô không thể sống như một con câm mãi được. Cô mím chặt môi, ánh mắt long lanh, đáng thương, tội nghiệp ngước lên nhìn Đức. Người ta đã nói gì nào, cử chỉ cơ thể có giá trị truyền đạt cao hơn bất cứ lời nói nào.

Chưa có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn thẳng vào Đức. Tại giây phút đó, anh bỗng trở lên bối rối vội vàng quay mặt đi tránh ánh mắt của cô. Nhưng Thanh Thảo dai dẳng lắc qua trái, qua phải nhất quyết không để anh tránh được ánh mắt của cô. Với tình cách của anh thường ngày, đừng nói là dạy dỗ ai, đến nói chuyện trên năm câu với một ai đó cũng là chuyện vô cùng hiếm có rồi. Nhưng, dạo gần đây, sau thảm họa của bảy mươi mấy người tại cung của Thượng Dương thái hậu, anh trở lên hoang mang, vô cùng yếu lòng. Hơn nữa, cô gái này thực sự cũng khiến anh khá là hiếu kỳ.

-Thôi được rồi. – Anh thở dài. – Vào các ngày lẻ, vào giờ này, tôi sẽ đến đây dạy cô trong khoảng nửa canh giờ. Vậy được chưa?

-Wow “anh tuyệt vời quá.” (tiếng Việt)

Thanh Thảo vui sướng đến mức miệng bắt luôn ra tiếng Việt, hai tay giơ ngón cái lên tán dương và chạy tới ôm chầm lấy Đức. Đức bị cái ôm bất ngờ này làm giật mình, hồn phách bay đi nơi khác cũng không để ý được cô vừa nói cái gì. Anh cứ đứng yên như khúc gỗ để Thanh Thảo hết ôm rồi lại cầm hai tay anh vừa nhảy vừa vung tay qua lại.

-Cô đúng là đứa con gái không biết xấu hổ. Cô không biết nam nữ thụ thụ bất thân à. – Đức kịp lấy lại hồn phách và vội gạt tay Thanh Thảo ra, lạnh lùng nói.

-Hả? – Thanh Thảo nghe không hiểu câu này của Đức. Ngơ ngác nhìn anh hỏi lại.

-Thôi bỏ đi. Có nói thì chắc một người như cô cũng không thể hiểu được. – Đức lắc đầu chán nản. Anh hy vọng gì một nô tì như cô ta có thể có học thức và hiểu biết, được dạy dỗ lễ nghĩa đàng hoàng chứ.

Nói cái gì vậy.

Thanh Thảo cũng không chấp nhất nhiều, tung tăng vui vẻ ngay lập tức nghĩ đến bao nhiêu thứ mình đang muốn học. Không biết phải học từ cái gì trước.

-Hôm nay, tôi sẽ dạy cô từ những điều cơ bản nhất, đó chính là xưng hô. Trong cung, điều này là vô cùng quan trọng và phải hết sức để ý và cẩn trọng. – Đức kho khan một tiếng để lấy lại tác phong đĩnh đạc và nói.

-Xưng hô?

-Chính là những từ ngữ để cô tự xưng mình hoặc gọi những người khác như Hoàng thượng, Thái phi, vương gia, công chúa,…

-À, à... – Thanh Thảo bất ngờ phấn khích hét lớn.

-Cô hét lên làm gì chứ? Mọi người nghe được sẽ kéo đến đó.

-Suỵt – Thanh Thảo lấy ngón trỏ bịt miệng, ra điều sẽ tuyệt đối trật tự.

Sau hơn nửa canh giờ vật lộn, cuối cùng Thanh Thảo đã nhớ sơ sơ hầu hết chức danh của mọi người trong cung cũng như trong triều đình. Đúng là nhiều đến đáng sợ. May mà cô cũng thuộc dạng người tiếp thu nhanh.

-Cảm ơn anh. Anh …thái giám …bao lâu? – Vẫn là những từ rời rạc không thành câu.

-Thái…thái giám. Tôi vừa dạy cô có nhớ thái giám là gì không?

Thanh Thảo gật đầu tự tin, đã thế còn không biết xấu hổ, mỉm cười gian xảo nhìn xuống dưới chỗ ấy của anh.

-Cô…cô nhìn cái gì chứ. Đồ con gái xấu xa – Đức giận dữ quát lớn.

-Anh hét lên làm gì chứ? Mọi người nghe được sẽ kéo đến đó. – Thanh Thảo ngay lập tức mượn luôn lời của Đức vừa rồi, nói xong thì vênh mặt lên đắc ý.

-Cô… - Đức cạn lời với Thanh Thảo, tức giận bỏ đi.

-Này, hẹn gặp lại.

Thanh Thảo vẫn cố với nói theo bằng giọng thì thào đủ để cho Đức nghe thấy nhưng anh vờ như không nghe, cứ vậy bỏ đi một mạch không thèm đáp trả. Thanh Thảo đứng lại vừa nhìn theo bóng của Đức khuất đi sau bức tường vừa nhảy tưng tưng cười hạnh phúc. Vậy là cô cũng đã có bạn, và rồi cô cũng sẽ nhanh chóng học được tiếng và thích nghi với nơi này thôi. Và cô sẽ có cơ hội bỏ trốn về với mẹ.

Với quyết tâm đó, Thanh Thảo chăm chỉ học tập ngày đêm không ngừng. Dù vậy, nhiều lúc một mình, cô nhớ mẹ da diết. Cô thở dài nhìn lên trời than “Mẹ à, có phải do bình thường mẹ bảo con học mà con không chịu nghe nên mẹ mới bắt con phải đến nơi này một mình tu luyện vậy không ạ? Con biết lỗi rồi. Mẹ cho con về đi, con nhất định sẽ nghe lời mẹ, sẽ chăm chỉ học tập hơn. Mẹ ơi…” Cô càng nghĩ càng muốn khóc, mặc dù đã ngẩng mặt nhìn lên trời nhưng nước mắt cô vẫn chảy ngược ra ngoài.

*

Thời gian thấm thoạt đã gần ba năm trôi qua, Thanh Thảo học tiến bộ không ngừng, gần như đã có thể giao tiếp bình thường không một chút trở ngại. Đức cũng không ngờ là Thanh Thảo lại có thể tiến bộ nhanh đến vậy. Lúc đầu, anh thấy cô gái này thật phiền phức nhưng do cô là “người bạn chính thức” đầu tiên của anh, và cũng thấy được quyết tâm của cô nên anh đành miễn cưỡng giúp đỡ. Nhưng đúng là trời không phụ lòng người, công sức anh bỏ ra thật sự xứng đáng.

Thanh Thảo từ khi bắt đầu nói chuyện được, ngày nào, cô cũng như một con chim sáo, nói liên tục về mọi chủ đề. Từ việc nhỏ như kể chi tiết hôm nay đã ăn những món gì, đầu bếp nấu ăn ra sao, thiếu chút vị gì đó thì sẽ ngon hơn, rồi tiểu thư Lý Đạo Uyển tài năng đến mức nào, nhưng nhiều nhất vẫn là những câu chuyện về việc đụng độ liên lục với mấy nô tì, cung nữ khác trong cung. Dường như ai trong cung cũng không ưa cô, luôn muốn bắt nạt cô. Mà cô thì tính tình không chịu thua thiệt, nên luôn gây ra đủ mọi vấn đề. Đặc biệt là với nô tì của Tôn Hạ Băng. Lúc đầu Thanh Thảo còn có ý định nhịn nhưng sau đó, do bị bọn họ gây sự liên tục, Thanh Thảo đã nghĩ ra rất nhiều cách để đối phó lại tất cả.

-Mặt anh dính gì này. – Thanh Thảo đưa ngón cái lên, ân cần lau cho Đức. Đức còn tròn mắt ngạc nhiên vì thái độ tốt bất ngờ này của Thanh Thảo thì ngay khi vừa đưa mắt nhìn xuống ngón tay đó của Thanh Thảo, anh đã thở dài.

-Biết ngay cô đâu có tốt vậy mà. Hôm nay nạn nhân lại là ai vậy?

-Haha… anh đúng là hiểu tôi quá rồi. – Thanh Thảo nhìn thái độ bất lực của Đức, cộng thêm với bộ ria mép một bên vừa được mình vẽ lên khuôn mặt già trước tuổi này thì ôm bụng cười. – Vẫn là con bé Minh Nguyệt nô tì bên cạnh Tôn Hạ Băng đó, rảnh rỗi đi cạnh khóe tôi hoài, nhân thể đang cầm ấm thuốc của Lý Đạo Uyển trên tay, tôi đã quết nhọ nhồi và trang điểm cho hợp với cái bản mặt khó ưa của cô ta. Tức cười nhất là tôi vừa đưa tay lên cô ta đã rụt cổ lại như rùa, sợ bị tôi đánh.

Ngày khác,

-Anh biết không, cái cô tên Quỳnh ở ban Hương Cẩm ấy? Chỉ là bậc mạt đẳng, vậy mà cũng lên mặt bắt nạt tôi. Lần nào tôi mang trang phục của tiểu thư Lý Đạo Uyển đến đó đưa cho cô ta giặt, cô ta cũng vênh váo làm khó đủ kiểu. Vậy nên tôi đã bí mật dùng ớt chỉ thiên quết lên tất cả các miếng son môi của cô ta đó. Miệng cô ta bị sưng vù lên nên không thể hạnh họe tôi được nữa.

Có ngày, Đức lại thấy Thanh Thảo khoác một bộ đồ trắng, tóc xõa rũ rượi đi đến.

-Cô định dọa ma ai đấy hả?

-Bingo, học với anh xong, tôi sẽ đến dọa Nguyệt Nga. Tôi đã theo dõi rồi, đêm nào trước khi đi ngủ cô ta cũng sẽ đến nhà xí.

-Cô ta đắc tội gì với cô?

-Anh còn nói nữa. Cô ta tưởng mình tên Nguyệt Nga thì xinh như chị Hằng thật chắc. Bản thân thì xấu như quỷ còn lần nào gặp cũng đem nhan sắc của tôi ra mà chế nhạo. Đừng nói là tôi xinh như vậy, kể cả tôi có xấu thật thì khuôn mặt này là do bố mẹ ban tặng, không ai có quyền lấy nó ra mà nói này nói nọ.

Cũng có ngày, Thanh Thảo cả người bốc mùi hôi vừa cười vừa chạy tới khiến Đức phải bịt mũi xua tay liên tục để mùi bay đi.

-Cô bị ngã xuống hố xí đó hả?

-Haha … - Thanh Thảo không để ý đến lời nói của Đức, ôm bụng không thể ngưng cười. Phải đến một lúc sau, Thanh Thảo mới đứng thẳng người lên được, lấy tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mi, vừa cười vừa thở để lấy hơi. Và rồi xòe tay cho Đức xem một thứ gì đó. – Anh xem nè.

Đức nhăn mày. Trong tay Thanh Thảo là mấy hạt gì đó màu nâu nâu. Thấy Đức có vẻ không biết, Thanh Thảo liền giải đáp ngay.

-Đây là quả trắc thối.

-Trắc thối? Cô làm gì với chúng?

-Tôi vừa đốt nó, và ném vào phòng của tên nửa nam nửa nữ Duy Phong. Haha – Thanh Thảo nhớ lại bộ dạng của Duy Phong khi chạy từ trong phòng của hắn ra thì lại bật cười. – A a a, cái gì vậy, thối quá thối quá.

Thanh Thảo nhảy tâng tâng, tay không ngừng hất như múa để mô phỏng lại phản ứng của Duy Phong.

-Hắn đắc tội gì với cô vậy?

-Chứ không? Tôi người như vậy mà hắn đi qua lại bịt mũi nói mùi tương ở đâu ra thối quá chứ. Hơ, đầu tôi cũng mới có một tuần chưa gọi thôi à.

Đức đứng bên chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm.

-Cô đó, bớt gây chuyện đi, sống trong cung nên biết điều một chút, một điều nhịn bằng chín điều lành.

-Tôi muốn sống yên mà người ta đâu có chịu để tôi yên. Chẳng lẽ cắn răng để người ta bắt nạt hả? Phải cho người ta biết không nên chọc vào tổ kiến lửa này.

-Cô là ngựa hoang chứ kiến lửa gì. Bất kham.

-Kệ tôi đi.

-Ai đắc tội với cô đúng là số khổ.

-Thì đó… đừng đắc tội với tôi là được rồi.

-Mọi người trong cung thì hiền lành, thật thà. – Đức giả bộ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nói rồi quay qua nhìn một lượt Thanh Thảo, rồi lại lắc đầu. - Cô thì lại quá … mưu mẹo. Mà những trò của cô cũng thật quá đê tiện nữa.

-Thì tôi là tiểu nhân mà. Anh đang khen tôi đó à? Anh đó anh đó, đây chính là vấn đề của anh. Quá thành thật, hành xử, ăn nói đều lôi hai chữ đạo nghĩa ra. Anh nghĩ trên đời này ai cũng sống như anh hả? Cuộc đời là vậy mà? Anh không lừa người thì người sẽ lừa anh. Đâu có ai mà cái gì cũng theo đúng quy tắc, rồi thẳng thắn thật thà nói gì làm đó chứ. Tôi đang giúp anh sớm vào đời đó thôi, thích nghi sớm đi. Con người ấy hả, sợ nhất chính là lời nói đó. Lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo. Người ta nghĩ gì, nói gì đâu có cách nào kiểm chứng, đừng có 100% tin người như vậy. – Thanh Thảo thỉnh thoảng lại nói ra những câu nói triết lý sâu sắc mà Đức nghe cũng phải kinh ngạc. Đang say sưa nói, không biết có điều gì khiến Thanh Thảo bừng tỉnh mà thay đổi thái độ, vui vẻ vỗ vai Đức nói. - À mà, hôm nay tiểu thư Lý Đạo Uyển lại hát một bài hát mới. Hay lắm, tôi đã học được một phần rồi.

Đặc biệt, Thanh Thảo có thể nhảy từ chủ đề này sang một chủ đề không có một chút liên quan nào khác chỉ trong tích tắc.

-Cô có thể bớt nói lại được không? Tôi nhức đầu quá rồi. – Câu nói mà có lẽ Đức nói nhiều nhất mỗi khi ở cạnh Thanh Thảo.

-Anh buồn cười nhỉ? Tôi đang học tiếng Hán thì đương nhiên phải luyện nói chứ. – Thanh Thảo cứng đầu cãi lại.

Đức chỉ lắc đầu chán nản, không còn biết làm gì với cô gái nữa.

-Thôi, đừng thở dài như ông già và đưa bộ mặt như đưa đám đó ra nữa. Tôi sẽ chỉ anh một vài trò chơi chỗ chúng tôi, coi như trả công anh dạy tôi học, đảm bảo anh sẽ thích mê.

-Trò gì? Không có trò gì mà ta không biết cả. – Đức vẫn dùng bộ mặt kiêu ngạo như mọi lần để trả lời.

-Chưa chắc nhé. – Thanh Thảo ngước mặt lên tự tin đáp trả.

-Vậy cô nói xem.

Thanh Thảo hướng dẫn tỉ mỉ cho Đức từ trò oản tù tì. Cô nghĩ cơ bản nhất phải biết là oản tù tì, cái gì cũng có thể quyết định bằng trò này mà.

-Anh đã hiểu chưa? Kéo này, búa này, dao này. Hiểu chưa? – Thanh Thảo vừa nói, vừa giơ tay làm động tác để nhắc Đức nhớ.

-Nhớ rồi. – Đức gật đầu một cách tự tin.

-Vậy chúng ta chơi thử nhé. Nhưng trò chơi mà, phải có thưởng phạt phân minh. Chúng ta sẽ chơi oản tù tì bạt tai nhé? Ai thua sẽ bị người thắng bạt tai.

-Hả? Sao cô có thể nghĩ ra trò chơi hành hạ thể xác vậy chứ.

-Như vậy mới vui. Sao? Anh sợ hả?

-Ai nói tôi sợ. Chơi thì chơi. Chưa biết ai thua đâu.

-Được. Oản tù tì ra cái gì ra cái này. Haha, anh thua rồi.

Tét.

Đức còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận ngay một cái bạt tai như trời giáng. Có lẽ không đau nhưng Đức quá bàng hoàng, mở căng hai đồng tử nhìn cô gái sau khi dám bạt tai mình thì đang nhảy chân sáo cười sung sướng.

-Cô…Sao cô dám…

-Có chơi có chịu, anh thua thì phải chịu chứ. Phải thưởng phạt phân định thắng thua đàng hoàng, không nhân nhượng hay nhẹ tay.

-Cô… - Đức tức giận không nói lên lời. – Chơi lại.

-Được thôi. – Thanh Thảo tự tin đáp. - Oản tù tì ra cái gì ra cái này. Á…

Lần này, Thanh Thảo ra kéo trong khi Đức ra bao. Thanh Thảo vừa nhìn thấy vậy thì liền lấy hai tay ôm mặt chạy.

-Cô vừa nói có chơi có chịu cơ mà. Mau đứng lại cho tôi.

-Tôi…tôi nhớ ra hôm nay có việc tiểu thư Lý Đạo Uyển giao cho mà quên mất chưa làm. Nếu tôi không làm xong, sáng mai sẽ bị tiểu thư mắng. Tôi đi trước nhé. Hẹn mai gặp lại.

Thanh Thảo vẫn ôm chặt hai tay trên mặt, vừa chạy như bị ma đuổi vừa quay mặt lại giả bộ giả tịch với Đức.

-Cô… - Đức chỉ còn biết tức giận nhìn theo bộ dạng lủn nhanh như chuột của cô. – Cô hãy đợi đó.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.