Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng tôi không còn là bạn nữa?

Tiểu thuyết gốc · 2708 chữ

*(Thanh Thảo: Tính tôi hay quên lắm, khó giận ai được hơn hai ngày. Nhưng nếu mà kẻ thù thì khắc cốt ghi tâm. Đặc biệt là mấy cái người hay hoạnh họe, rồi còn đi nói xấu người khác nữa. (ánh mắt hằn tia máu, gập các ngón tay kêu răng rắc)

Tôi: (run run lùi bước) À, Đức ơi.

Đức: Đi đi. Đừng làm phiền tôi.)*

---

Vậy là từ hôm đó, hàng ngày, Thanh Thảo dạy Đức chơi đấu mắt, đá gà, đánh khăng, ô ăn quan, nhảy bao bố, chọi dế,… nhưng trò nào Đức cũng chỉ học trong chốc lát là đã rành rọt như đã biết từ lâu. Trò nào Thanh Thảo cũng thua lên bờ xuống ruộng đến mất mặt. Những hình phạt hiểm ác mà cô đặt ra như nhảy lò cò một chân, ôm tai nhảy cóc, viết bằng mông, múa một điệu múa, vẽ lên mặt, tạt nước, … để dành cho Đức cuối cùng lại quay hết về với cô.

-Hôm nay chúng ta sẽ chơi trò mới nhé.

-Cô không định học hả?

Vừa mới thấy bóng dáng Đức đi tới, Thanh Thảo đã vội vàng chạy lại, tươi cười dụ dỗ anh. Mặc dù, cô là người đề nghị anh dạy cô học, nhưng cô luôn là một học trò lười chính hiệu. Lúc nào cô cũng chỉ muốn dụ thầy giáo của mình cùng “trốn học” với mình để chơi các trò chơi mà cô nghĩ ra.

Hôm nay, không biết cô lại nghĩ ra trò gì mới nữa.

Đức thầm lắc đầu.

-Chúng ta vừa chơi vừa nói chuyện cũng là học mà. Phải thực hành thì mới nhớ lâu được. – Thanh Thảo vẫn cố gắng níu kéo để được trốn học.

-Đừng xảo biện nữa. Tiếng Hán của cô cũng tiến bộ nhanh quá rồi nhỉ. Biết nói nhiều câu và nhiều từ khó như vậy. – Đức vẫn cương quyết, anh không phải là người dễ bị dụ đâu.

-Đó, anh thấy không? Tôi đã tiến bộ vậy là nhờ hàng ngày đều được nói chuyện thực tế với anh đó. Anh không biết đâu, cả ngày tôi không được nói một câu nào. Tôi sắp trở thành một đứa “ích kỷ” (Thanh Thảo muốn nói ‘自閉 - Zìbì’ ý ‘tự kỷ’ nhưng lại nói nhầm thành ‘自私 - Zìsī’ là ‘ích kỷ’), một người câm thật sự rồi. – Thảo vẫn thao thao bất tuyệt, với mục đích chính là không phải học.

-Dù vậy thì vì cô nói “tự kỷ” thành ích kỷ, hôm nay chúng ta sẽ phải học thêm nhiều từ một chút rồi. Hôm nay, chúng ta sẽ học bài Tĩnh Dạ Tứ của nhà thơ Lý Bạch.

-Á…Lại là thơ. Huhu. Tôi học, tôi học, nhưng có thể học cái khác không? Tôi không hiểu mấy ông già ấy sao lại có thể hàm chứa nhiều ý nghĩa như vậy vào trong một câu thơ. Đau đầu chết đi được. – Thanh Thảo méo mó mặt mày khi nghe đến từ “thơ”. Đức cho cô học rất nhiều thơ, toàn bắt cô học thuộc hết từng câu, từng chữ, ý nghĩa hàm chứa trong từng từ, rồi còn phải học cả hoàn cảnh bài thơ ra đời, bối cảnh của nhà thơ, vân vân và vân vân, nói chung phải hiểu thấu đạt bài thơ chứ không chỉ là học thuộc bài thơ. Mà cô thì không hiểu phải học nhiều vậy để làm gì, cô cũng đâu có định học lên tiến sĩ ngôn ngữ học đâu.

-Sao cô có thể gọi các nhà thơ là ông già ấy chứ? Vậy là do cô chưa cảm nhận được hết sự vĩ đại của họ nên mới gọi họ như vậy rồi. Cô mau ngồi xuống đi, tôi sẽ giải thích rõ cho cô từ xuất thân và sự nghiệp kho báu tác phẩm vĩ đại của họ. – Ánh mắt Đức như phát ra những tia lửa khi thần tượng của mình bị dùng những từ ngữ “xúc phạm”

-Chết rồi… - Thảo xị mặt. Cô quên mất tiêu ở đây còn có một ông già, già hơn cả mấy ông nhà thơ kia. Mỗi lần nói đến mấy nhà thơ này là Đức lại say đắm, nói thao thao bất tuyệt như đang kể về người yêu của mình vậy.

Vậy là trong nửa canh giờ, Đức giảng giải cho cô vô cùng tỷ mỉ về thiền sư Đỗ Pháp Thuận và bài thơ “Quốc tộ” của ông. Từng dụng ý trong từng câu từng chữ, từng chi tiết đều được Đức giảng giải cho cô nghe.

Quốc tộ

Quốc tộ như đằng lạc,

Nam thiên lý thái bình.

Vô vi cư điện các,

Xứ xứ tức đao binh..

(Vận nước

Vận nước như dây mây leo quấn quýt,

Ở cõi trời Nam mở ra cảnh thái bình.

Vô vi ở nơi cung điện,

Thì khắp mọi nơi đều tắt hết đao binh.)

Đây là câu trả lời của thiền sư Đỗ Pháp Thuận đối với Hoàng đế Lê Đại Hành khi được hỏi làm thế nào để cho vận mệnh quốc gia được dài lâu? Ý của thiền sư là: Vận nước như mây quấn. Ta phải giữ gìn đất nước như thế quấn của dây mây, một sợi mây tuy có dẻo dai nhưng vẫn dễ đứt, dễ gãy, còn nhiều dây mây quấn lại thành bó khó có sức mạnh nào bẻ gãy được. Trăm họ hướng về Vua với một lòng tôn kính, vua lấy ý nguyện của dân làm ý nguyện của mình, nỗi khổ của dân cũng là nỗi khổ của mình, tìm cách hoá giải những xung đột nội bộ của một quốc gia, liên kết nhân tâm lại với nhau như những dây mây riêng lẻ thành một bó mây. Ở thời điểm bấy giờ, có thể nói thiền sư Đỗ Pháp Thuận đã có tư tưởng chính trị tiến bộ vượt bậc.

Trong khi Đức nhắm mắt, lắc đầu đung đưa vừa đọc câu thơ vừa cảm thụ ý tứ, phân tích hoàn cảnh, nỗi lòng của nhà thơ thì Thanh Thảo nghiêng đầu qua một bên lấy tay che miệng, ngăn không để Đức phát hiện nhưng hai mắt lại nhắm tịt chảy nước mắt liên tục.

-Cô hiểu hết rồi chứ? – Đức xác nhận lại.

-Rồi…rồi… Cực kì hiểu rồi ấy. – Thanh Thảo nhanh chóng gật đầu.

-Thật? – Đức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thảo.

-Thật mà. Sao anh cứ không tin người ta như vậy chứ. – Thanh Thảo giả bộ giận dỗi.

-Thôi được rồi. Mai tôi sẽ kiểm tra lại cô.

-Xì… Còn kiểm tra bài cũ nữa, đáng ghét. – Thanh Thảo thì thầm với bản thân.

-Cô nói gì?

-À…Không có gì. – Khả năng xuất sắc nhất của Thanh Thảo có lẽ là diễn xuất, cô có thể làm bộ tỉnh bơ như không có chuyện gì ngay sau khi vừa mới mắng người ta.

-Chẳng phải cô có mang trò mới đến sao? Là gì vậy? – Còn khả năng đặc biệt của Đức chính là nhớ lâu và dai. Dù có tập trung 100% vào một việc nào đó thì anh tuyệt nhiên cũng sẽ không quên những việc khác.

-À, đúng rồi. Tatata…Cho anh xem cài nè nè. – Thanh Thảo lôi ra từ tay áo một quả cầu.

-Cái gì vậy? Đây chẳng phải là lông gà sao? – Đức hiếu kì nhìn vật trên tay của Thanh Thảo. Cô luôn có cách sử dụng những vật bỏ đi một cách rất thú vị.

-Đúng vậy, đây là lông gà, chiều nay khi đi qua khu nhà bếp, tôi đã nhìn thấy người ta đang định mang bỏ nên đã xin vài cái để mang về dùng.

-Còn cả mấy đồng xu này là sao?

-À, tôi không tìm được cái gì khác làm đế nên đành lấy mấy đồng xu làm nhưng tôi tâng thử rồi. Cũng ổn lắm. Anh nhìn nhé.

Thanh Thảo nói rồi tâng quả cầu lên và đỡ bằng đầu gối, rồi mu bàn chân, gót bàn chân. Cô chơi trò này rất thành thạo. Hồi còn ở nhà, cô rất hay chơi trò này cùng bọn bạn, bao giờ cô cũng là người tâng được nhiều nhất. Lần này, chắc chắc cô có thể thắng được Đức rồi. Thanh Thảo đắc ý, mở cờ trong bụng. Vậy nhưng, chỉ sau một vài lần tâng cầu thử, Đức đã vô cùng thành thạo, thậm chí còn tâng được bằng đầu, vai một cách thích thú.

-Này, anh có đúng là chưa biết trò này trước đó không? – Thanh Thảo tức tối hỏi.

-Tôi mới là người phải hỏi có đúng là cô biết chơi mấy trò này không đó. Ha ha ha. – Đức kiêu ngạo cười lớn nói.

-Tôi nhất định sẽ nghĩ trò mới khó hơn để phục thù.

Và lần nào thì Thanh Thảo vẫn thua như vậy.

-Không thể nào. – Cô như bốc hỏa.

-Có thể chứ. Ta thông minh và tài giỏi đến thế nào cô vẫn chưa biết hết đâu. – Đức vẫn là tự mãn nói.

-Chẳng có ai giỏi mà lại tự mình nói mình giỏi đâu. Khiên tốn chút đi ông bạn ạ.

-Vậy tôi sẽ không nói nữa, cứ dựa vào kết quả thực tế để chứng mình đi.

-… - Thanh Thảo đúng là cứng miệng không thể nói được gì nữa. Thực tế thì cô luôn thua mà. Mặc dù cô có liên tục cố gắng thay đổi luật chơi thì chỉ sau một lát Đức đã khiến cô lại thua thảm hại rồi.

Thanh Thảo luôn ngang ngược, bất chấp vậy, nhưng, thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng cô cũng có những lúc nói chuyện trầm tĩnh và triết lý.

-Đó là gì vậy?

-Đây là búp bê vải. Trong cung có bao việc xảy ra mà tôi không thể chia sẽ với ai. Anh thì bận rộn, gặp được anh khó như lên trời. Tôi đành làm một con búp bê cho riêng mình để nói chuyện cho khuây khỏa, giống như ngày xưa, khi còn ở với mẹ.

-Mẹ của ngươi cũng khiến ngươi phiền lòng hả? Bà không lo cho ngươi sao?

-Không phải, chỉ là mẹ tôi bận làm việc nên tôi cũng thường xuyên phải một mình.

-Hóa ra cô cũng không có bạn bè gì từ xưa hả?

-Không phải. Tôi không như anh đâu, chỉ là tôi không được phép ra ngoài một mình mà thôi, phải được sự đồng ý của mẹ mới được. Nhưng mẹ của anh cũng khiến anh phiền lòng à?

-Dù sao thì trong cung cũng rất kỵ với mấy thứ búp bê vải như vậy. Nên cô đưa ta giữ giúp. – Đức chuyển chủ đề.

-Anh muốn có nó thì nói thẳng đi, cái gì mà lý do không hợp lý gì cả. Tôi với anh cùng ở trong cung, cái này nguy hiểm mà anh chịu ôm lấy hả, còn tôi thì chẳng lẽ lại là loại đẩy nguy hiểm cho bạn? – Thanh Thảo liếc Đức, nhếch miệng nói. Dù vậy, cô vẫn đưa con búp bê cho Đức. – Nhưng thôi cho anh đó. Tôi còn có Lý Đạo Uyển bên cạnh và bao bọc, anh một mình trong cung, nhưng lúc không có tôi thì lôi nó ra nói chuyện cùng nhé. Nó tên Thảo em, là em của tôi.

Và rồi, ngay lập tức, lại như mọi lần, Thanh Thảo thay đổi chủ đề nhanh đến chóng mặt.

-Hôm nay tôi mang đến một trò chơi mới nhé. Để cảm ơn anh đã vất vả dạy dỗ và tìm mọi cách để chê bai, dìm tôi xuống nước. - Thanh Thảo vừa nói vừa nhìn Đức một cách mỉa mai. – Nhìn nè, tôi đã mất hai ngày, sây sát hết hai bàn tay để làm ra cái này cho anh nè.

Thanh Thảo làm bộ sụt sịt đau đớn và xòe bàn tay đưa về phía Đức.

-Hai cây nấm gỗ?

-Không, nhìn nè. – Thanh Thảo giơ một sợi dây thừng nhỏ ra trước mặt Đức.

-Dây thừng sao? – Đức khó hiểu nhìn Thanh Thảo, rốt cuộc cô ấy lại nghĩ ra trò mới gì vậy.

-Cái này gọi là con quay. Nhìn tôi làm thử này. – Thanh Thảo cẩn thận quấn sợi dây thừng quanh từ gốc lên thân “cây nấm” rồi đưa tay lên cao, bổ mạnh xuống đất. “Cây nấm” theo đà sợi dây thừng quay mòng mòng dưới nền đá – Thấy chưa? Cái này gọi là con quay. Anh chỉ cần làm con quay quay càng lâu càng tốt, ai khiến nó quay lâu hơn sẽ thắng.

-Để tôi thử. – Đức thực sự thấy hứng thú với trò chơi mới này. Mỗi trò Thanh Thảo đem đến đều thực sự hết sức thú vị. Anh nhanh chóng quấn sợi dây thừng quanh con quay và bổ nó xuống đất. – Như vậy hả?

Nhìn con quay mà Đức bổ xuống, Thanh Thảo vô cùng thất vọng.

-Rốt cuộc có cái gì mà anh không thể làm tốt không hả? Thật là vô vị. – Thanh Thảo vừa nói vừa bổ con quay xuống vị trí con quay của Đức khiến con quay của Đức ngay lập tức dừng lại.

-Cô làm gì vậy hả?

-Đây là luật của trò chơi mà, anh cũng có thể làm thế với con quay của tôi. Tất nhiên là nếu anh có thể. – Thanh Thảo nói bằng giọng điệu mỉa mai.

-Như thế này hả? – Đức vừa nói vừa bổ mạnh con quay về phía con quay của Thanh Thảo. Con quay của Thanh Thảo như bị ai đá, văng bật sang một bên.

-Anh… - Thanh Thảo tức giận đùng đùng không nói lên lời. – Không chơi nữa, không chơi nữa. – Cô vừa nói vừa vung chân đã con quay của Đức sang một bên.

-Cô làm cái gì vậy? – Đức vội vàng chạy tới nhặt con quay của mình lên xem cẩn thận, chỉ sợ nó bị mẻ mất miếng nào. – Có chơi có chịu, thua thì nhận thua là được.

-Xì… Nghỉ đi. Không chơi gì nữa sất. – Thanh Thảo tức giận đá con quay đang nằm chỏng chơ của cô xuống hồ.

-Cô là kiểu phụ nữ gì vậy hả? Không biết lễ độ đã đành còn ngang ngược nữa. – Đức bất ngờ nhìn con quay rơi cái “tỏm” xuống nước liền tức giận quay ra lớn tiếng mắng Thanh Thảo.

-Anh nghĩ anh là ai? Chỉ là một thái giám mà lại dám lớn tiếng mắng tôi hả? Nhỏ mọn, kênh kiệu đáng ghét. – Thanh Thảo chừng mắt lớn tiếng quát lại, lấn át cả giọng của Đức.

-Cô…cô có tin tôi giết chết ba tộc nhà cô không hả?

-Anh có ngon thì thử xem. Tôi cũng đang muốn được gặp lại ba tộc của tôi lắm đây.

-Cô…cô…Sao trên đời lại có người phụ nữ như cô chứ.

-Tất nhiên rồi, Thanh Thảo thiên hạ này chỉ có một thôi, anh có đi mòn dép cũng không tìm được ai như tôi đâu.

-Có tên điên mới đi tìm cô về cho mệt óc ấy.

-Thế mà có tên điên đi tìm tôi đấy.

Hiện tai, là chỉ có Đức hàng ngày đến đây để tìm gặp cô ta thôi. Cô ta nói vậy không phải là đang gián tiếp mắng Đức là tên điên sao? Đúng là cạn lời với cô gái này rồi.

-Cô cút ngay khỏi đây cho tôi. – Đức không thể kìm nén thêm được nữa, lớn tiếng hét lên vào mặt Thanh Thảo.

-Anh không nói thì tôi cũng sẽ đi thôi. Đồ đàn ông nhỏ mọn.

-Cô…

Đức tức tối nhìn theo dáng Thanh Thảo đang hùng hồn bỏ đi. Tay anh nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da. Anh cũng tức giận ném bỏ con quay trong tay xuống hồ và bỏ đi.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.