Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng môn yến cũng không sợ

Phiên bản Dịch · 1860 chữ

Lựa chọn chiêu mộ Cự Lực Khổ Công, Diệp Thanh liên tục bấm bảy lần.

Làm sương trắng tán đi, bảy tên Cự Lực Khổ Công xuất hiện, dù cho nhìn quen đám quái thú này, khuôn mặt Diệp Thanh cũng hơi đanh lại.

Cộng với ba con trước đó, vừa vặn góp thành số nguyên.

Mười tên cao tới 1m95 xếp hàng hai bên, mỗi con nặng gần 350 cân (175kg), bắp thịt cuồn cuộn, miệng bên trong còn lòi ra hai cái răng nanh.

Chỉnh tề đứng một loạt, làm ra một cảnh rất ấn tượng.

Nói câu khó nghe, Diệp Thanh thật muốn dẫn bọn này đi đòi nợ.

Mặt dày không chịu trả tiền cỡ nào, gặp bọn này cũng phải lập tức quỳ xuống mà nôn tiền ra thôi.

Một đàn quái vật mặt mũi hung dữ, thì hỏi có sợ hay không?

Rất đáng tiếc, trừ Tang Khánh bội ước, cũng không ai thiếu tiền Diệp Thanh.

Nói lại nhớ, mấy ngày trước có mượn tiền mấy người bạn học 10 nghìn.

Hiện tại có tiền, tất nhiên muốn trả.

Chuyện này cũng không vội, trước tiên đem nhà máy thăng cấp cái đã.

Triệu hồi được mười con Cự Lực Khổ Công, Diệp Thanh đã đủ điều kiện thăng cấp xưởng. Không có chút gì do dự, liền bấm một cái.

"Hệ thống đang thăng cấp. 1% . 2% ..."

Xem ra phải mất một tiếng, hiện tại không có đá để gia công, Diệp Thanh dứt khoát chỉ huy đám Cự Lực Khổ Công đi cắt thép tấm, gia công linh kiện, chế tạo hai bộ máy cắt đá.

Mười con Cự Lực Khổ Công cùng làm việc, hiệu suất căn bản phải gọi là 1+ 1= 10.

Một bầy quái thú lực lưỡng không biết mệt là gì đó nha.

Nếu như cho bọn chúng, mỗi con một cái chuỳ sắt lớn đi phá dỡ nhà, tuyệt đối còn nhanh hơn cả máy xúc.

Đương nhiên Cự Lực Khổ Công cũng không phải người máy làm việc không ngừng, cũng cần phải trở lại ứng dụng nghỉ ngơi một chút.

Hiện tại Diệp Thanh có mười con Cự Lực Khổ Công, 24 giờ luân phiên làm việc ngược lại hoàn toàn không có vấn đề.

Diệp Thanh đăng nhập Wechat, trả nợ cho mấy người bạn học.

Diệp Thanh ở trường học quan hệ không tệ, lần trước gọi điện tìm bạn thời đại học vay tiền, họ đều dùng Wechat chuyển khoản cho hắn.

Nhưng con số thực sự quá ít, không có cách khác, Diệp Thanh lại phải liên lạc bạn trung học hỏi mượn.

Bạn hồi trung học giờ hắn cũng không nhớ tới ai, chỉ còn giữ liên lạc với mấy người bạn thân.

Mấy người bạn trung học cho hắn mượn tiền, một người cho mượn 800, người khác cho mượn 3,000.

Ba nghìn là số tiền lớn nhất hắn được cho mượn.

Cho mượn 3000 là một bạn học nữ, tên Chương Chi Đồng.

Diệp Thanh cũng không thân Chương Chi Đồng, từ cấp hai cũng không có nói chuyện với nhau.

Với nhan sắc Chương Chi Đồng bất kỳ phạm sai lầm nào, nam nhân đều sẽ mềm lòng tha thứ.

Nhưng ba năm trung học với ba năm cao trung, nàng không có cho bất kỳ nam sinh nào cơ hội.

Bởi vì Chương Chi Đồng lúc trước rất thích làm trinh thám.

Tất cả bạn học và giáo viên đều biết mục tiêu của Chương Chi Đồng là làm cảnh sát. Nghe nói nàng còn theo một vị võ sư nổi tiếng địa phương, học tập võ thuật.

Bình thường học sinh, thành tích đều không được để ý, nhưng Chương Chi Đồng là một ngoại lệ.

Lớp 12 , Diệp Thanh nghe nói, nàng đã xin xét tuyển sớm nguyện vọng học viện cảnh sát hình sự Hoa Hạ.

Được học viện xét tuyển sớm, phần lớn đều là có yêu cầu đặc thù.

Dám điền đơn xin xét tuyển đều là người có mục tiêu, bởi vì khi xin xét tuyển, chỉ cần điểm số đạt tiêu chuẩn trúng tuyển, sẽ rất khó được chuyển sang nguyện vọng khác, cho dù là có đậu Harvard.

Học viện cảnh sát Hoa Hạ là học viện hình sự tốt nhất cả nước, đồng thời cũng yêu cầu học viên nghiêm ngặt nhất.

Năm đó, nàng là người duy nhất ở thành phố Trung Vân trúng tuyển.

Hình Cảnh công việc chủ yếu về tội phạm, cho nên với nữ học viên khảo hạch càng thêm nghiêm ngặt.

Chương Chi Đồng có thể trúng tuyển, có thể nói tố chất còn tốt hơn cả nam sinh.

Sau này khẳng định tiền đồ vô lượng, có thể cùng nàng kết giao, phải biết quý trọng.

Nhưng là nói thật, mấy ngày trước nếu như không phải Diệp Thanh đã cùng đường, hắn cả đời cũng không muốn cùng Chương Chi Đồng liên hệ.

Nguyên nhân là đầu năm cấp hai.

Khai giảng không bao lâu, xe đạp của học sinh không biết bị ai thường xuyên xì lốp.

Hung thủ rất giảo hoạt, trong lớp liên tục ngồi rình nhiều lần đều chưa bắt được.

Cuối cùng Chương Chi Đồng lên tiếng, nói qua nàng kín đáo điều tra, phát hiện là do Diệp Thanh làm.

Chương Chi Đồng ưa thích Trinh Thám toàn lớp đều biết, lại thông minh học giỏi, lời nói của nàng tất nhiên đáng tin.

Huống chi dựa vào bề ngoài, lời nói của nàng dù không hợp thói thường, cũng sẽ có mấy tên thiếu niên mới dậy thì ủng hộ.

Ngày thứ hai đến trường, Diệp Thanh bị mấy thằng trong lớp hung hăng đánh một trận.

Bắt được "Hung thủ", nhưng xe vẫn bị xì lốp, cuối cùng bảo vệ trường tự điều tra, mới bắt được thủ phạm chân chính.

Diệp Thanh oan khuất được rửa sạch tội trạng, bạn học còn mời Diệp Thanh ăn một bữa đồ nướng để xem như xin lỗi.

Nhưng đoạn thời gian kia Diệp Thanh chịu oan khuất, bị chỉ trỏ, dù cho qua rất nhiều năm cũng khó có thể quên được.

Chương Chi Đồng nếu không phải con gái, Diệp Thanh sớm muốn cùng nàng khô máu.

Một cách tự nhiên, Chương Chi Đồng bị Diệp Thanh cho vào sổ đen. Nàng tại trong lớp công khai xin lỗi, Diệp Thanh cũng chỉ là giả vờ giả vịt gật gật đầu, sau đó cũng không nói chuyện với nàng.

Lần này Chương Chi Đồng vậy mà chủ động cho Diệp Thanh vay tiền, Diệp Thanh quả thực ngoài ý muốn.

"Cám ơn!" Hai chữ này là câu đầu tiên Diệp Thanh nói với nàng qua từng ấy năm, mà còn là nhắn tin qua Wechat.

Diệp Thanh đem tiền vay trả hết, đồng thời còn lần lượt điện thoại cám ơn. Sau cùng đến phiên Chương Chi Đồng, Diệp Thanh chuyển khoản xong, xoắn xuýt rất lâu rất lâu, không biết có nên gọi cảm ơn?

"Mình ai cũng gọi điện rồi, nàng lại cho mượn nhiều nhất, vẫn là nên gọi."

Diệp Thanh thở sâu, ở trong lòng kiếm lí do thoái thác, mới mở danh bạ.

Kết quả.

Diệp Thanh mới nhớ hắn căn bản cũng không có số của Chương Chi Đồng.

Chương Chi Đồng bên kia còn chưa xác nhận lấy tiền, Diệp Thanh muốn đợi nàng online lấy tiền, nói vài câu cám ơn.

Nhìn một chút công xưởng thăng cấp, đã đến 68%, lúc này chiếc iphone 4 rung chuông, có người gọi điện tới.

Dãy số lạ, Diệp Thanh bỗng nhiên hoài nghi, là Chương Chi Đồng gọi tới sao?

Chương Chi Đồng muốn có số điện thoại mình, tùy tiện hỏi bạn học là được.

Thở sâu, Diệp Thanh nhận cuộc gọi, thanh âm rất cứng nhắc: "ai vậy?"

"Tôi đây, giám đốc Diệp."

Điện thoại bên kia mang theo thanh âm gian trá: " Tôi là chủ nhiệm Lưu Phượng Cẩm, lần trước chúng ta đã gặp mặt ở phòng họp với cục trưởng."

Diệp Thanh có chút hoảng hốt, Lưu Phượng Cẩm hắn biết, Diệp Thanh có cho mấy vị chủ nhiệm danh thiếp, nhưng hắn gọi điện thoại tìm mình làm cái gì?

"Nhớ rồi, hóa ra là Lưu chủ nhiệm." Diệp Thanh qua loa, nghe nói người này cùng Tang Khánh quan hệ không tệ, không phải công việc, Diệp Thanh cũng không thèm để ý hắn.

"Tối nay cậu rảnh không, tôi tại Thiên Nhiên Cư tửu lâu bày một bàn tiệc rượu, muốn mời cậu Diệp tới tụ họp một chút, không biết cậu Diệp có thể đến hay không?"

Mời mình ăn cơm?

Diệp Thanh càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, sự nghiệp của mình mới vừa vặn cất bước, không nghĩ tới chủ nhiệm của cục xây dựng cũng muốn mời mình ăn cơm.

"Cái này. Lưu chủ nhiệm, buổi tối tôi có hẹn với bạn học nhiều năm không gặp." Diệp Thanh tùy tiện bịa ra cái lý do qua loa, bữa cơm này Diệp Thanh cũng không cho là đơn giản.

"Nhất định phải tới, nhất định phải tới, tôi muốn giới thiệu cho cậu một người."

Lưu Phượng Cẩm khiến người ta chống đỡ không được: "Cá mú đánh bắt ở biển, không phải lúc nào cũng có, cậu Diệp không đến, cá mú liền phí rồi."

Lưu Phượng Cẩm nói muốn giới thiệu một người cho mình, Diệp Thanh đã đoán được tám chín phần.

"Vậy được rồi, Lưu chủ nhiệm, tôi sẽ đến." Trốn tránh không phải cách, tránh lần này, khẳng định còn có lần nữa .

Đương nhiên bữa cơm này, kết cục cuối cùng nhất định là không hài hòa.

Cho nên Diệp Thanh muốn chuẩn bị một phen.

Thời gian hẹn lúc 7h, Diệp Thanh còn có hai giờ để chuẩn bị.

"Ngưu Nhất Ngưu Nhị, tới đây." Diệp Thanh vẫy tay, đem tám con khổ công còn lại về nghỉ ngơi.

Ngưu Nhất Ngưu Nhị quơ cánh tay tới, Diệp Thanh lấy trong hộp công cụ cái máy mài góc đưa cho Ngưu Nhất, bảo hai đứa mài răng nanh.

Hai quái thú ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt bên trong có chút không muốn. Nhưng mà sếp lên tiếng, không thể không làm theo.

Máy mài điên cuồng chuyển động, đem răng nanh cắt đi.

Sau mười phút, hai con Cự Lực Khổ Công không có răng nanh nhìn nhau tựa hồ như muốn khóc.

Khoan hãy nói, nhìn chúng nó không có răng nanh xem rất giống nhân loại, nhưng mà màu da không đúng, có chút giống mấy ông da đen lực lưỡng, nhưng mà ở ngực mọc đầy lông.

Diệp Thanh để hai bọn nó trong xe van, sau đó chở cả hai đến khu mua sắm.

Đến khu mua sắm, Diệp Thanh tìm chỗ vắng đỗ lại xe. Tỉ mỉ đem cửa xe khóa lại, rồi đi thẳng đến một salon tóc.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.