Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Phượng Cẩm không hiểu công nghệ

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

"Ông chủ, ở đây có bán thuốc nhuộm tóc không?"

"Có bán, muốn bao nhiêu cũng có." Khách tới cửa, ông chủ vội vàng ném bài poker sang bên cạnh rồi chạy tới: "Cậu muốn màu gì?"

"Loại rẻ, không dễ phai màu." Diệp Thanh không hiểu nhiều về thuốc nhuộm tóc: "Đại khái là màu đen, tôi không biết diễn tả thế nào...à, giống màu da người châu phi."

"Có thể phối màu ra! Cậu định nhuộm ở đây hay sao?"

Diệp Thanh lắc đầu: "Chỉ tôi cách phối màu, nói tỉ lệ là được."

Ông chủ búng tay một cái, ra vẻ đầy tự tin.

Ông chủ này không có khoác lác, chờ hai ba lần, dùng mấy loại thuốc nhuộm tóc trộn lại tạo ra màu Diệp Thanh muốn.

Quét một ít lên ngón tay rồi đợi khô, màu giống mấy người da đen như đúc.

Ba loại thuốc nhuộm khác nhau dùng để trộn, Diệp Thanh mỗi loại mua năm mươi cái, lại mua mấy cái tông đơ cỡ lớn, cùng mấy bộ đồ cỡ lớn nhất, giày size to nhất.

Tiến vào trong xe, Diệp Thanh đem tông đơ ném cho hai Cự Lực Khổ Công, để bọn nó tự cạo sạch lông ngực.

Cự Lực Khổ Công tướng tá tầm 1m9, nếu không phải chiếc xe không gian cũng đủ lớn, chỗ ngồi cũng đều bị tháo ra dùng để chở hàng, căn bản chứa không được hai con quái lực lưỡng này.

Thừa dịp hai bọn nó đang cạo lông, Diệp Thanh tìm mấy tấm ny lon lớn, đem một đống thuốc nhuộm pha theo tỉ lệ, dùng đũa quấy đều rồi dùng bàn chải sơn từ đầu đến chân cho hai con Cự Lực Khổ Công.

"Xong!" Diệp Thanh vứt cái bàn chải, hết sức hài lòng kiệt tác của mình.

Thuốc nhuộm rất bền màu, căn bản không sợ nước rửa mất. Diệp Thanh tin tưởng ai mà không biết nhìn vào sẽ tưởng đây là hai anh em sinh đôi ở một bộ tộc Châu Phi nào đó, không ai có thể nghĩ chúng là quái vật.

Dù sao mỗi người mỗi gương mặt, dáng dấp giống hai tên này cũng không ít.

Thuốc nhuộm hoàn toàn khô, Diệp Thanh để hai bọn nó thay đồ. Dù cho chọn cỡ lớn nhất, nhưng vẫn chật căng.

Giày dù là giày bóng rổ size lớn nhưng vẫn không vừa chân.

Sau cùng là kính râm.

Che lại hai đôi mắt đục ngầu, cho dù là Diệp Thanh, cũng không dám nghĩ bọn chúng là yêu quái.

Cái này căn bản là hai tên vận động viên da đen của giải bóng rổ NBA, dù là mấy tên tội phạm ác ôn cỡ nào cũng muốn co giật.

"Hoàn mỹ!" Diệp Thanh nhịn không được tán thưởng.

Có Ngưu Nhất Ngưu Nhị, thì sợ gì Hồng Môn Yến?

Đại chiến thế giới lần thứ ba cũng không sợ.

Đúng 7 giờ tối, Diệp Thanh đem xe đậu ở bãi đỗ của Thiên Nhiên Cư .

Thiên Nhiên Cư tuy không phải nơi tốt nhất, nhưng lịch sử lâu dài, chuyên về hải sản, trong bãi đỗ không thiếu những xe sang trọng.

Một chiếc Jaguar màu đen đi qua trước mặt Diệp Thanh, hạ xuống cửa kính, là một tên thanh niên, một tay cầm tay lái, tay còn lại không an phận sờ sờ vai của cô gái ngồi bên cạnh.

Chủ xe hướng Diệp Thanh mang ý khoe khoang, rồ chân ga ầm ầm.

Diệp Thanh nhìn lại xe của mình, phía trên dán đầy giấy quảng cáo, mấy vết lõm trên xe vì tiếc tiền cũng còn chưa sửa.

Một cỗ quyết tâm nồng đậm trong lòng dâng lên.

Xe xịn, mỹ nữ, cho dù là du thuyền, máy bay tư nhân, những thứ này chỉ cần nỗ lực đều sẽ có.

Vấn đề chỉ là thời gian, Diệp Thanh nhìn ra sau, bên trong hai con Cự Lực Khổ Công, để cho hắn tự tin hơn gấp trăm lần.

Nỗ lực kiếm tiền thôi!

Cất bước đầy tự tin, Diệp Thanh đi vào Thiên Nhiên Cư.

"Xin chào quý khách, xin hỏi ngài đi mấy người?" Nhân viên nhiệt tình đi lên trước, khom lưng hỏi Diệp Thanh.

"Sảnh Minh Nguyệt ở lầu mấy?"

"Quý khách, mời đi theo tôi." nhân viên lập tức liền không để ý những khách khác, muốn đích thân đưa Diệp Thanh lên. Một đường đi lên còn rất cung kính.

Ở trong phòng cuối cùng của hành lang, Lưu Phượng Cẩm cùng Tang Khánh, đang ngồi trên ghế. Bên cạnh bọn họ, còn có mấy em chân dài nóng bỏng.

Mấy cô này, là Tang Khánh dùng nhiều tiền mời, đều là những cô gái đứng đầu ở nơi này.

Lưu Phượng Cẩm trên mặt đỏ bừng, Tang Khánh hưng phấn như điên, nói chuyện giọng còn hơi run, tâm tình kích động, đứng ở ngoài còn nghe thấy.

Lần này thành phố Trung Vân tổng cải tạo trong vòng ba tháng, để không ít ông chủ các công ty vật liệu xây dựng phát tài.

Tang Khánh ban đầu vốn cũng là một người trong số đó, không nghĩ tới đơn đặt hàng đã nắm chắc, lại bị người ta đoạt mất.

10 triệu đó nha, vì đơn đặt hàng này, Tang Khánh còn cố ý khuếch trương tuyển thêm 50 nhân viên, mua quyền khai thác của một mỏ Đá Hoa Cương lớn, còn mua mấy bộ máy xúc cỡ lớn.

Hết thảy sẵn sàng, kết quả Lưu Phượng Cẩm gọi điện thoại nói cho hắn biết, Cục Trưởng hôm trước tự mình quyết định, đem đơn đặt hàng nhường cho một người khác.

Ai, ai dám cướp mối của Tang Khánh ta?

Trước kia lăn lộn xã hội, hiện nay dưới tay hơn hai trăm tên công nhân, suýt nữa muốn tìm người đó ăn thua đủ.

Toàn bộ Trung Vân, nhà máy Giang Sơn là nhà máy gạch đá quy mô lớn nhất, cho tới giờ chỉ có hắn khi dễ người khác, lúc nào lại có người khi dễ hắn?

Bất quá, tức thì tức Tang Khánh vẫn rất kiên nhẫn hỏi thăm nguyên do, sau đó hắn triệt để chấn kinh.

Vậy mà không phải người cùng nghành.

Người ta cũng không phải đoạt đơn hàng cung cấp đá, mà là đưa ra sản phẩm mới, kỹ thuật mà hắn chưa từng thấy.

Có thể điêu khắc trên đá một cách tùy ý, mà giá cả lại rẻ.

Tang Khánh thoạt đầu vô cùng hoài nghi, nói về gia công đá, toàn bộ Trung Vân có ai hiểu biết hơn hắn?

Nhóm thành phẩm mẫu chưa được thi công, vẫn để ở trong kho đơn vị thi công của cục xây dựng, Tang Khánh mới đi xem một chút.

Kết quả mới nhìn một chút, Tang Khánh cả người như bị sét đánh.

Điêu khắc đá, là điêu khắc đá đó nha!

Cho tới hôm nay, Tang Khánh mới hiểu được cái gì gọi là điêu khắc đá.

Nói câu khó nghe, Tang Khánh sản xuất ra thành phẩm điêu khắc, so với những tác phẩm nghệ thuật này không khác gì là rác.

Càng hiểu rõ sự chênh lệch của những thứ này, Tang Khánh càng minh bạch bọn chúng có giá trị cực lớn.

Sau khi hết khiếp sợ, cũng mang theo cực điểm dục vọng.

Nếu như...

Nếu như mình cũng có loại kỹ thuật này, đừng nói Trung Vân, toàn bộ tỉnh Giang Nam, ai dám cùng Tang Khánh ta đây so chất lượng ?

Mất hạt vừng, thu núi vàng!

Tang Khánh trước đó còn đang muốn nhảy lầu vì mất đơn hàng lớn, giờ phút này lại vô cùng cuồng hỉ.

Chỉ cần mua được loại máy công nghệ cao này, đá lát đường có là gì, 10 triệu ta cũng không cần.

Phụ cận mấy huyện, tất cả đá lát đường, tất cả đá điêu khắc còn không phải tìm mình đặt hàng sao ?

Đối phương là công ty máy móc kỹ thuật cao, có thể chế tạo loại máy công nhệ cao này, tất nhiên có vô số kỹ thuật độc quyền, cùng thực lực.

Sẽ không cùng một nhà cung cấp đá cạnh tranh.

Người ta mới tung ra một loại máy móc mới, tất nhiên sẽ tìm chỗ chứng minh sản phẩm, quảng cáo một chút mà thôi.

Hiện tại nhiều công ty lớn đều làm như vậy, sản phẩm mới vừa ra, chuyện đầu tiên cũng là đẩy mạnh quảng cáo.

Không thể không nói, quảng cáo kiểu này quá mức vang dội.

Tang Khánh dù là loại máy này giá trị hơn vạn, cũng muốn đập nồi bán sắt mua một bộ về.

Nhanh, phải nhanh!!

Nếu như chờ nhóm thành phẩm này được thi công, mấy nhà máy gia công gạch đá nơi khác, còn không như ong vỡ tổ tới đây dâng chi phiếu.

"Bán cho tôi, bán cho tôi, tôi đưa chi phiếu trắng, con số tiền tùy cậu điền!"

Đến lúc đó đâu còn cơ hội cho mình, loại máy này công năng kinh khủng như thế, tất nhiên không thể giống giá đỗ, mấy ngày thì ra một đợt.

Tại lợi ích trước mặt, Tang Khánh còn quản gì mặt mũi hay không, lập tức biến thành con đĩa, đeo bám Lưu Phượng Cẩm không thôi.

Bởi vì Lưu Phượng Cẩm từng tiết lộ qua, muốn dẫn hắn gặp mặt vị kia, nhưng sống chết không nói trước cho Tang Khánh biết là bên nào giữ kỹ thuật này.

Lưu Phượng Cẩm ý tứ Tang Khánh vẫn hiểu được, tên giảo hoạt này đơn giản muốn nói với mình đơn đặt hàng cũng là chưa có mất.

Đối phương chỉ sản xuất máy móc, căn bản không có năng lực khai thác đá về gia công, quay tới quay lui, cũng phải tìm chỗ mua đá.

Chính mình chỉ cần nịnh bợ hắn, liền có thể để hắn giới thiệu cho người kia, đặt hàng đá ở chỗ Giang Sơn.

Tang Khánh khóe miệng cười lạnh, tên này đúng là không hiểu gì về khoa học kỹ thuật.

Đá lát đường sao? Đá lát đường là cái mẹ gì, ta bị cướp hơn 10 triệu đơn đặt hàng chẳng sao, đó là vinh hạnh, là kỳ ngộ!

Chỉ cần lão tử nhìn thấy vị kia, đến lúc đó giả bộ đáng thương cầu khẩn hắn, nói đơn hàng đá này nguyên lai là của mình, đem hiện trạng kể thê thảm chút, không có đơn đặt hàng này công nhân đều không có cơm ăn.

Làm vị này hơi động động ngón tay, thương hại mình một chút, đem máy bán cho mình hai bộ .

Vậy sau này còn không phát đạt, đơn đặt hàng nhiều đến cả triệu còn làm không xong sao?

Còn muốn cọng lông đơn đặt hàng đá lát đường sao?

Lão tử trực tiếp đem 250 ngàn khối đá đưa cho công ty bọn họ, coi như là tiền mua máy.

Hừ hừ!!

May mắn Lưu Phượng Cẩm này ngu, không hiểu tầm quan trọng của chuyện này, nếu không lần này hắn còn không làm thịt mình, mà chính mình cũng không thể phản kháng.

Vì lần này gặp mặt, Tang Khánh có thể nói đầu tư đầy đủ, bỏ đống tiền mời mấy cô người mẫu này, chỉ riêng một xuất cá mú đỏ của Việt Nam, liền bị Thiên Nhiên Cư chém hơn 8,000 tệ.

Vừa vặn lúc này, quầy tiếp tân gọi lên, dưới lầu có vị khách hàng, nói có hẹn tại Minh Nguyệt sảnh, đang được nhân viên dẫn lên.

"Đến rồi!" Tang Khánh ngón tay run rẩy không ngừng kích động.

Hôm nay hắn cố ý mặc đồ vest, dây chuyền vàng cũng cất, thay bằng mặt dây Phật, tỏ ra nho nhã.

Vì chính là cho đối phương một ấn tượng tốt.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.