Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầm nước dị biến

Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Diệp Thanh cầm tay lái, ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái mét. Hắn liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại cho cha, nhưng trong điện thoại vang lên tiếng máy bận khiến Diệp Thanh ý thức được cha hắn có lẽ còn bị thương nghiêm trọng hơn mẹ hắn nghĩ.

Hắn hận không thể lập tức thuấn di đến thành phố Trung Vân, liều mạng với đám người hành hung kia, nhưng một phần lý trí cho hắn biết không nên làm như vậy.

Bởi vì hắn thật sự không muốn bản tin thứ hai đầu tuần sẽ có một bài phóng sự: một nhà máy địa phương xảy ra sự cố nghiêm trọng, người chịu trách nhiệm nhà máy ngang ngược hành hung người nhà nạn nhân.

Phía trước vẫn như cũ hỗn loạn, Diệp Thanh cho xe tải quay đầu, bỗng nhiên đổi hướng rẽ vào một con đường nhỏ.

Đường xá thành phố Trung Vân này, Diệp Thanh vốn thuộc làu trong bụng, đem xe lùi về sau cũng là để phòng ngừa mình bị kẹt ở đây. Chỉ có điều đường nhỏ kia vốn không được tốt lắm, vốn trước kia chỉ có xe tải đi vào lò nung, nhưng nay lò nung đã đóng cửa, đường lại gồ ghề nên dân địa phương chẳng ai thèm đi.

Xuyên qua từng mảnh ruộng, qua một cái thôn nhỏ. Chiếc xe tải van giật giật chạy trên con đường xuống cấp trầm trọng, đầy những hố to như bị bom đánh vào này. Cẩn thận né tránh từng li từng tí mấy cái hố như ổ voi, Diệp Thanh nhớ đến một đoạn nữa sẽ có một mảnh đường bị sụt lún nghiêm trọng, cần phải đi vòng qua mảnh ruộng bên cạnh.

Đối với cây nông nghiệp hắn vốn không có kiến thức, là lúa mì còn tốt, lỡ như chỗ đó trồng toàn ngô hoặc dưa hấu, xe căn bản không có cách nào đi được.

Rất nhanh sau đó đoạn đường lún kia liền xuất hiện trước mặt hắn. May thế, nông trang bên cạnh trồng toàn lúa mì, trên cánh đồng còn rõ ràng vết xe chạy ngang qua, Diệp Thanh cũng đành học theo người đi trước.

" Thật có lỗi với lão nông, thực sự bất đắc dĩ lắm mới phải chạy qua đây, yên tâm, nghe nói lúa mì bị ép vẫn sống tốt nha." Vừa lái xe, Diệp Thanh vừa nhận lỗi.

"Phanh "

Diệp Thanh lời còn chưa nói hết, vang lên một tiếng nổ, bánh xe bên trái phía trước trầm xuống. Diệp Thanh lòng nóng như lửa đốt đít, vội vàng xuống xe xem tình hình.

Kết quả xém chút làm hắn lồi cả mắt, bánh trước xe rốt cuộc là cán phải một bàn chông đầy đinh nhọn.

Vốn quen thuộc với máy móc, Diệp Thanh biết mấy cái này chả phải linh kiện của cái nông cơ nào cả, nhất định là có người cố tình hàn ra rồi để đây để làm nổ bánh xe. Thứ này đặt ở đây, ngụy trang dưới cả một ruộng lúa mì thế này, Diệp Thanh dù thị lực có tốt hơn cũng không cách nào phát hiện.

Lại cẩn thận quan sát phía trước một chút, Diệp Thanh xém nữa bị hù chết. Đất lúa mì ở hai bên đường toàn là đặt mấy thứ này, chỉ xem sơ qua một cái hắn cũng phải tìm ra cả mười cái. Đây phải gọi là thù dai, cán qua một chút đất lúa mì, đại ca liền chơi lớn như vậy .

Gỡ miếng chông trên lốp xe ra, Diệp Thanh cho xe đi lùi lại, nhưng chỉ thấy lúa mì phía sau bắn lên tung tóe chứ không di chuyển, có thể do bánh trái bị lún dưới đất. Bánh xe bị lún dưới lớp đất khiến Diệp Thanh không tài nào thay được lốp mới.

Cái loại đất chết tiệt này, Diệp Thanh tức muốn chết.

Trong xe tải đều đựng toàn cờ lê, thước đo, bộ ống, thước xếp, máy đo điện áp, với các loại dụng cụ sữa chữa, không có cái nào có thể đệm bánh xe lên được, xung quanh cũng không có rễ cây hay tấm gỗ nào.

Diệp Thanh vô cùng lo lắng bỗng nhớ đến mấy cái hố to bên đường trước mặt có mấy mảnh thuyền vỡ, có thể dùng được. Mấy cái hố to này vốn dĩ trước kia là của lò nung nhưng sau lò nung bị bỏ hoang, dần dần tích tụ nước lại thành đầm nước, dân địa phương dùng để nuôi cá nên lưu lại mấy mảnh thuyền gỗ.

Diệp Thanh thở hồng hộc chạy đến cái hố gần nhất theo đường dốc chạy xuống. Chạy đến gần đầm nước, Diệp Thanh có chút trầm trồ, xung quanh hai đầm toàn gạch vỡ, ống vỡ chất thành cái núi. Bên cạnh cũng là vách đá, Diệp Thanh cũng không phải Spider Man, chỉ có thể bò từ từ lên trên đống gạch đá.

Mấy mảnh gạch ống vỡ cực sắc nhọn, Diệp Thanh cẩn thận từng li từng tí leo lên đến đỉnh, về sau, hít một hơi thật sâu, từ độ cao hơn hai mét nhảy xuống dưới.

Ở dưới toàn bùn đất nên Diệp Thanh cung không có bị thương, chỉ có điều lúc đang ở giữa không trung nhào xuống, điện thoại của hắn liền bay ra khỏi túi, rồi tõm một tiếng chìm sâu xuống đầm nước.

Sau khi tiếp đất thành công, Diệp Thanh vội nhào về phía đầm, đưa tay muốn vớt chiếc điện thoại kia lên.

Sâu không thấy đáy. Đó là thứ Diệp Thanh nhìn thấy.

Diệp Thanh toàn bộ cánh tay đều tiềm kiếm trong đầm nước, nhưng chỉ có thể nhìn cái điện thoại chậm rãi chìm xuống đáy nước. Đầm nước này từ hố sâu mà hình thành, cho dù có mười Diệp Thanh chồng lên nhau cũng không tới, dù có Phleps ở đây cũng phải bó tay. (Phleps vận động viên bơi lội người Mỹ, đạt 28 HCV Olympic).

Điện thoại di động của hắn cũng không đáng giá mấy, danh bạ cũng có thể dùng lưu trữ điện toán đám mây đồng bộ sang máy mới, nhưng mà còn một đống tư liệu, còn một đống ảnh chụp thì dù có bao nhiêu tiền cũng không mua lại được.

"Trời ơi, con làm gì nên tội a!" Diệp Thanh ôm đầu, đau khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất than khóc.

Bỗng...

Một vệt sáng xanh lóe lên khiến cho Diệp Thanh giật cả mình. Sau đó trong đầm nước như có hanf nghìn vôn điện thế, quanh đầm xuất hiện vô số tia điện lan ra.

"Băng băng băng băng ."

Mặt đất theo đó mà lắc lư, hai bên bờ, bùn đất sạc lở xuống làm bắn lên vô số bọt nước.

Màu xanh lam của tia lửa điện soi sáng cả đáy hồ, cũng làm cho Diệp Thanh sợ tái mặt.

Nhờ ánh sáng của tia lửa điện phát ra, Diệp Thanh liền để ý thấy toàn bộ những tia lửa điện này đều phát ra từ cái điện thoại của hắn.

Hết sức vô lý, pin điện thoại cùng lắm là 2000mAh, đổi thành lượng điện thế chỉ cao nhất có 10v, giật chết một con cá còn thấy khó, làm sao lại phát ra mấy tia điện như sấm sét ngày tận thế như này chứ?

Nhưng cái chuyện vô lý đó hiện đang ở trước mặt hắn, Diệp Thanh cảm thấy hơn hai mươi năm hiểu biết khoa học của hắn hoàn toàn đổ vỡ, hắn thậm chí hoài nghi có phải mình chịu nhiều đả kích quá mà điên luôn không.

Sau đó còn kinh khủng hơn, mấy cái tia lửa điện từ điện thoại phát ra đột nhiên trở nên mãnh liệt phi thẳng lên mặt hồ. Diệp Thanh thất thanh kêu lớn rồi chạy về phía đống gạch đá, đứng đây mà chờ tia lửa điện kia đánh tới có thể không chết sao?

Nhất định mấy tia điện kia sẽ đem hắn đánh chết.

Chỉ là Diệp Thanh đánh giá quá thấp tốc độ của cái điện thoại, không đợi Diệp Thanh leo đến nửa đường, điện thoại vụt một tiếng liền bay ra khỏi mặt nước.

Diệp Thanh đến đầu cũng không kịp quay lại, hô to: "chết tôi rồi!"

Một giây, hai giây, ba giây.

Cảnh tượng bị lôi điện đánh chết vẫn chưa xuất hiện, đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn quay lại phía sau chỉ thấy cái điện thoại đang nằm trên đống gạch.

Vậy mà...

Vậy mà lại rơi sau đầu hắn.

Lúc này điện thoại đã không có động tĩnh gì, nhưng mà một màng phóng điện vừa rồi cũng khiến hắn hoài nghi không ít.

Diệp Thanh tiện tay tìm một cục gạch gần đó, nhẹ nhàng khều khều cái điện thoại.

Không có bất kỳ cái gì xảy ra, Diệp Thanh lại lấy ngón tay chạm chạm mấy cái.

Nếu điện giật, ngón tay sẽ co lại, không tiếp xúc với cái điện thoại nữa. Đây là mẹo của mấy tay thợ điện, Diệp Thanh làm việc với máy móc lâu như vậy mấy cái này cũng thành bản năng.

Lúc ngón tay hắn chạm vào điện thoại cũng không bị điện giật hay phát sinh cái gì.

Một tay cầm lấy điện thoại , Diệp Thanh cực kỳ tò mò vì sao điện thoại có thể phóng điện.

Ấn nút nguồn, kinh khủng nhất chính là màn hình thế mà vẫn sáng.

Có điều không thấy hiển thị màn hình khởi động của hệ điều hành Android, mà thay vào đó là dòng thông báo "hệ thống đang thăng cấp". Bàn phím nhập vào cái gì cũng không có tác dụng.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.