Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì sao chặn xe

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

1%, 2%, 3%...

Bị rơi xuống nước, lại còn bắn ra tia điện, vậy mà vẫn có thể hoạt động .

Diệp Thanh mở màn hình kiểm tra, không biết thế nào mà nó lại thăng cấp hệ thống?

Phát sinh chuyện ly kỳ như vậy, Diệp Thanh càng không nỡ vứt cái điện thoại đi.

Hiện tại xe tải vẫn còn đang đợi mình cứu, Diệp Thanh không chờ được thăng cấp hoàn tất, liền cất điện thoại vào túi, mang theo cái búa đi tìm mấy miếng ván thuyền hỏng.

Phanh phanh phanh, lấy ra một mảnh từ cái thuyền hỏng, Diệp Thanh mang theo nó vượt núi gạch tăng tốc hướng về phía xe tải.

Xe tải vẫn như cũ kẹt lại ở chỗ đất lúa mì.

Đem mãnh thuyền kê ở dưới xe, hắn nhanh chóng thay cái lốp xe, Diệp Thanh lại đem mảnh thuyền lót dưới cái bánh bị lún...

Khởi động xe hướng phía đường cái, Diệp Thanh trực tiếp gạt số 2 đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm gừ vang lên, xe tải như chiếc máy kéo thoát khỏi vùng đất lúa mì.

Quanh đây cũng toàn ruộng trồng lúa mì, thà đi đường vòng hơi xa còn hơn đi vào cái đất lúa mì đó.

Thuận lợi vòng qua , đường xá dần dần lại tốt hơn, Diệp Thanh liếc mắt kiểm tra chiếc di động, đã thăng cấp đến 25% rồi.

Lúc gần đến đại lộ, hắn nghe thấy tiếng còi hú, đưa mắt nhìn lên liền thấy đối diện là mấy chiếc xe cứu hỏa chạy đến.

"Đích đích đích đích" lúc hai xe sắp gặp nhau, xe cứu hỏa đi đầu liền bấm còi inh ỏi yêu cầu xe tải của hắn nhường đường.

Còi kêu đinh tai nhức óc, nhưng Diệp Thanh lại bắt chước ấn còi lại, sống chết không chịu nhường đường.

Con đường này hẹp vô cùng, không thể nào cho hai xe cùng đi, cho nên xe cứu hỏa quả thực là bị Diệp Thanh chặn lại.

"Mày bị khùng hả?"

Nhân viên cứu hỏa thò đầu ra, khuôn mặt đầy lo lắng hướng phía xe tải mà gào thét:

"đại lộ 140 đang kẹt xe, bọn tôi phải đi đường tắt để kịp cứu người, tại sao lại chặn đường?"

Đằng sau một chiếc xe cứu hỏa nữa cũng chạy tới, cửa xe mở ra, mấy tên nhân viên cứu hỏa nhanh nhẹn lao xuống.

Bọn họ ánh mắt vô cùng lo lắng, trên mặt rất tức giận, xem ra nếu Diệp Thanh mà không cho, bọn họ liền đem xe tải của hắn nhấc lên một bên tránh đường.

"Đồng chí!" Diệp Thanh cũng thò đầu ra hô to.

Không chặn xe thì làm sao mấy người dừng lại được chứ, hắn nói tiếp.

"Đường đi phía trước bị sụt lún nặng, đến nơi phải đi vòng qua mảnh ruộng lúa mì mới đi tiếp được."

"Cái gì?"

Mấy tên nhân viên cứu hỏa sững sờ, cái đó ai mà không biết, lại còn muốn vẽ chuyện chặn xe để nhắc chứ.

"Đất lúa mì hai bên đó phủ nhiều bàn chông lắm, xe của tôi cũng vừa mới bị đâm thủng lốp."

Diệp Thanh lại nói: "Mọi người nhớ đi vòng lớn một chút."

"Chuyện này..."

Mấy tên nhân viên cứu hỏa liếc nhau, đặt bàn chông làm hỏng lốp xe thì bọn họ cũng hay làm, nhưng đó là trên đường lớn, chuyên dùng để đối phó với mấy người chạy trốn, không ngờ cũng có ngày bọn họ cũng gặp cái chuyện này.

Ông chủ mảnh đất lúa mì đó cũng thù sâu quá đi, tránh người ta chạy xe qua mà dùng cái biện pháp tổn hại này.

"Cám ơn đồng chí đã chặn xe."

Nhân viên tài xế xe cứu hỏa cuối đầu cám ơn hắn một cái, nếu không phải Diệp Thanh cản lại, bọn họ khẳng định sẽ kẹt lại tại đất lúa mì.

Xe cứu hỏa mười cái bánh xe, mà chỉ có một cái lốp xe dự phòng, vậy chẳng phải không kịp tới cứu người sao?

Nói chuyện xong xuôi, Diệp Thanh liền cho xe quay ngược lại xuống chỗ đất lúa mì.

Nhân viên cứu hỏa cũng không buồn cám ơn nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, sinh mạng là quan trọng, thời gian là vàng.

Không bao lâu một chiếc xe cứu thương lại chạy tới, Diệp Thanh vỗ đầu một cái, bất đắc dĩ lần nữa chặn xe.

Giữa trưa , xe tải mới vọt tới bệnh viện thành phố.

Đỗ lại xe tải, Diệp Thanh ngay cả điện thoại đều không nhìn, vọt tới máy rút tiền, rút hết tiền tiết kiệm với tiền vay được ra khỏi tài khoản.

Đến phòng phẫu thuật ở lầu ba, thang máy vừa mở ra, Diệp Thanh kém chút phải chen lấn với đám người trong hành lang.

Một đám người vây quanh Hứa Lam, nghiến răn nghiến lợi, mặt mũi khó coi lớn tiếng gào thét, yêu cầu bà nhất định phải cho một cái đạo lý, nếu không sẽ kiện ra tòa.

Mấy tên công nhân trong xưởng cũng ở đó, bọn họ vừa lo lắng chờ đợi hai người kia phẫu thuật xong, vừa an ủi người nhà của nạn nhân.

Mấy người nhân viên công tác ở khu quản lý công nghiệp, cùng hai cảnh sát đang lấy lời khai của Bàng Duệ Phong.

Bàng Duệ Phong sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên quyết như cũ một mực chắc chắn là dây treo điều khiển từ xa mất tín hiệu, còn nói điều khiển từ xa đã dùng nhiều năm, sớm nên đổi.

Hắn mới vào làm bốn tháng, vậy mà có thể xác định điều khiển từ xa dùng được bao nhiêu năm sao?

Vốn biết rõ nguyên nhân, Diệp Thanh thật sự muốn xông tới đạp cho Bàng Duệ Phong một phát.

Lúc này Hứa Lam cũng nhìn thấy Diệp Thanh, bà nhanh chóng lau nước mắt, hướng Diệp Thanh hô hào để hắn đi xem Diệp Giang Ninh trước, bên này để bà lo. Thấp giọng hỏi giường bệnh của cha, Diệp Thanh gật đầu một cái xem như đã hiểu.

Diệp Giang Ninh tại lầu năm khu nội trú, Diệp Thanh từ trong tay lấy ra hơn 10 ngàn kín đáo đưa cho mẹ sau thì xông lên lầu.

Trước cửa phòng, Diệp Thanh thở sâu, điều chỉnh tâm trạng rồi đẩy cửa vào.

Trong phòng bệnh có ba người, hai người cùng phòng đang nửa người ngồi tựa vào giường nói chuyện phím với mấy người thân.

Chỉ có ở giữa một người đang nằm trong chăn nhắm mắt ngủ. Ở trên ngực thì quấn đầy băng gạc, khóe mắt sưng tím.

Trong nháy mắt, Diệp Thanh căn bản ngăn không được nước mắt, đi lên trước nhẹ nhàng gọi vài câu, Diệp Giang Ninh lại không có trả lời.

"Ông ấy mới giải phẫu, thuốc tê còn chưa hết, y tá nói phải hai giờ nữa mới tỉnh lại được." một giọng nói vang lên.

Bên cạnh một dì đang gọt táo nói với Diệp Thanh:

"Cậu là con của ông ấy hả, nghe y tá nói cha cậu bị người ta đánh, cậu có biết không vậy?"

Diệp Thanh lau nước mắt, nói: "Biết."

Dì kia thở dài, im lặng không nói gì.

Nhờ dì kia trông hộ một chút, Diệp Thanh nói đi một chút sẽ trở lại.

Ra ngoài, Diệp Thanh thẳng hướng phòng bác sĩ mà tới, hỏi thăm tình trạng của cha.

Trực ban bác sĩ lấy ra trên bàn một tập hồ sơ bệnh án, đem phim X quang lên bảng led bên cạnh rồinói.

"Người bệnh ngoại thương không có gì, nhưng xương sườn gãy mất một cái, đã thông qua phẫu thuật cố định như cũ. Trong khoảng thời gian này bệnh nhân phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không thể khom lưng, há mồm thở dốc, lớn tiếng ho khan, nếu không xương sẽ lại nứt ra thì không tốt."

"Còn nữa, trước đó người nhà mới nộp tiền giải phẫu, nhớ thanh tóa tiền phòng mấy ngày nữa cùng phí chữa bệnh ở dưới lầu một đấy."

Nghe xong giảng giải, Diệp Thanh ở trong lòng thở phào. Cám ơn bác sĩ liền trở lại phòng bệnh, Diệp Thanh vò đầu, bắt đầu lo lắng về tiền viện phí.

Anh em của cha mẹ không nhiều, một người cậu, một bà cô cùng dì nhỏ, đều ở ngoài đã an gia lập nghiệp.

Kinh tế nhà họ, mấy vạn nhất định có thể cho mượn được, nhưng đó căn bản là không đủ.

Lấy điện thoại ra, Diệp Thanh muốn gọi cho cậu trước, kết quả lại thấy điện thoại đã thăng cấp lên 63%, mém nữa làm Diệp Thanh rớt cả điện thoại.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.