Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xây dựng nhà máy mới

Phiên bản Dịch · 2033 chữ

1,500,000! Đây là 1,5 triệu!

Tạm biệt Vinh Duy, Diệp Thanh trở về văn phòng nhà máy, cầm chi phiếu trong tay, Diệp Thanh nhìn trái nhìn phải, lật qua lật lại, ôm miệng thở nhẹ cứ như phê thuốc.

Diệp Thanh rất muốn chụp ảnh, đăng lên nhóm bạn bè để khoe một tý. Cũng muốn đem số dư trong tài khoản, gần một triệu khoe nốt.

Phải điệu thấp, phải khiêm tốn!

Diệp Thanh chỉ có thể thuyết phục bản thân bằng cách này, không cần phải làm hai chuyện vô bổ này.

Nửa đêm, Diệp Thanh không ngủ được.

Trong nhà máy, mười tên cự lực khổ công và hai bậc thầy tinh xảo đang đắm mình trong việc chế tác đá vỉa hè giúp Diệp Thanh kiếm tiền.

Bây giờ đã có tiền, đã đến lúc phải tìm cách xây một nhà máy bí mật, tránh việc lũ quái vật bị bại lộ.

Trung Vân là thành phố duyên hải, bốn phía đều là thành thị, không có những dãy núi chập chùng. Tìm một chỗ khuất không dễ, nhưng cũng không khó.

Diệp Thanh nhớ rằng phía đông giáp bờ biển, có khu vực đồi núi cằn cỗi và biển đầy đá ngầm, nơi này giá đất rất rẻ, vì bờ biển toàn đá ngầm, không thể nào xây dựng bến cảng, khu này rất ít người qua lại.

Nếu xây một nhà máy ở đó, không sợ tai mắt người khác.

Tất nhiên, một nhà máy mà không có nhân viên, cũng có thể khiến mọi người nghi ngờ.

Cự lực khổ công cao 1,9 m nặng hơn 150 kí, có thể hóa trang thành người da đen bằng cách cưa răng nanh. Nhưng một hai tên thì được, nếu tất cả đều là người da đen, không phải là sẽ mời đến cảnh sát kiểm tra hộ chiếu sao?

Có lẽ……

Diệp thanh đang lướt trên diễn đàn không có mục địch, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Sau khi cha anh xuất viện, vẫn giữ nguyên nhà máy ở khu công nghiệp, và sẽ mở rộng quy mô để tuyển thêm người. Còn mình thì tại nhà máy ở bờ biển, sử dụng lũ quái vật để chế tạo một số linh kiện, cung cấp cho nhà máy cũ.

Khi nhà máy cũ phát triển về quy mô, công nghệ tiên tiến, sản phẩm bán tốt, nhân viên và thiết bị máy móc ngày càng nhiều, đương nhiên mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng nhà máy cũ có năng lực và việc đưa ra các sản phẩm công nghệ cao là điều tất yếu.

Đến thời điểm đó, nhà máy quái vật có thể ẩn mình phát triển và kiếm tiền.

Đây là giải pháp trước mắt, Diệp Thanh tin rằng sau này khi Nhà máy quái vật thăng cấp, nhất định sẽ có giải pháp hoàn hảo hơn.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh vui vẻ tranh thủ tắm rửa, tiếp đó mang theo chi phiếu của Vinh Duy chạy đến ngân hàng.

Một triệu rưỡi, Diệp Thanh gửi trực tiếp vào thẻ của chính mình. Có lẽ vì số tiền gửi rất lớn, nhân viên ngân hàng chết sống muốn giới thiệu cho anh làm một cái thẻ tín dụng.

Người ta cũng nói rằng chỉ cần gửi 500.000 trong ba tháng, liền có thể nhận được thẻ vàng với hạn mức sử dụng đến 50.000.

Diệp Thanh đã từng sử dụng thẻ tín dụng trước đây, bây giờ hạn mức 50.000 thật sự không hấp dẫn với anh, tương lai tài sản nhiều lên, trực tiếp làm một cái thẻ có hạng mức cao nhất của ngân hàng công thương.

Thoát khỏi sự nhiệt tình của nhân viên ngân hàng, Diệp Thanh liền đến một cửa hàng Apple và mua một chiếc Iphone 6s.

Iphone 4 đã quá lỗi thời, mô tả bằng từ “lỗi thời” cũng không chính xác, mạng 2G khiến Diệp Thanh đau đầu khi mở trang web, tài khoản Wechat mở lên mất cả buổi.

Sau khi đổi sang điện thoại di động mới, Diệp Thanh lại nhìn quần áo của mình có chút không vừa mắt.

Đây đều là hàng bình dân vài trăm tệ, nói thế nào thì giờ đây cũng có trong túi mấy triệu, mua vài bộ đồ hàng hiệu tốt một chút cũng không quá phận.

Hơn nữa buổi trưa, Trương Chi Đồng đã hẹn mình đi ăn cơm, đương nhiên phải mặc tươm tất một chút.

Quần áo lúc trước Diệp Thanh toàn mua ngoài chợ, làm gì có chuyện đến mấy chỗ mua sắm xa hoa, nhưng lúc này vừa vào trung tâm thương mại liền trực tiếp đi thẳng vào cửa hàng quốc tế.

Versace, CK, Burberry, Louis Vuitton, dạo qua vài cửa hàng, Diệp Thanh suýt chút nữa giật mình.

Dù với số tài sản hiện có, muốn một thân khoác toàn hàng hiệu, cũng phải nghiến răng nghiến lợi mới làm được.

Một chiếc áo khoác Louis Vuitton có giá mấy chục nghìn, tốt hơn nữa thì có giá đến mấy trăm nghìn.

Xem một lát vẫn thấy hợp lý nhất là CK. Cũng phù hợp nhất với phong cách của giới trẻ.

Mặc dù vậy, Diệp Thanh vẫn tốn hơn chục nghìn, mới phủ lên người một cây hàng hiệu.

Không biết là do bản thân, hay là do kiện đồ hiệu trên người. Mà khi đi trên đường, Diệp Thanh cảm thấy những cô gái quyến rũ tỷ lệ quay đầu lại cao hơn rất nhiều.

Còn thiếu một chiếc xe!

Dù thế nào cũng phải có một chiếc siêu xe tiền triệu, mới thể hiện đủ khí chất của mình a. Diệp thanh lại tự sướng.

Chừng nào hoàn thành đơn hàng đá vỉa hè thì tiền gần như đủ.

Sau khi lên xe, chiếc xe hiện tại vẫn chưa kịp sơn lại mui xe, Diệp Thanh lái xe đến bãi biển Long Khê, phía đông thành phố Trung Vân.

Khi Diệp Thanh lướt diễn đàn địa phương tối qua, anh tìm thấy một xưởng đóng tàu nhỏ đang rao bán, Diệp Thanh dự định mua nó để xây trụ sở mới cho nhà máy quái vật.

Bãi biển Long Khê nằm ở ngoại ô Trung Vân, nơi đây chỉ có đồi trọc, cát và bãi đá ngầm. Hơn mười năm trước, chỗ này được ngư dân thường xuyên đến thu hoạch hàu, sau này chất lượng nước biển ngày càng tệ, ngư dân đều bỏ đi hết.

Xưởng đóng tàu này chuyên đóng tàu đánh cá nhỏ, hiện tại đã đóng cửa.

Bài đăng rao bán của xưởng đóng tàu đã đăng gần một năm, chủ xưởng đóng tàu cũng có tính kiên trì, mỗi ngày đều úp bài, nên Diệp Thanh mới xem được.

Xe chạy khoảng nửa giờ, các tòa nhà dần dần khuất tầm mắt, gió biển phả nhè nhẹ vào mặt, từng đàn chim mồng biển bay vụt qua, Diệp Thanh cho xe tăng tốc lên 90km/h hướng về bãi biển Long Khê.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng gầm của động cơ, Diệp Thanh nhìn vào kính chiếu hậu, một chiếc Porsche Cayenne màu đen phóng vụt qua, có lẽ vận tốc gần 180km/h.

Diệp Thanh buộc miệng chửi đổng vài câu cho đỡ tức.

Gió biển thổi nhè nhẹ, lại đi tiếp hơn mười phút, Diệp Thanh cho xe rời khỏi cao tốc Huân Hải, đi tiếp vào một con đường bê tông có phần cũ nát, lại băng qua một vài ngọn đồi nhỏ không cao cũng không thấp, cuối cùng cũng nhìn thấy xưởng đóng tàu nhỏ, nó khá cũ và đang trong tình trạng rỉ sét.

Xưởng đóng tàu chỉ có cái cổng sắt tượng trưng, hàng rào sắt hai bên đã được người chủ phá bỏ đem bán phế liệu, chỉ còn một đoạn nhỏ xiêu vẹo lộ ra.

Hai dãy nhà xưởng tiền chế, một căn phòng bê tông không có cửa sổ và một giàn cẩu nhỏ có đường ray sử dụng động cơ điện, nhưng động cơ điện đã bị tháo đi đâu mất, đó là tất cả những gì còn lại của xưởng đóng tàu này.

Nếu có một chú chuột nào vô tình lọt vào đây, chắc chắn nó sẽ phải khóc cạn nước mắt.

Mặc dù xưởng đóng tàu đang trong tình trạng đổ nát, nhưng Diệp Thanh lại rất hài lòng địa thế nơi này.

Mặt hướng biển, bốn phía đều là những ngọn đồi và cây cối vây xung quanh. Một bãi đá ngầm rộng lớn, ở giữa có một khu đất nhỏ được cải tạo và san lấp để tạo thành xưởng đóng tàu.

Trong phạm vi 9 đến 10 km không có ai sinh sống trong khu vực này, có những ngọn đồi và cây cối xung quanh cản trở tầm nhìn, đây đúng là vị trí tuyệt vời để xây nhà máy quái vật.

Ông chủ xưởng đóng tàu chắc cũng đã cân nhắc, mới để xưởng đặt ở đây, nơi này đúng là chỗ trú ẩn tự nhiên, vừa tránh được gió, lại không sợ bão thổi bay.

Một chiếc xe điện cũ kỹ đến mức lộ ra cả khung sườn, dừng lại trước cổng sắt. Chủ xe là một vị lão trung niên tóc mai lất phất, hình thể gầy yếu, nước da thô ráp do chịu nắng gió từ biển cả, đang lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy Diệp Thanh.

“Ồ... anh định mua xưởng đóng tàu này đúng không.”

“Đúng vậy, chúng ta đã liên lạc qua điện thoại.” Diệp Thanh vui vẻ xuống xe, vừa bắt tay vừa châm thuốc chào hỏi.

"Cậu đồng ý giá chứ, mặc dù xưởng đã hư hỏng, nhưng đất thì vẫn còn đó.” Lão trung niên thở dài, thổn thức hồi tưởng.

"Mười năm trước ở đây rất náo nhiệt. Khắp nơi đều là ngư dân thu hoạch Hàu, đánh bắt cá Ngao, nhưng giờ đây chẳng còn một bóng ma nào.”

"Ông nói giá đi." Diệp Thanh hỏi.

“Lấy khu đất trống thì 100,000, còn lấy hết tất cả thì 400,000."

Diệp Thanh không vội đáp lại, liền cùng ông chủ đi dạo một vòng xưởng đóng tàu.

Về cơ bản thì nơi này đã bị dọn sạch, miễn cái gì bằng sắt thì đã bị bán sạch, Diệp Thanh thử công tắc trên tường, quả nhiên không có điện.

“Tài khoản tại cục Điện lực vẫn còn, chỉ là thiếu nợ nên bị cắt điện.” Ông lão mặt đỏ bừng ngại ngùng nói.

“Nếu cậu đồng ý mua xưởng, ta sẽ thanh toán tiền điện đã nợ, điện sẽ được cấp lại.”

Thật tình mà nói, miếng đất giá 400.000 cũng hơi đắt, Nơi đây chẳng có giá trị gì để khai phá, trong mắt người khác chẳng có giá trị phát triển nào, đương nhiên cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.

Nhưng đối với Diệp Thanh thì khác, anh rất thích địa hình ở đây.

Sau khi hỏi một số chi tiết cơ bản, Diệp Thanh đã mất một lúc trả giá xuống còn 370.000 tệ, để mua mảnh đất cằn cỗi thậm chí cỏ không mọc nổi này. (đất toàn cát sao mọc tác ơi :]])

Ông lão đưa Diệp Thanh đi rồi vui vẻ làm thủ tục chuyển nhượng.

Trên đường đi, ông lão nói với Diệp Thanh rằng có một hang động tự nhiên dưới vách núi ở phía tây thông ra biển. Cửa hang tuy nhỏ nhưng có diện tích khoảng 200m2, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ. Có thể được sử dụng nơi này để lưu trữ một số loại trái cây và rau quả.

Sau khi hoàn thành một loạt thủ tục chuyển nhượng, Diệp Thanh trực tiếp sử dụng online banking để chuyển 370.000 tệ.

Tiếp đó lại đến phòng công thương và tìm một người trung gian chịu trách nhiệm đăng ký công ty, và yêu cầu họ đăng ký một công ty mới cho mình.

“Công nghiệp nặng cự thú!”

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.