Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong cảnh cầu Thảy Y

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

7 bộ máy cắt, mỗi cái giá 35 nghìn.

Cái đầu tiên vẫn còn 25 nghìn chưa thanh toán.

Trước đó, mấy đơn đặt hàng này là đường sống của nhà máy.

Tám công nhân, ba tháng tiền lương.

Tang Khánh một câu nói hủy đơn hàng, trong xưởng bề bộn chỉ vì mấy đơn hàng này, vậy còn nguyên liệu thép với linh kiện máy móc mua về phải xử lý thế nào?

Nhà Diệp Thanh tuy rằng làm ra máy cắt rất bình thường, nhưng 35 nghìn một bộ máy cắt lớn, Diệp Thanh dám vỗ ngực cam đoan, tìm khắp mấy cái thành phố xung quanh, có thể tìm ra chỗ nào có giá rẻ hơn, 7 cái máy kia Diệp Thanh cho luôn chứ không cần lấy tiền.

Có sự cố, Diệp Thanh đều chạy tới bảo hành, trong một đêm liền đem sửa xong.

Hiện tại tốt rồi, còn lại nguyên liệu làm 6 cái còn lại đều chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đến hẹn là giao máy.

Người ta một câu liền hủy toàn bộ, tiền thiếu của máy đầu tiên cũng không thèm thanh toán.

Tiền Hiểu Mãnh cùng hai thằng bạn ở bên cạnh âm hiểm cười. Đơn hàng toàn bộ đều hủy bỏ hahaha

Tiền thuốc men mày còn không bồi thường đủ, không có đơn hàng này, xem mày sao mà vượt qua, ha ha.

Về phần tiền thuốc men, bọn hắn đây căn bản không quan tâm, công xưởng phá sản bán máy móc là được, nói không chừng còn có thể lừa thêm được cái xe van cũ kỹ này.

Diệp Thanh nhắm mắt lại, trầm mặc.

Qua rất lâu mới mở to mắt, cố hết sức kìm chế: "Tang tổng, chúng ta tuy không có ký hợp đồng chính thức, đều là dựa vào uy tín, ông thật muốn làm như vậy ư?"

Tang Khánh giở bản mặt lưu manh, ánh mắt đầy khinh thường: "Không phục thì cứ ra tòa mà kiện."

Diệp Thanh sắc mặt khó coi, đành quay người đi ra ngoài.

Tình thế không ủng hộ, bất luận giờ nói gì, đều chỉ làm mình khó hơn thôi.

Diệp Thanh đành nhận thất bại.

Khởi động xe rời đi, vừa đi một đoạn, xe tải bị một người cản lại.

Diệp Thanh chuẩn bị sẵn xà beng, nếu muốn gây sự thì đây sẵn sàng, kết quả người đón xe cũng không mang theo chút khí thế áp bức nào, trên ngực đeo một cái thẻ đỏ, là thẻ nhân viên công vụ của thành phố.

Loại người này tất nhiên không thể nào giúp đỡ Tang Khánh đánh nhau, Diệp Thanh đỗ xe hỏi hắn có việc gì không?

"Cậu đi về thành phố Trung Vân đúng không?" Người thanh niên tên Hàn Hữu Bằng mời Diệp Thanh điếu thuốc hỏi.

"Có thể cho tôi đi nhờ không, đón xe bus bây giờ thì lâu quá."

Lúc Tang Khánh cùng hắn nói chuyện thời gian cách Diệp Thanh khá lâu, lúc nãy đánh nhau với mấy thằng công nhân tình cờ nhìn thấy. Nhưng Diệp Thanh cùng Tang Khánh có mâu thuẫn gì hắn khẳng định không biết, nếu không cũng không mặt dày xin đi nhờ xe.

Hàn Hữu Bằng trên thẻ tên viết chức vụ nhân viên cục xây dựng, Diệp Thanh không có cự tuyệt, thoải mái mở cửa xe cho hắn lên.

Hàn Hữu Bằng liền nói cám ơn, Diệp Thanh liền lái xe ra đường chính, Hàn Hữu Bằng hỏi Diệp Thanh tại sao lúc nãy lại đánh nhau với mấy tên công nhân kia?

Diệp Thanh chỉ khoát tay nói không có việc lớn gì, có hơi mẫu thuẫn chút mà thôi.

"Lão giám đốc kia xem ra cũng là đồ keo kiệt, đã được voi còn đòi tiên."

Hàn Hữu Bằng đoán chừng là bị o ép đủ kiểu, ở chỗ này kêu ca kể khổ: " Tôi phải chen chúc hơn một giờ trên xe bus, để mà đến đây bàn chuyện với hắn, vậy mà cũng không cho người đưa ta về, mấy cái xe con trong xưởng để làm gì cơ chứ."

"Có chuyện gì sao?" Diệp Thanh đang rảnh cũng hỏi lại.

"Chuyện thu mua đá để lát lề đường đó mà. Ba tháng nữa, có tổ thanh tra đánh giá mỹ quan đô thị khắp cả nước."

Hàn Hữu Bằng đem một chồng văn kiện để phía trên, duỗi người một cái nói: "Mỗi thành phố ba năm kiểm tra một lần, cả nước chỉ có hơn ba mươi thành phố được vinh danh. Thành phố Trung Vân chúng ta liên tục mấy lần đều không được duyệt, hiện tại lãnh đạo bất chấp, dốc đại lực để tu bổ cảnh quan thành phố."

"Mấy lề đường đá ở mấy cái đại lộ đều là xi măng, xói mòn hư hỏng hết rồi, còn không bằng chó gặm, cục xây dựng quyết định thay hết bằng Đá Hoa Cương."

"Xung quanh đây thì chỉ có núi Mai Hoa có đá Hoa Cương, có thể cung cấp đủ số lượng đá thì chỉ có nhà máy Giang Sơn, tôi liền đến đặt hàng, kết quả hắn không đồng ý với cái giá mà tôi đưa ra."

Diệp Thanh an ủi hắn vài câu, nói Tang Khánh khẳng định có quan hệ, nếu không cũng không từ chối đơn đặt hàng lớn như vậy.

"Không ít đá cảnh quan trong thành phố đều là hắn cung ứng, quen mấy ống sếp ở trên cũng không có gì lạ."

Hàn Hữu Bằng một mặt ủy khuất: "Tôi cũng khổ quá, bị thủ trưởng xem như tay sai, ký được hợp đồng chẳng được cái gì, toàn mấy ông sếp hưởng công, còn không ký được thì lỗi tôi chịu hết."

Hai người tuổi tác tương đương, cũng nhiều chuyện để nói. Xe tải trên đường vào thành phố, Diệp Thanh đã cùng hắn nói không ít về Tang Khánh .

Lúc này tan ca chính là giờ cao điểm nên giao thông chậm chạp, Hàn Hữu Bằng bảo đang vội đi hẹn hò, không đợi được liền xuống xe đi bộ.

Lúc xe lên cầu Thải Y, liền bị kẹt mấy trăm mét mới tới chỗ đèn xanh đèn đỏ.

Cầu Thải Y cũng coi như danh lam thắng cảnh của thành phố, hai bên cầu là mười hai khối Sĩ Nữ phù điêu đồ, bên cạnh rất nhiều người đứng chụp ảnh, tạo dáng.

Diệp Thanh nhìn một chút, đoán chừng cũng phải ba đợt đèn xanh đèn đỏ nữa mới có thể đi qua. Kẹt ở trên cầu vô cùng chán, liền bật nhạc của Hứa Ngưng Cung lên nghe.

Đang nghe nhạc, Diệp Thanh liền chú ý đến chồng văn kiện ở trên xe.

Đây không phải của Hàn Hữu Bằng sao?

Diệp Thanh cũng không có nhớ rõ số điện thoại ở trên thẻ của hắn, muốn trả lại chắc phải lên cục xây dựng một chuyến.

Diệp Thanh đang chán, lật văn kiện ra xem.

Văn kiện nội dung rất đơn giản, đều là phương án về thay mới lề đường đá, như quy định về chất liệu, kích thước, thời hạn hoàn thành 250 khối thành phẩm.

Cái này đều là hợp đồng sơ bộ, hai bên còn chưa ký tên.

Nghe Hàn Hữu Bằng lúc trên đường có nói, chính phủ ra giá 40 nghìn cho một khối thành phẩm, Tang Khánh chê thấp, không kiếm được bao nhiêu, nhất định phải nâng lên 42 nghìn.

Cái giá này xác thực không cao, xung quanh thành phố lại chỉ có nhà máy Giang Sơn có thể làm lát đường bằng đá Hoa Cương , Tang Khánh tự nhiên muốn nâng giá cao một chút.

Gạch đá gia công, quý thì quý ở nhân lực với vật lực, đá căn bản không đáng tiền.

Một khối Đá Hoa Cương trăm cân, phải dùng máy móc cắt gạch đá từ trên núi, rồi đến máy cắt cắt thành từng đoạn, đánh bóng, phải dùng rất nhiều nhân lực.

Mấy chục cân đá, người bình thường khiêng đi được hai lần đã thở hồng hộc, huống chi khối đá nặng 250 cân.

Đây cũng là Tang Khánh nắm chắc phần thắng trong tay, toàn bộ nhà máy gạch đá ở Trung Vân, làm gì có ai có máy móc thích hợp, có nơi khai thác loại Đá Hoa Cương phù hợp hơn hắn.

Mua chỗ khác sao?

Hắn bán ra 42 nghìn mỗi khối, đã là giá rất thấp rồi, nơi khác gia công mấy vạn tấn thành phẩm, có ai trả được dưới 45 nghìn một khối cơ chứ!

"Hiện tại làm ăn, giá cả là quan trọng !" Xem hết văn kiện, Diệp Thanh cảm khái nói.

Bất quá biết chi tiết, thì có ích gì đâu?

Chẳng lẽ lại lái xe đến xưởng của hắn để Ngưu Nhất, Ngưu Nhị đại chiến 300 thằng chắc?

Nhìn qua cầu Thải Y, từng dãy thị nữ phù điêu đồ uyển chuyển nhảy múa, Diệp Thanh rất bất đắc dĩ bỏ đi ý nghĩ này.

"Chờ một chút" Diệp Thanh ngồi xuống, một ý tưởng chợt lóe lên.

Thị nữ phù điêu đồ!

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.