Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đá lát đường

Phiên bản Dịch · 2054 chữ

Những bức Cung Nữ Đồ trên cầu, như thể mang đến giác ngộ, cho Diệp Thanh một cái ý tưởng hoàn toàn mới.

Cầu Thải Y khắc lên điêu đồ, bắt nguồn từ một vị đại danh thư họa thời Minh Đại.

Người này tên là Cừu Anh, một nguời cuồng hội họa, đặc biệt là vẽ về nữ nhân.

Mà ở dưới cầu lại mô phỏng kiến trúc cổ đường hoa nổi tiếng từ thời xưa.

Đường hoa tất nhiên muốn treo nữ nhân họa đồ, mà Cừu Anh là chuyên gia, hắn vẽ bức họa đương nhiên bị vô số người có quyền tìm mua.

Đuờng Thải Y 7 năm đều được liệt là trọng điểm văn hóa cấp tỉnh còn được bảo hộ, lúc Trung Vân thành phố chi món tiền khổng lồ tu sửa lại đuờng Thải Y, không biết từ chỗ nào trình lên mấy cái họa đồ rất hoàn mỹ.

Chuyện này oanh động rất lớn, chính phủ thành phố vô cùng vui mừng, liền lấy ra mấy bức Cung Nữ Đồ, mời nghệ nhân điêu khắc khắc thành phù điêu, lắp ở phía trên cầu Thải Y cho mọi nguời thưởng thức.

Hiện tại trên cầu có 24 tấm Cung Nữ Đồ, trong đó thành phố thiết kế thêm bốn tấm, còn lại đều là dựa trên tác phẩm của Cừu Anh mô phỏng lại.

Mà Diệp Thanh hiện tại ở cầu Thải Y, là một trong những đại lộ lớn của thành phố, nếu không giao thông sao có thể kinh khủng như thế này chứ?

Đường Thải Y được xác nhận là đường văn hóa, trong cả nước cũng có danh tiếng nhất định, tổ thanh tra mỹ quan đô thị, nhất định sẽ tới nơi này khảo sát.

Nếu như...

Nếu như chỉnh lại con đường, đem tất cả lề đường đá điêu khắc lên Cung Nữ Đồ không phải rất tuyệt sao?

Ý nghĩ này nói cho người khác nghe, khẳng định bị chửi ngu ngay lập tức.

Gạch đá điêu khắc lên Cung Nữ Đồ, quy trình phải cực kỳ phức tạp, nhất định phải dùng nhỏ nhất để khắc, làm xong ít nhất phải tốn hơn một giờ.

Trên tấm bia đá khắc chữ thôi còn tốn mấy trăm ngàn, còn nói trên đá cẩm thạch khắc Cung Nữ Đồ phức tạp như vậy, thì tiền đâu cho đắp cho vừa?

Sau ba mươi phút, Diệp Thanh chạy tới khu công nghiệp.

Khu công nghiệp rất lớn, trong đây còn có nhà máy trong top 500 của cả nước, là nhà máy công nghiệp nặng Hoa Tinh.

Diệp Thanh nhớ đến Hoa Tinh ở đây có xây dựng thêm ba nhà máy, bên kia trên công trường chồng chất không ít đá cẩm thạch.

Ba nhà máy chủ chốt đã dựng lên, phóng tầm mắt liền nhìn thấy trục cần cẩu to lớn ở bên trong.

Diệp Thanh đem xe tải chạy đến một tòa cao ốc đang xây trước mặt, tìm đốc công. Một bên mời thuốc lá một bên hỏi, có đá cẩm thạch thải ra không.

Đốc công hít một hơi thuốc, rất sảng khoái chỉ một đống đá cẩm thạch bên cạnh, để Diệp Thanh tùy tiện chuyển đi.

Diệp Thanh chọn bảy khối cùng đá lát đường không chênh lệch nhiều, trở lại xưởng, đóng cửa lại rồi đem Ngưu Nhất Ngưu Nhị, và bộ máy khắc kim loại nhanh ra.

Trên Internet có đầy bản vẽ phù điêu, nhưng để phù hợp điều kiện thì không có mấy.

Bởi vì lề đường đá là hình chữ nhật, nằm ngang trên mặt đất. Mà phần lớn thị nữ phù điêu, đều là dạng đứng thẳng.

Nhân vật tỉ lệ không đúng, điêu khắc lên sẽ không đẹp.

Cũng may nước ta cái gì không nhiều, cũng là nhiều đoạn lịch sử , cuộn tranh cổ cũng nhiều, tranh cuộn hàng ngang cũng rất phong phú.

Cuối cùng Diệp Thanh tìm ra bộ như Đôn Hoàng Phi Tiên, vẽ thị nữ đang nằm và nhảy múa.

Cái bản vẽ CAD này rất chi tiết, kích thước rất lớn, muốn khắc lên đá thì phải sửa lại số liệu, mấy cái này không làm khó được Diệp Thanh.

Nửa giờ sau, khối đá cẩm thạch nặng hơn năm mươi cân được Ngưu Nhất một tay nhấc đến lên trên máy khắc. Điều chỉnh trên máy tính bảng, đầu dao liền chuyển động với một tốc độ không tưởng, phát ra những tiếng ô ô như cắt cả không khí.

Bột đá bay múa tứ tung, trên bàn đá liền hiện ra một mỹ nữ đang nhảy múa.

Hoàn mỹ!

Diệp Thanh kích động vỗ đùi một cái, tự động cố định, tự động điêu khắc. Tốc độ này, độ chính xác này, máy khắc kim loại bình thường cả đời không đuổi kịp.

Thời gian dài điêu khắc gạch đá, cần phải phun nước hạ nhiệt độ máy , Diệp Thanh dùng bơm phun nước hạ nhiệt máy, lấy điện thoại di động ra tính thời gian, Diệp Thanh giao cho Ngưu Nhất điều khiển máy, để Ngưu Nhị vận chuyển đá lên bàn gia công.

Sau khi hoàn tất sáu khối điêu khắc còn lại, Diệp Thanh phát hiện có thêm thuộc tính của Ngưu Nhất Ngưu Nhị buff vào, tổng thời gian giờ mới hơn hai phút một chút.

Diệp Thanh dùng máy tính tính toán một chút, nếu như 24 giờ gia công không ngừng, một tháng có thể điêu khắc hơn 120 nghìn khối Đá Hoa Cương, như vậy thì ha ha ha...

Sáng ngày thứ hai, tám giờ, Diệp Thanh đi vào bệnh viện.

Diệp Giang Ninh nằm trên giường bệnh đang truyền nước, Hứa Lam ngồi trông nom bên cạnh.

Diệp Thanh mọi thứ đã chuẩn bị, trong ba lô lấy ra mười hai chồng tiền mặt.

"Máy CNC bán được 180 nghìn, con để lại 60 nghìn trong xưởng làm vốn lưu động."

Diệp Thanh mở hộp cơm ra, nhẹ nhàng thổi thổi đưa cho mẹ: "120 nghìn chắc là đủ tiền chữa bệnh cho hai người kia, trong khoảng thời gian này để con nghĩ cách kiếm mấy đơn hàng thử xem"

"Công nhân đều nghỉ việc hết rồi à?"

Hứa Lam khóe mắt rất nặng nề, mỏi mệt: "Còn lại đơn đặt hàng, không được thì nhượng lại đi. Không kiếm được tiền không sao cả, không thể để mất uy tín được"

"Đơn đặt hàng đã hủy bỏ, giám đốc của Giang Sơn biết công xưởng bên mình phát sinh sự cố, công nhân cũng đều nghỉ việc hết, cho nên đem đơn đặt hàng hủy bỏ."

"Cái kia...con đem máy móc thừa, cùng nguyên liệu bán hết đi." Diệp Giang Ninh thanh âm rất nhẹ, bị động vết thương ông đau nhíu cả mày.

"Hai người kia thương tổn không nhẹ, chờ bọn họ xuất viện, phải đền bù tổn thất một chút."

"Chuyện này rồi cũng đến, để lâu cũng không kiếm ra tiền, khu công nghiệp bên trong công xưởng nhiều như vậy, chắc sẽ kiếm được việc."

Lại nói chuyện một chút, Diệp Thanh hỏi cha mẹ giữa trưa muốn ăn gì.

"Ra chợ mua chút xương sườn nấu canh, đồ ăn sẵn ở quán không có dinh dưỡng." Hứa Lam dặn dò.

Diệp Thanh gật gật đầu, nói đi trước xem khu công nghiệp có ai cần gia công máy móc gì không, tìm được thì thuê vài công nhân ngắn hạn làm trước.

Ra cửa bệnh viện, Diệp Thanh ra tiệm trái cây mua hai giỏ trái cây, đem đến phòng bệnh của hai người kia.

Một người giờ đây đã bình thường, giờ phút này đã tỉnh. Nhìn thấy Diệp Thanh, hắn cũng không oán hận gì, dù sao sự cố cũng là do người khác làm.

"An tâm dưỡng thương, trong xưởng không có tiền, vẫn còn nhiều máy móc. Đừng tiết kiệm tiền, nên dùng thuốc gì thì cứ dùng."

Diệp Thanh từ trong túi lấy ra một xấp tiền, không nói lời nào nhét dưới gối: "Đây là 5,000, cầm trước mua chút thuốc bổ nhé".

Người còn lại ở trong ICU, Diệp Thanh không được vào, liền đem giỏ trái cây cùng tiền, giao cho người nhà của hắn.

Hiện tại trong tay còn có 50 nghìn, số tiền kia tạm thời không thể động, Diệp Thanh muốn đi làm một chuyện.

Lúc chín giờ, Diệp Thanh đem xe đỗ ở cửa cục xây dựng thành phố.

Mang theo văn kiện Hàn Hữu Bằng để quên, Diệp Thanh đi vào hỏi thăm văn phòng Hàn Hữu Bằng ở đâu.

"Lầu ba, phòng công trình thị chính."

Diệp Thanh nói cảm ơn rồi đi đến lầu ba. Cửa phòng làm việc mở rộng, một ông bác mang cặp kính dày cộm đang lên lớp Hàn Hữu Bằng.

Bạn học của cha cũng đang làm chủ nhiệm ở đây, mà bất quá Diệp Thanh trước mắt cũng không định tìm ổng.

"Tiểu Hàn, tôi cũng là cân nhắc cho tiền đồ của anh, nếu như anh có thể thỏa thuận được giá cả hợp đồng này, cục trưởng tự nhiên sẽ nhìn anh bằng con mắt khác."

"Anh xế chiều hôm nay đi thêm một chuyến nữa tới nhà máy Giang Sơn, bàn với Tang Khánh, cục xây dựng hiện tại đang phân vân, cũng đang cùng các nhà máy khác bàn bạc, để hắn khẩn trương một chút!"

Hàn Hữu Bằng còn ngoan hơn cả học sinh năm tốt, chỉ gật đầu nói vâng.

Diệp Thanh mém nữa bật cười, diễn rất đạt nha, cái khí chất lúc hôm qua đi nhờ xe hoàn toàn biến mất luôn.

Cỡ thời gian một ly trà, Hàn Hữu Bằng hùng hổ đi tới, nhìn thấy Diệp Thanh liền sững sờ: "Không lẽ anh đến đây trả văn kiện ư?"

"Còn có việc khác sao!" Diệp Thanh đem trả lại văn kiện cho hắn, còn cầm một tập hồ sơ khác đưa qua: "Anh nhìn cái này chút."

Hàn Hữu Bằng hơi nghi hoặc một chút rồi cầm lấy xem, sau đó kinh ngạc "A" một tiếng.

Năm tấm hình, năm tấm đá cẩm thạch điêu khắc khác nhau.

Tuyệt đối không sai, mấy ngày nay hắn đều phải làm việc về đá cẩm thạch, làm sao lại không nhận ra mấy cái này.

Chỉ là...

Năm tấm đá hình dáng khác nhau đều điêu khắc cùng một loại phù điêu.

Hàn Hữu Bằng trừng to mắt, phù điêu cực kỳ hoàn mỹ, đều là mỹ nữ khoác váy dài, đang nằm giống như múa, là Thủy Tụ Vân Quyển thị nữ.

Mấy cái này tạo ảo giác như thị nữ theo tiếng tì bà đang uyển chuyển nhảy múa.

"Đẹp, quá đẹp."

Hắn kích động vỗ đùi, hô to: "Quả thực là tác phẩm nghệ thuật, cảm thấy so với cầu Thải Y 24 tấm thị nữ đồ còn hoàn mỹ hơn."

"Nhìn xen, cô nàng này ánh mắt rất có thần, cảm giác như đang nhìn tôi vậy."

Hàn Hữu Bằng cầm lấy ảnh chụp xem mãi không chán hận không thể lấy kính hiển vi ra quan sát.

Khen ngợi chán chê, Hàn Hữu Bằng bỗng nhiên lấy lại tâm trạng.

"Không đúng, anh đưa tôi xem mấy cái hình này để làm gì?"

Hàn Hữu Bằng mê mang tựa như vào mê cung: "Dù rất muốn sở hữu mấy tấm đá này, nhưng tôi không có dư tiền nha."

Diệp Thanh cầm lại ảnh chụp, chỉ mấy tấm đá cẩm thạch nói: "Nhìn kỹ một chút, mấy tấm đá cẩm thạch này giống cái gì?"

"Giống cái gì?"

Hàn Hữu Bằng lúc này mới tập trung nhìn lại mấy tấm đá cẩm thạch, rốt cục hắn cũng nhận ra, những tấm đá này rất giống đá lát đường.

"Cái này là đá lát đường sao?"

"Đúng!" Diệp Thanh lớn tiếng hô vang.

"Nếu như đem vỉa hè ở đại lộ của thành phố lát hết bằng mấy tấm này sẽ như thế nào?"

Hàn Hữu Bằng nghẹn lời, ấp úng cả buổi, rốt cục mới nói được một câu.

"Tôi biết! Thành phố sẽ phá sản luôn!"

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.