Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiến thiết thành phố

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Hàn Hữu Bằng gọi điện tới văn phòng của chủ nhiệm Lưu Phượng Cẩm, cũng chính là người vừa mới lên lớp với hắn, bảo có chuyện quan trọng cần báo.

Ông ấy hiện đang ở trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất, cùng mấy vị chủ nhiệm và Cục Trưởng thảo luận làm sao trong ba tháng này nâng cấp cảnh quan thành phố trước khi đội thanh tra tới.

Nếu nghĩ chỉ cần vệ sinh thành phố thôi là đủ thì đúng là quá ngu .

Cả nước có gần 700 thành phố, hơn 1600 huyện.

Mà chỉ có 31 thành thị trên toàn quốc, được vinh danh là thành phố vệ sinh văn minh.

Làm vệ sinh, trẻ em ở nhà trẻ cũng biết, thậm chí còn làm tốt, quét dọn sạch sẽ trường học.

Cho nên, chỉ trông cậy vào làm vệ sinh mà đòi giật danh hiệu quý giá như vậy, hoàn toàn là chuyện viển vông.

Các chỉ tiêu để đánh giá kể sơ thì bao gồm, trị an, tỉ lệ việc làm, chất lượng không khí, kiểm tra trong hai năm gần nhất.

Năm thứ ba mới tiến hành đánh giá toàn diện, tổ thanh tra đến tận nơi để xem xét.

Trải qua N lần bị trượt ở đợt kiểm tra cuối cùng, thông qua kinh nghiệm thất bại vô cùng phong phú, cùng thời gian dài nghiên cứu về danh hiệu này, rốt cục tổng kết ra một thứ.

Ba yếu tố chính!

Thứ nhất: khoa học kỹ thuật.

Thứ hai: văn hóa.

Thứ ba: điểm đặc sắc.

Còn về yếu tố vệ sinh, cái này căn bản còn không được xem như điều kiện, kiểu như chỉ có nữ giới mới có thể tham gia Hoa Hậu Hoàn Vũ, đem cái thành phố toàn rác, bẩn thỉu đi thi để làm trò cười à?

Cục xây dựng vốn quản lý về quy hoạch đường xá cùng kiến trúc của toàn thành phố.

Cho nên lần này chạy đua danh hiệu, cục xây dựng toàn thân mang trọng trách.

Dưới áp lực đó, tất cả chủ nhiệm, cùng Cục Trưởng, Phó cục trưởng. Tất cả đều bỏ qua mâu thuẫn cùng nhau đoàn kết, thúc đẩy tất cả biện pháp có thể, để tu sửa lại diện mạo cảnh quan thành phố Trung Vân.

Hội nghị thảo luận rất kịch liệt, có người cho ý kiến, muốn dốc toàn lực biến thành phố Trung Vân thành thành phố văn hóa đặc sắc, đánh mạnh vào yếu tố văn hóa lịch sử.

Cũng có người cho rằng, thành phố văn hóa lịch sử có rất nhiều, mấy cái thành phố hơn ngàn năm lịch sử đều không đạt, vậy nên không thể chỉ tập trung vào yếu tố văn hóa.

Đã văn hóa không được, vậy thì đánh vào khoa học kỹ thuật.

Hiện nay trình độ khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, nếu như có thể ứng dụng máy móc công nghệ cao vào thành phố, nói không chừng có thể chiếm được cảm tình của nhóm khảo sát.

Chủ nhiệm đưa ra ý kiến liền liên tiếp nêu ra rất nhiều thành phố áp dụng đồng bộ công nghệ cao làm ví dụ.

"Khoa học kỹ thuật, văn hóa, đều cần được chú trọng."

Cục xây dựng Cục Trưởng Nhạc Chính Đông phát biểu: "Hôm qua trong hội nghị ban lãnh đạo toàn thành phố, đã nhất trí rõ ràng, cả yếu tố văn hóa lịch sử cùng khoa học kỹ thuật đều cần phải được chú trọng."

"Ban lãnh đạo cho chúng ta nhiệm vụ rất rõ ràng, các đề án đều phải đánh mạnh vào văn hóa lịch sử và khoa học kỹ thuật, sau ba tháng, tất cả công tác đều phải được hoàn thành."

Một hồi chuông điện thoại cắt ngang bài phát biểu của Cục Trưởng, tiếng chuông cũng không đến mức chói tai, hội nghị cũng chỉ là trong nội bộ giữa nhóm các chủ nhiệm cùng Cục Trưởng.

Cho nên tất cả mọi người không có tắt chuông điện thoại, Cục Trưởng ngừng phát biểu, đưa ánh mắt bảo Lưu Phượng Cẩm nhận cuộc gọi.

Trong văn phòng rất an tĩnh, Lưu Phượng Cẩm xem số gọi tới, có chút tức giận nhỏ giọng hỏi: "Không biết là tôi đang họp à, có chuyện gì nói mau."

"Lưu chủ nhiệm, việc vô cùng quan trọng, vô cùng quan trọng." Hàn Hữu Bằng tiếng rất lớn, trong phòng họp an tĩnh, Cục Trưởng Nhạc Chính Đông ở gần đó đều nghe thấy rõ.

"Chờ tôi họp xong rồi nói." Lưu Phượng Cẩm cúp điện thoại.

"Khả năng tìm cậu là có việc gấp."

Cục Trưởng Nhạc Chính Đông nhìn thời gian: "Vậy hôm nay hội nghị trước hết đến đây thôi, tất cả mọi người trở về kết luận lại, sáng sớm mai hội nghị đem phương án cá nhân ra đề xuất."

Lúc này tan họp, một vị chủ nhiệm ngồi gần cửa nhất đứng dậy mở cửa, không nghĩ tới bên ngoài Hàn Hữu Bằng đã tranh thủ thời gian chạy tới.

Hàn Hữu Bằng một tay cầm điện thoại di động, một tay là mấy tấm hình, sắc mặt ửng hồng nói

"Chỉ cần sáu mươi thôi chủ nhiệm."

Lưu Phượng Cẩm mặt đỏ bừng, Hàn Hữu Bằng lại làm trò ngay lúc tất cả lãnh đạo đều ở đây, cái này không phải đem mình làm trò cười à?

Lưu Phượng Cẩm đã quyết định, trở về liền cho hắn một bài lên lớp tiếp.

Cục xây dựng Cục Trưởng Nhạc Chính Đông lúc này cũng vừa đứng dậy, có chút không cao hứng: "Tiểu Hàn chuyện gì mà kích động đến không có ý tứ vậy."

"Cục Trưởng, nghe tôi nói đã." Hàn Hữu Bằng nhất thời từ đỏ đến trắng, ý thức được mình gặp rắc rối rồi.

Đến cùng là người trẻ tuổi, không kiềm chế được sự kích động liền không hề để tâm đến cái gì.

Có thể thi đậu làm nhân viên công vụ, không tồn tại mấy thằng não tàn. Cục Trưởng cùng các chủ nhiệm đều hiểu, Hàn Hữu Bằng khẳng định có chuyện cực kỳ quan trọng, mới lỗ mãng như vậy.

Dù tức giận, nhưng Cục Trưởng vẫn cho Hàn Hữu Bằng thời gian giải thích.

Bị hoảng sợ cùng cuồng hỉ, Hàn Hữu Bằng hiểu rõ nếu chính mình không nói rõ chuyện này, thì cả đời không thăng tiến được.

Cho nên, hắn mới lấy hai trăm phần trăm nỗ lực ra để giải thích chuyện này.

"Tấm hình này, Cục Trưởng ngài xem một chút." Hàn Hữu Bằng nơm nớp lo sợ cầm mấy tấm hình, đưa cho Cục Trưởng cùng Phó cục trưởng.

Trên hình ảnh là một khối Đá Hoa Cương, Đá Hoa Cương bên trên có khắc phù điêu.

Cục Trưởng Nhạc Chính Đông vừa định răn dạy hắn một tấm hình có cái gì ngạc nhiên, cơ mà chưa kịp nói, thì liền bỏ luôn ý định đấy.

Hắn bị Cung Nữ Đồ đang uyển chuyển nhảy múa hấp dẫn.

Đẹp!

Đây là điều đầu tiên hắn nghĩ.

Đúng là một tác phẩm nghệ thuật!

Đây là điều thứ hai hắn nghĩ.

Thị nữ Thủy Tụ, hai chân đầy tinh tế , hoàn mỹ khắc trên tấm đá, đưa một khối đá biến thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Bên trong mang theo ánh mắt vũ mị, tay đẹp kia sống động như thật, khiến người ta lưu luyến không thôi, hết lời ca ngợi.

Còn mấy vị Phó cục trưởng, đều mang cùng một ánh mắt, híp lại một đường.

Nam nhân mà, đều yêu cái đẹp.

Hàn Hữu Bằng cười chắc thắng. Bọn họ đều bị Cung Nữ Đồ khắc trên tấm đá hớp hồn, đương nhiên sẽ không chú ý tới tấm đá mới là nhân vật chính.

Cho nên Hàn Hữu Bằng rất cần nhắc chút, nguyên nhân tại sao mình lỗ mãng .

"Cục Trưởng, nếu như đem những tấm đá điêu khắc Cung Nữ Đồ lát ở mấy cái đại lộ ở thành phố, sẽ ra sao?" Hàn Hữu Bằng có chút lâng lâng nói.

Cục Trưởng Nhạc Chính Đông, cùng mấy vị Phó cục trưởng giật cả mình.

Cục Trưởng Nhạc Chính Đông cầm tấm ảnh, hai tay run rẩy kịch liệt, so với lúc trước Hàn Hữu Bằng xông vào phòng họp còn kích động hơn.

Hắn nắm lấy Hàn Hữu Bằng bả vai, đung đưa, nói năng có chút lộn xộn: "Anh nói đây là đá lát đường ư?"

Sau đó, Cục Trưởng Nhạc Chính Đông đột nhiên nhớ tới Hàn Hữu Bằng lúc xông tới, như điên hô to sáu mươi, sáu mươi.

Chẳng lẽ .

Là giá cả của mấy tấm này?

"Đúng!" Hàn Hữu Bằng phiêu đãng trả lời.

"Sáu mươi nghìn, sáu mươi nghìn liền có thể mua được một khối."

Dự toán ra chỉ cần nhiều hơn 5 triệu một ít, liền có thể đem mấy cái đại lộ, toàn bộ lát đầy tác phẩm nghệ thuật.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.