Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm hóa

Phiên bản Dịch · 978 chữ

Nhịp tim của Phác Ánh Tuyết nhảy lên một cái, ánh mắt lộ vẻ khác thường nhìn Lâm Phôi, Lâm Phôi thầm hô không ổn, nàng thực sự có ý tứ với ta? Thầy trò yêu nhau a... Ách, mặc dù có chút không ổn, nhưng sao ta lại cảm thấy kích thích như vậy.

Phác Ánh Tuyết im lặng, sau đó cười nói: "Đi thôi, chúng ta vào ăn."

Quán vỉa hè nên không gian khá nhỏ, nhưng cũng có thể bày được bảy tám cái bàn, lúc này đã kín người hết chỗ.

Lão bản nhìn thấy có khách hàng tiến đến, lập tức nói: "Chỉ có hai vị sao?"

"Ừm, hai người." Lâm Phôi đáp lời.

Lão bản chợt nhìn thấy Phác Ánh Tuyết, ngay sau đó vị trung niên đại thúc này lộ ra nụ cười chất phác: "Hóa ra là Phác Ánh Tuyết lão sư a, vẫn còn thừa chỗ, bất quá ngươi phải ăn chung một bàn với mấy người bọn hắn."

Lâm Phôi nhìn sang, thấy được mấy tên mặc đồ như lưu manh đang ăn như hổ đói, mà bên cạnh bọn hắn vừa vặn trống hai chỗ, Lâm Phôi không khỏi cau mày, quá phá hư bầu không khí rồi a?

Phác Ánh Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Bởi vì cửa tiệm nhỏ, khách nhân lại nhiều, vì vậy mỗi ngày đều là như thế, bình thường đều là hai nhóm người thậm chí ba nhóm người dùng chung một bàn ăn."

Lâm Phôi ừm một tiếng, nói: "Khách thuận theo chủ vậy."

"Được rồi, mau ngồi đi, muốn ăn cái gì?"

Lâm Phôi nói: "Cơm sườn, thuận tiện cho lon nước ngọt."

Phác Ánh Tuyết cười nói: "Ta giống như hắn."

"Được rồi!"

Lão bản đi nấu đồ, Lâm Phôi cùng Phác Ánh Tuyết ngồi xuống, mấy tên lưu manh vùi đầu ăn cơm, không để ý tới hai người bọn họ.

Phác Ánh Tuyết nói: "Lâm Phôi, ngươi giỏi về âm nhạc như vậy, khẳng định rất ưa thích âm nhạc, về sau ngươi có thể thường xuyên tìm ta nghiên cứu thảo luận, dù ta không quá giỏi, nhưng mà chỉ cần ta có thể giúp, nhất định sẽ giúp hết lòng."

Trong giọng nói của Phác Ánh Tuyết mang theo vài phần tiếc nuối, bởi vì nàng biết chuyện Lâm Phôi nhà nghèo, không đủ tiền đóng học phí, nên dù rất có năng khiếu âm nhạc nhưng vẫn phải chuyển đến Học Viện Ngọc Lan.

Lâm Phôi cười nói: "Không sao, kỳ thật ở nơi nào học mà chẳng được, trường học chúng ta cũng rất tốt."

"Ài, vẫn còn kém một chút, ở trường học chúng ta âm nhạc chỉ là môn phụ, không sánh bằng người ta."

Lâm Phôi cười nói: "Cả nước nhiều học viện âm nhạc như vậy, cũng đâu phải học bên kia là trở thành ca sĩ được?"

"Đó là đương nhiên, muốn làm ca sĩ đúng là rất khó, vạn người không được một, nhưng mà Học Viện Âm Nhạc Đồng Thành trước kia đã từng xuất hiện một ca sĩ đang cực kì nổi danh."

Lâm Phôi hiếu kỳ nói: "Là ai?"

Phác Ánh Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phôi một cái, hỏi: "Ngươi tốt xấu gì cũng học ở học viện âm nhạc hơn một tháng, thế mà ngay cả điều này cũng không biết?"

"Thật đúng là không ai nói với ta." Lâm Phôi rất bình tĩnh đáp lời.

Dù sao Lâm Phôi cũng chỉ ở đó một tháng, Phác Ánh Tuyết không để ý nhiều, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, kích động nói: "Vương Giai Nhị a, ngôi sao ca nhạc hot nhất xuất thân từ Đồng Thành chúng ta từ trước tới nay, hiện tại cũng là nhân tài kiệt xuất mới nổi, vừa ra album ca nhạc thứ hai, lượng tiêu thụ cực tốt, qua một thời gian nữa sẽ về Đồng Thành mở một buổi hòa nhạc, đến lúc đó ta nhất định phải đi xem."

"Hóa ra là Vương Giai Nhị." Lâm Phôi nhẹ nhàng gật đầu.

Trên thực tế Lâm Phôi căn bản không chú ý ngành giải trí, Vương Giai Nhị xuất đạo chưa đủ hai năm, Lâm Phôi thậm chí chưa nhìn thấy ảnh nàng, nhưng mà từng nghe một ca khúc trên internet, đúng là rất êm tai.

Phác Ánh Tuyết cảm khái: "Kỳ thật ta cảm thấy Vương Giai Nhị sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành minh tinh cấp bậc thiên hậu, nàng thật sự quá đẹp, hơn nữa giọng nói quá hay."

Lâm Phôi hiếu kỳ nói: "Khoa trương như vậy sao?"

"Tuyệt đối không khoa trương, nàng đã là thần tượng, hơn nữa còn có thực lực mạnh mẽ, là thần tượng của ta. Hơn nữa tuổi nàng kì thật cũng xấp xỉ ta, vậy mà đã xuất đạo hai năm rồi."

Lâm Phôi cười nói: "Ta thấy ca sĩ mười mấy tuổi xuất đạo cũng không ít mà."

Hiện tại rất nhiều người mười mấy tuổi đã được debut, thậm chí có một số người chưa đi học xong đã xuất đạo, hơn nữa không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào khuôn mặt, nhưng mà vẫn có thể mê muội hàng nghìn hàng vạn fan.

Phác Ánh Tuyết lắc đầu: "Nàng không như vậy, nàng có khuôn mặt, cũng có cả thực lực thật sự, chờ ngươi nghe mấy bài của nàng ngươi sẽ hiểu."

Đang chuyện trò, đồ ăn bưng lên, Lâm Phôi ăn hai miếng, mùi thơm xộc vào mũi, không khỏi hai mắt sáng lên, cảm thán phát ra từ nội tâm: “Thật ngon!"

Phác Ánh Tuyết cười nói: "Ta nói không sai đúng không, tiệm này ta thường xuyên đến, ăn rất ngon."

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.