Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm hóa(2)

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Lâm Phôi nói: "Ngươi thường xuyên đến thì cẩn thận một chút, tiệm này đúng là ăn ngon, nhưng mà mặt tiền hơi vắng vẻ, ngươi xinh đẹp đáng yêu như thế, chớ để người xấu bắt cóc mất."

Phác Ánh Tuyết đỏ mặt, hờn dỗi mắng một tiếng, bắt đầu vùi đầu ăn uống.

Mà một màn này vừa vặn bị một tên lưu manh ngồi cùng bàn nhìn thấy, hai mắt hắn sáng lên, lặng lẽ lấy chân ở dưới bàn đá hai đồng bọn một cước, hai người kia ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng của Phác Ánh Tuyết, hô hấp trở nên dồn dập.

Lâm Phôi nhìn hết ở trong mắt, thầm nghĩ, ta thật đúng là mỏ quạ đen, vừa nói đừng để người xấu bắt cóc, đã đụng phải mấy tên người xấu, nhìn ra được bọn hắn đang đánh chủ ý lên người Phác Ánh Tuyết, bất quá Lâm Phôi không để ý, đối phó ba tên lưu manh không phải việc khó đối với hắn.

Ba người này không lập tức động thủ, chỉ là ngẫu nhiên nhìn Phác Ánh Tuyết một cái, trong nội tâm căn bản không để Lâm Phôi vào mắt, bọn hắn thấy Lâm Phôi chỉ là học sinh bình thường, căn bản không đáng nhắc tới.

Ba người này cơm nước xong xuôi liền rời đi, Lâm Phôi cùng Phác Ánh Tuyết ăn xong, trả tiền, rồi lên đường trở về.

Mới đi được mấy bước, thì đã nhìn thấy ba tên lưu manh đứng ở trong hẻm nhỏ, dương dương đắc ý nhìn Phác Ánh Tuyết.

Khuôn mặt Phác Ánh Tuyết lộ ra vài phần mất tự nhiên, lôi kéo tay Lâm Phôi: "Chúng ta quay lại, sau đó báo cảnh sát đi, ta thấy bọn hắn không giống như người tốt."

"Không có việc gì, ta sẽ dùng tình cảm cảm hóa bọn hắn!" Lâm Phôi cười nói, "Chúng ta đi thôi, ngươi muốn về trường học hay là về nhà? Ta đưa ngươi về nhà nhé."

"Không cần, tự ta về nhà là được, ngươi quay về trường học đi. Bất quá, thật sự không có việc gì chứ?"

"Thật sự không có việc gì." Lâm Phôi nghiêm túc nói, "Ta rất giỏi cảm hóa người khác!"

Lâm Phôi bắt lấy bàn tay Phác Ánh Tuyết , chỉ cảm thấy mềm mại không xương, Lâm Phôi không nghĩ tới trên đời lại tồn tại bàn tay bóng loáng non mịn tới mức này, mặc dù có chút lạnh, nhưng càng cho người ta cảm giác muốn được bảo hộ nàng.

Lâm Phôi mang theo nàng đi về phía trước, ba tên lưu manh quả nhiên bước tới ngăn cản đường đi.

Lâm Phôi dừng bước hỏi: "Có phải các người muốn nói, nữ nhân ở lại, còn ta phải rời đi, nếu không sẽ gặp phiền toái?"

Ba người này sửng sốt, Lâm Phôi vậy mà đoạt trước lời kịch phản diện của bọn hắn, ngay sau đó tên lưu manh đứng ở giữa cười nói: "Ngươi đã biết rõ thì mau đi đi!"

Lâm Phôi lắc đầu, nói: "Buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ, ta đến đây để cảm hóa các ngươi!"

"Quay em gái ngươi. Mẹ nó, muốn chết à!" Ba tên lưu manh đồng thời đánh tới Lâm Phôi, Lâm Phôi một tay nắm tay Phác Ánh Tuyết, chân liên tục đá ra ba cước, ba người này bay ra ngoài,ngã trên mặt đất, liên tục kêu đau.

Lâm Phôi cười nói: "Các ngươi nhìn xem, ta nói có sai đâu, hiện tại các ngươi đã bị ta cảm hóa chưa?"

"Cảm hóa rồi, cảm hóa rồi... ." Mấy tên lưu manh sợ hãi, khó khăn đứng lên, sau đó dắt díu nhau đi tới bên ngoài hẻm nhỏ.

Lâm Phôi cười nói: "Ta đã nói ta rất giỏi cảm hóa người khác mà."

Phác Ánh Tuyết hé miệng cười cười: "Ngươi nào phải cảm hóa, rõ ràng là đánh người."

Lâm Phôi cười nói: "Có một số thời điểm, nên động thủ thì phải động thủ, bằng không bọn hắn còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt."

Phác Ánh Tuyết thở dài: "Ta không thích võ lực, nhưng ta cảm thấy ngươi không sai."

"Đúng vậy, võ lực không phải điều xấu, giống như cảnh sát bắt người xấu cũng phải dùng võ lực, mà đám lưu manh này không ăn đòn thì không chịu ngoan ngoãn."

Phác Ánh Tuyết nhìn về phía Lâm Phôi, tràn ngập lo lắng hỏi: "Ngươi sẽ không lăn lộn bang phái chứ?"

"Sẽ không." Lâm Phôi cười nói, "Ta còn là khắc tinh của bọn chúng cơ."

"Nhưng... Nhưng người khác đều nói, hiện tại ngươi là lão đại khoa máy tính."

"Ta là lão đại, cái này không sai." Lâm Phôi mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ cơ trí, giờ này khắc này Lâm Phôi dường như thay đổi thành một người khác, "Võ lực sử dụng đúng lúc đúng chỗ sẽ là hành thiện. Tuy rằng ta là lão đại khoa máy tính, nhưng không có nghĩa ta là lão đại bang phái. Ta khác Chu Minh Hổ, hắn muốn là xưng vương xưng bá, ta thì chỉ muốn ước thúc các sinh viên, để bọn hắn nghiêm túc học tập. Một bên là mang theo các tiểu đệ đi theo con đường bạo lực, một bên là dẫn dắt bọn hắn đi về phía tương lai tươi sáng, đây là sự khác nhau về bản chất."

Lâm Phôi cảm khái: "Kỳ thật lúc trước ta không nguyện ý làm lão đại, nhưng hôm nay ta bỗng nhiên minh bạch điểm này, nếu như có thể, ta càng muốn làm lão đại trường này, đảo ngược tình thế, làm cho mọi người ra sức học tập... Bầu không khí một khi được bồi dưỡng thành công, cho dù ta có rời đi, về sau cũng sẽ không quá kém."

Phác Ánh Tuyết có chút khâm phục, có chút cảm kích nói: "Ta minh bạch, Lâm Phôi, ngươi rất cao cả."

"Hắc hắc, không có gì." Lâm Phôi không khỏi có chút cảm khái, nhập học chưa tới nửa tháng, hắn vốn chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà bây giờ bỗng nhiên bị làm thức tỉnh lại tinh thần trọng nghĩa, hắn cảm giác mình biến hóa thật lớn, nếu như hiện tại muốn hắn đột nhiên rời đi, chỉ sợ hắn không làm được.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.