Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bạn trai(2)

Phiên bản Dịch · 992 chữ

"Khỏi."

Lâm Phôi lôi kéo Phác Ánh Tuyết đi ra khỏi hẻm nhỏ, chờ chốc lát tự nhiên sẽ có người tới cứu tên tiểu tử này, Lâm Phôi cả quãng đường đều trầm mặc không nói, trong lòng của hắn bỗng nhiên trở nên rất trầm trọng, một sinh viên nghiện thuốc phiện, nếu không thể cai nghiện, cả đời này chẳng phải là bị hủy?

Rốt cuộc xe taxi đã tới, Phác Ánh Tuyết đột nhiên hỏi: "Lâm Phôi, ta thấy tâm tình ngươi không tốt lắm, hay là sớm về nghỉ ngơi đi?"

"Không cần, ta tiễn ngươi." Lâm Phôi giúp nàng mở cửa xe, nói, "Ngươi vào trước."

Phác Ánh Tuyết ngồi ở hàng ghế sau, dịch vào chừa vị trí cho cho Lâm Phôi, Lâm Phôi ngồi xuống, sau đó Phác Ánh Tuyết đọc địa chỉ nhà mình với tài xế, tài xế đáp ứng một tiếng, bắt đầu lái xe.

Lâm Phôi thở dài: "Kỳ thật ta cũng không phải là thấy chết mà không cứu, chỉ là có một số người gây nên sai lầm, nhất định phải trả cái giá lớn, nếu hắn không trả giá lớn, hắn vĩnh viễn không thể hung ác cải biến bản thân, Phác lão sư, ngươi quá mềm lòng."

"Ta biết." Phác Ánh Tuyết đáp lời, "Gặp chuyện này ta không nhẫn tâm rời đi được."

Lâm Phôi mỉm cười nói: "Bất quá ngươi rất kiên cường, đổi thành rất nhiều người khác chỉ sợ đã sớm lôi kéo ta rời đi."

"Làm sao có thể, một chút thiện tâm cũng không có!"

Lâm Phôi cười hắc hắc: "Đều là thiện tâm của ngươi kích phát ta, lần trước cũng thế, lúc này cũng thế. A đúng rồi, Phác lão sư, ngươi vì sao lại muốn làm giáo viên?"

Phác Ánh Tuyết vừa cười vừa nói: "Bởi vì cha ta cũng là giáo viên."

"Hóa ra là bị gia trưởng ảnh hưởng." Loại chuyện này không kỳ lạ quý hiếm, Lâm Phôi từng nghe nói nhiều trường hợp tương tự.

Phác Ánh Tuyết cười hỏi: "Đúng rồi, sau khi ngươi tốt nghiệp thì muốn làm cái gì?"

"Bảo tiêu." Lâm Phôi nói ra nghề nghiệp bản thân, vừa cười vừa nói, "Ngươi cũng thấy thân thủ của ta rất tốt, làm một bảo tiêu vô cùng phù hợp. Hơn nữa ta còn phải bảo vệ người tốt không bị người xấu bắt nạt."

Phác Ánh Tuyết cười cười: "Vậy ngươi cũng có thể làm cảnh sát."

"Ta không thi vào trường cảnh sát!" Ánh mắt của Lâm Phôi lóe lên hào quang kì lạ, "Hơn nữa trên thế giới này, có thật nhiều người hoặc là sự tình cảnh sát không tiện làm, những chuyện kia ta lại có thể làm. Một bảo tiêu đạt tiêu chuẩn, cần vừa hoàn thành sứ mạng bản thân, đồng thời lại có thể hành tẩu ở rìa biên giới pháp luật."

Phác Ánh Tuyết hơi ngơ ngẩn, cẩn thận cảm thụ ý tứ trong lời nói của Lâm Phôi, hiểu được rồi liền không khỏi mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi: "Vậy ngươi xác định mãi mãi không thay đổi? Nói ví dụ như có một ngày nào đó tư tưởng của ngươi phát sinh cải biến, từ một bảo tiêu biến thành một lão đại lăn lộn giang hồ."

Lâm Phôi cười nói: "Ngươi biết không, cả đời này ta ghét nhất chính là xã hội đen, căm thù đến tận xương tuỷ."

"A, ta cũng vậy, ngươi từng trải qua chuyện gì sao?"

"Cha ta từ khi ta còn rất nhỏ đã biến mất, trong nhà không có nam nhân, mẹ ta thường xuyên sẽ bị một ít côn đồ quấy rối, bắt nạt, ta thường xuyên nhìn thấy mẹ trốn tới một góc lau nước mắt, nàng tới bây giờ đều không nói gì với ta, nhưng ta đã thề đến lúc lớn lên nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, còn phải bảo vệ tất cả người tốt bị người xấu uy hiếp bắt nạt."

"Thì ra là thế." Phác Ánh Tuyết ngượng ngùng nói, "Thực xin lỗi a, nhắc tới chuyện không vui của ngươi."

"Không vấn đề gì." Lâm Phôi cười cười.

Xe rút cuộc đến nơi, Lâm Phôi nhìn về phía lái xe: "Bác tài, ta trả tiền xe cho ngươi trước, ngươi ở nơi này chờ ta một chút, ta tiễn người xong rất mau sẽ trở về."

"Được." Người lái xe đáp ứng. Lâm Phôi trả tiền cho hắn, rồi cùng với Phác Ánh Tuyết xuống xe.

Phác Ánh Tuyết nói: "Đã đến tận đây rồi, kỳ thật ngươi không cần tiễn ta nữa."

Lâm Phôi cười nói: "Có phải là sợ rằng không quá thuận tiện? Lo lắng bị người trong nhà tưởng là bạn trai ngươi đúng không?"

Phác Ánh Tuyết đỏ mặt, gắt giọng: "Cái gì vậy, sao ta có thể tìm bạn trai nhỏ như ngươi được."

Lâm Phôi cười ha hả : "Tình cảm không phân tuổi tác lớn nhỏ, lời này của ngươi là sai rồi."

Phác Ánh Tuyết xoay mặt sang một bên khác, thẹn thùng nói: "Không nói nữa, ngươi dù gì cũng là học trò của ta, không biết lớn nhỏ."

Phác Ánh Tuyết bắt đầu chạy vào hành lang, Lâm Phôi cười hắc hắc: "Chờ ta một chút a."

Nhà Phác Ánh Tuyết nằm ở lầu ba tòa chung cư này, Lâm Phôi đi thẳng đến cửa phòng, nhìn tận mắt Phác Ánh Tuyết mở cửa, lúc này mới khoát tay áo, đi xuống dưới lầu.

Một bác gái hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế salon, vừa vặn thấy được một màn này, đợi đến lúc Phác Ánh Tuyết đi vào, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lộ vẻ mặt hiếu kỳ hỏii: "Người vừa rồi tiễn đưa ngươi trở về... Là bằng hữu của ngươi sao?"

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.