Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bạn trai

Phiên bản Dịch · 1047 chữ

Chương 57

Lâm Phôi cười nói: "Được rồi, chúng ta vừa về vừa tán gẫu đi, ta tiễn ngươi về nhà."

"Không cần, tự ta về được."

"Vẫn nên để ta tiễn ngươi thì hơn, vừa rồi ngươi đã thiếu chút nữa gặp nguy hiểm." Lâm Phôi cười cười, "Bất quá ngày mai là bắt đầu tập luyện buổi tối, lão sư ngươi hẳn là không cần lưu lại giám sát chúng ta a? Bằng không ngươi sẽ về nhà rất muộn."

"Ta đương nhiên phải lưu lại, bất quá ta đã nói với trường học, để ta ở lại ký túc xá nữ sinh, vừa vặn Ngưu Hải Kiều mới chuyển trường, ta ở lại phòng nàng, đợi liên hoan văn nghệ kết thúc ta sẽ về nhà."

Đó không phải là phòng Miên Miên sao, ta cũng muốn vào ở chung a!

Lâm Phôi nói: "Vậy ta hôm nay sẽ..."

Lâm Phôi đang nói thì im lặng, vì phía trước đột nhiên có tiếng bước chân, theo lý có người đi ngang qua rất bình thường, nơi đây tuy vắng vẻ, nhưng hàng ăn đông khách, bất quá tiếng bước chân này không bình thường, lảo đảo giống như uống say, hơn nữa hẳn là đang lẩn trốn, bởi vì xa xa còn có một ít tiếng bước chân đuổi theo.

Chỉ thấy một thanh niên trẻ măng tuổi chừng 18 19 đầu tóc rối bời chạy vào hẻm nhỏ, nhanh chóng móc ra một thứ gì đó có hình dạng cuộn tròn giống như điếu thuốc, nhưng lại không phải điếu thuốc, từ điểm đó Lâm Phôi đã nhìn ra có gì đó sai sai.

Sắc mặt tiểu tử này trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhanh chóng ngồi trên mặt đất, ngậm điếu thuốc vào miệng, bật lửa đốt lên, bắt đầu rít vào từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt hưởng thụ.

Lúc này đừng nói là Lâm Phôi, dù là Phác Ánh Tuyết cũng nhìn ra điểm không thích hợp.

Phác Ánh Tuyết nắm chặt cánh tay Lâm Phôi: "Lâm Phôi, hắn... ."

"Hắn hút thuốc phiện." Lâm Phôi lạnh lùng nói, trong ánh mắt không che giấu được vẻ chán ghét, đối với thuốc phiện, Lâm Phôi trước nay đều căm thù đến tận xương tuỷ.

Vừa lúc đó, bên ngoài có một đám lưu manh xông vào hẻm nhỏ, trực tiếp nhào tới trước mặt tên tiểu tử này, đoạt mất điếu thuốc, tiểu tử vừa khóc lớn vừa nhào tới muốn cướp về, kết quả bị những người này đạp ngã xuống đất, sau đó một đám người vây quanh hắn điên cuồng đánh đập, mắng lớn: "Mẹ nó, không có tiền còn dám cướp đoạt, ngươi có biết lão tử(bố mày) là ai không?"

Phác Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phôi, trong mắt nàng Lâm Phôi hầu như là vạn năng, nàng đương nhiên hy vọng Lâm Phôi đi lên giúp đỡ tiểu tử kia, trái tim nữ nhân luôn rất mềm mại.

Lâm Phôi lại lạnh lùng đứng im, thái độ vô tình, lúc sau những người kia đánh đủ rồi, bọn hắn mới hùng hùng hổ hổ rời đi, mà tên tiểu tử này thì bị đánh rất thảm, mặt đầy máu tươi.

Lâm Phôi lôi kéo tay Phác Ánh Tuyết: "Chúng ta đi thôi."

Phác Ánh Tuyết nhìn thoáng qua người kia: "Ngươi vì sao không giúp hắn?"

"Hắn đáng được đồng tình sao?" Lâm Phôi nhướng mày, "Đám người này dính vào thuốc phiện, mất hết lý trí, sự tình gì cũng dám làm. Nhớ năm ta chín tuổi, mẹ của ta mang một người đáng thương bị hôn mê về nhà, hắn tỉnh lại chẳng những không cảm ơn, còn đánh nàng ngất xỉu, cướp sạch tiền mặt rồi rời đi, đó là tiền học phí mẹ chuẩn bị cho ta, ngươi đoán xem lúc đó nhà ta khổ sở cỡ nào?"

Phác Ánh Tuyết sửng sốt, nói nhỏ: "Xin lỗi, là ta không cân nhắc chu toàn."

Lâm Phôi lôi kéo Phác Ánh Tuyết đi tiếp, khi đi ngang qua kẻ nghiện thuốc kia, hắn bắt lấy chân Lâm Phôi, dùng thanh âm yếu ớt nói: "Cứu ta, cứu ta... ."

Lâm Phôi đang định đá văng ra, người trẻ tuổi lại dùng thanh âm yếu ớt nói: "Cha ta không còn, trong nhà chỉ còn mẹ, ta không thể để mẹ sống tiếp một mình được... ."

Lâm Phôi ngừng chân lại, nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của hắn: "Còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, bất quá một mực nằm ở chỗ này thì không ổn, ta có thể gọi xe cứu thương cho ngươi, đáng tiếc khẳng định ngươi sẽ tiếp tục hút thuốc phiện."

"Ta cam đoan, ta cam đoan không làm vậy nữa. Ta... Ta sẽ cai nghiện."

Lâm Phôi lạnh lùng nói: "Ngươi còn đến trường không? Hay là đã tốt nghiệp?"

"Ta còn đi học, Ngọc Lan... Học Viện Ngọc Lan."

Lâm Phôi cùng Phác Ánh Tuyết có chút kinh ngạc, vậy mà là sinh viên Học Viện Ngọc Lan.

Tiểu tử kia nói: "Ta biết ngươi... Lâm Phôi, rất nổi danh, còn có Phác Ánh Tuyết lão sư... Ta là người khoa thể dục."

"Ừm." Lâm Phôi không có hảo cảm với hắn, cũng lười nói nhảm, bất quá thương thế tên này tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không ai giúp đỡ, tùy ý để hắn nằm ở chỗ này, nói không chừng sẽ xảy ra tai nạn chết người, vì vậy Lâm Phôi lấy điện thoại di động gọi cho 120, đọc rõ địa chỉ một lần, sau đó dập máy, nói, "Ngươi ở chỗ này chờ một lát, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới. Nhớ kỹ câu nói kia, mẹ ngươi chỉ còn lại ngươi, ngươi không cai nghiện, sớm muộn gì cũng có một ngày cửa nát nhà tan, không đơn giản là ngươi, mẹ ngươi cũng sống không bằng chết."

Thiếu niên kia thở hồng hộc, trong miệng chảy ra một ít máu, hiển nhiên có nội thương, nhưng mà trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích: "Cảm ơn ngươi."

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.