Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Hoành Vĩ bị đánh chết?(2)

Phiên bản Dịch · 958 chữ

Lâm Phôi bưng chén rượu lên, cười nói: "Hôm nay ta cám ơn mọi người, đến đây, cạn ly!"

Lâm Phôi gỡ xuống vướng mắc cuối cùng trong lòng mọi người, mọi người cũng bắt đầu mở rộng lòng mình, trò chuyện hăng hái, Ngô Quân càng là đỏ mặt, vỗ bàn nói: "Phôi ca, ngươi không biết a, tại nơi này có ai không muốn làm anh hùng? Bạn cùng phòng bị làm nhục, ai không muốn đứng ra chống đỡ? Chúng ta cũng muốn, nhưng trường học quá rối loạn, chúng ta không dám làm anh hùng!"

"Đúng vậy." Phạm Hàm Ninh thanh tỉnh hơn một ít, bất quá vẫn nói, "Phôi ca vừa tới vài ngày, còn chưa nhìn thấy sự tàn nhẫn của những người kia, giống như Trương Xuân Lôi, huynh đệ dưới tay đông đảo, thủ đoạn tàn nhẫn, mà đám người bên khoa thể dục Vương Hoành Vĩ càng là đáng sợ hơn Trương Xuân Lôi nhiều."

Mấy người càng trò chuyện càng uống nhiều, Vương Hoành Vĩ tửu lượng kém nhất, lảo đảo đứng lên, lớn miệng nói: "Các ngươi tiếp tục, ta đi tiểu."

Vương Hoành Vĩ mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Phôi cũng theo chân ra khỏi ký túc xá, hai người cùng vào phòng vệ sinh, Vương Hoành Vĩ một tay vịn bức tường, một tay cởi quần, Lâm Phôi nhịn không được cười nói: "Vương Hoành Vĩ, ngươi tửu lượng quá kém, lần sau đừng uống nhiều như vậy."

"Ta không có... Không có việc gì, Phôi ca, trừ mẹ ta ra, tới bây giờ chưa ai quan tâm ta bằng ngươi...Ngươi lợi hại như vậy mà vẫn coi ta là huynh đệ, ta thật sự rất cảm động."

Lâm Phôi cười cười, cởi quần bắt đầu đi tiểu, nói : "Chúng ta đều là bạn cùng phòng, không cần phải khách khí như vậy."

Vương Hoành Vĩ tiểu xong trước, kéo khóa quần, mơ mơ màng màng nói : "Phôi ca, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta còn có việc lừa gạt ngươi, ta thật không phải là người... Thôi đi, ta nói cho ngươi nghe, Địch... Địch... Địch ca... Bọn hắn bán... ."

Vương Hoành Vĩ còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên bàn chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, Lâm Phôi thấy mà nhịn không được cười nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đừng ngã sấp xuống đất... ."

"A, tốt... Phôi ca, chúng ta trở về rồi hãy nói." Vương Hoành Vĩ lung lay bước đi, ánh mắt có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng rời phòng vệ sinh.

Lâm Phôi lắc đầu, Địch ca chắc là chỉ lão đại Trương Hoành Địch trong khoa thể dục, về phần bán cái gì... Chẳng lẽ là thuốc phiện?

Cái này hẳn là không thể nào a, bất kể hỗn loạn thế nào, nơi đây cũng là trường học, làm sao có thể xảy ra chuyện ác liệt như bán thuốc phiện, nếu như không phải thuốc phiện, vậy là cái gì mà làm Vương Hoành Vĩ sợ hãi không dám nói ra? Hẳn không đến mức là bán mình a... .

Lâm Phôi cảm thấy ở trong nội tâm như bị một tầng mây đen bao phủ, nếu như chỉ là đánh nhau ẩu đả, vẫn còn là chuyện thường trường nào cũng có, nhưng nếu dính đến bán thuốc phiện, vậy đã vượt qua ranh giới một trường học, đây chính là phạm tội nghiêm trọng! Hơn nữa sẽ liên lụy tới rất nhiều người...

Lâm Phôi vừa nghĩ vừa đi tiểu, chuẩn bị tìm cơ hội hỏi Vương Hoành Vĩ, nếu thật sự là như vậy, cho dù là không có quan hệ gì với nhiệm vụ của hắn, hắn cũng không thể coi như không thấy.

Ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Phôi về tới ký túc xá, sau khi Lâm Phôi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy trong kí túc xá chỉ có bốn người, không khỏi sửng sốt một hồi.

Những người khác cũng cảm thấy giật mình, Phạm Hàm Ninh cười nói: "Phôi ca, Vương Hoành Vĩ còn chưa trở lại, không phải là nôn ọe trong phòng vệ sinh chứ?"

"Đúng vậy a." Ngô Mạnh Kiệt cũng cười to nói, "Tiểu tử này tửu lượng thực sự quá kém."

Lâm Phôi nhíu mày, ở trong nội tâm cảm thấy có chút kỳ quái, có chút bất an, thì thào lẩm bẩm: "Vương Hoành Vĩ chẳng lẽ chưa trở về?"

Phải biết Vương Hoành Vĩ vừa rồi còn ra khỏi phòng vệ sinh trước hắn một lúc, hắn không quay về ký túc xá thì còn có thể đi đâu? Bất quá thật đúng là có thể đi tới phòng ký túc xá khác... Chỉ là Lâm Phôi ở trong nội tâm cảm thấy rất không có khả năng, mấy ngày nay hắn đã nhìn ra, Vương Hoành Vĩ không có quan hệ tốt với mấy đồng học khác, hắn thường ngày đến cả nói chuyện với người khác cũng rất ít khi, làm sao có thể tới phòng ký túc xá người khác?

Lâm Phôi hít vào một hơi thật sâu, ý nghĩ trở nên thanh tỉnh chưa bao giờ có, nói: "Chúng ta lần lượt đi các phòng trong kí túc xá khác tìm một phen đi."

"Tốt."

"Tốt!"

Mọi người tuy rằng cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn cùng nhau đứng lên, chỉ là bọn hắn còn chưa đi ra khỏi ký túc xá, đã nghe thấy trong hành lang truyền đến một tiếng thét của nam sinh : "Chết người rồi..., Vương Hoành Vĩ đã bị đánh chết! ! !"

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.