Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ai có thể ngăn cản ta báo thù!

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Chương 45 Không ai có thể ngăn cản ta báo thù!

Lâm Phôi cảm thấy trong đầu ông ông một tiếng, nội tâm trống rỗng, Vương Hoành Vĩ vừa uống rượu với mình cứ như vậy bị đánh chết?

Hắn bây giờ cái gì cũng chưa kịp làm, chưa kịp thay đổi nhân sinh, vậy mà chết rồi? ?

Những người khác cũng đều lộ ra sắc mặt tái nhợt, bọn hắn trước kia không tiếp xúc nhiều với Vương Hoành Vĩ, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng hơn một tháng a. Nhất là bọn hắn mới vừa rồi còn đang tán gẫu uống rượu với nhau...

Lâm Phôi là người đầu tiên xoay người chạy ra ngoài, những người khác cũng nối đuôi nhau chạy theo, cả đám đều như phát điên chạy tới phương hướng phát ra thanh âm ngoài hành lang, sau đó nhìn thấy một nơi bị vây quanh bởi nhiều sinh viên, Vương Hoành Vĩ thì không nhúc nhích té trên mặt đất, cái trán bị nứt ra, máu tươi chảy lênh láng.

Mấy nam sinh vây quanh đều lộ sắc mặt trắng bệch.

Lâm Phôi ngồi xổm xuống, kiểm tra hơi thở của Vương Hoành Vĩ, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra hào quang làm cho người ta sợ hãi, rống lớn: "Con mẹ nó, người nào bảo Vương Hoành Vĩ bị đánh chết? ?"

Lâm Phôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà không khỏi tức giận!

Vương Hoành Vĩ đúng là tổn thương không nhẹ, nhưng vẫn còn hơi thở, chỉ là ngất đi mà thôi, thanh âm lúc nãy thiếu chút nữa đã hù chết Lâm Phôi.

Một nam sinh sợ tới mức toàn thân run lên : "Ta... Ta thấy hắn bất động, còn chảy nhiều máu như vậy... ."

Lâm Phôi hung dữ trợn mắt nhìn nam sinh một cái, sau đó cảm thấy người này cũng là bị dọa cho choáng váng, trước mắt cần nắm chặt thời gian cứu người.

Lâm Phôi cởi quần áo ra, buộc tại miệng vết thương, đồng thời nói: "Phạm Hàm Ninh, ngươi gọi 120. Ngô Quân, Ngô Mạnh Kiệt, hai người các ngươi tốc độ nhanh, lập tức đi một chuyến tới phòng y tế, giúp ta lấy mấy thứ thuốc bôi trị vết thương hở, vải gạc, bông băng cho ta, đừng quá bối rối, vết thương của hắn tuy sâu, bất quá không đến mức mất mạng, chỉ vì mất máu quá nhiều nên tạm thời hôn mê mà thôi."

Lâm Phôi lúc này đã khôi phục bình tĩnh, mà sự bình tĩnh của hắn lập tức khiến người khác đều khôi phục tỉnh táo.

Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt đáp ứng một tiếng, lập tức chạy tới cửa lớn.

Lâm Phôi nhìn về phía nam sinh hô hào Vương Hoành Vĩ bị đánh chết, hỏi: "Ngươi là người thứ nhất phát hiện?"

"Vâng... Phải." Nam sinh sợ tới mức lạnh run.

Lâm Phôi trầm giọng nói: "Cảm ơn, vừa rồi ta không cố ý, hôm nay nếu không nhờ ngươi phát hiện kịp thời, hắn có lẽ sẽ thật sự mất mạng. Ta hỏi ngươi, khi ngươi phát hiện hắn có kịp nhìn thấy là ai động thủ không?"

"Không thấy... ." Nam sinh vội vàng lắc đầu.

Lâm Phôi lộ ra ánh mắt hùng hổ dọa người, hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết là hắn bị người khác đánh?"

"Ta cũng không biết, có thể là lăn xuống từ lầu hai... ."

"Lầu hai?" Lâm Phôi trầm giọng nói, "Ta và ngươi vốn không quen biết, ngươi đúng là không cần phải giúp ta cung cấp manh mối, nhưng mà ngươi hẳn cũng đã được nghe nói về Lâm Phôi ta, đắc tội chúng ta, ta mặc kệ hắn là ai, đều sẽ không có kết cục tốt."

"Ngươi không thể lấy oán trả ơn a!" Thanh âm nam sinh đã có chút run rẩy.

Những người khác cũng cảm thấy Lâm Phôi hơi quá đáng, bất quá cả đám đều không dám lên tiếng, dù là Trương Xuân Lôi cũng kiêng kị Lâm Phôi, bọn hắn thì tính là cái gì?

Cuối cùng Lâm Phôi cũng không gây khó xử người này, tuy rằng hắn có thể cảm thấy người này đang nói dối, nhưng đối phương nói không sai, nếu như mình thực sự làm gì, thật đúng là lấy oán trả ơn.

Rất nhanh, Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt đã trở về, Ngô Mạnh Kiệt lau mồ hôi trên trán, nói : "Phòng y tế khóa cửa, ta trực tiếp phá cửa đi vào, sau đó ở bên trong tìm kiếm, làm trễ nải một chút thời gian."

Lâm Phôi tiếp nhận công cụ, sau đó giúp Vương Hoành Vĩ băng bó, động tác thuần thục, các sinh viên xung quanh nhìn vào cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

Còn chưa băng bó kỹ cho Vương Hoành Vĩ, một nam tử tuổi chừng ngoài 30 thân hình cao lớn đi vào ký túc xá từ bên ngoài, thấy được một màn này, hắn liền lộ ra sắc mặt xanh mét, lớn tiếng gào lên: "Tình huống gì đây? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Mạnh Kiệt giảm thấp thanh âm nhắc nhở: "Đây là Phùng Kính Nam, nhân viên quản lý ký túc xá nam sinh khoa máy tính chúng ta, bình thường không quan tâm chuyện gì, nhưng một khi xảy ra chuyện, hắn sẽ ra tay rất ác, nhất định không được trêu chọc hắn."

Tất cả mọi người ở đây biết rõ người kia là ai, duy chỉ có Lâm Phôi là mới tới nên không biết, tự nhiên hắn muốn nhắc nhở Lâm Phôi.

Thấy Phùng Kính Nam đã lao đến, Lâm Phôi vừa băng bó, vừa dùng ngữ khí lạnh lùng nói: "Ta tự băng bó vết thương cho Vương Hoành Vĩ được, ngươi ngậm miệng lại."

Trong hành lang im ắng, tất cả mọi người bối rối, dù là Trương Xuân Lôi cũng phải cho Phùng Kính Nam chút mặt mũi, Lâm Phôi vậy mà nói chuyện với Phùng Kính Nam như vậy?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.