Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hồng Nhân

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Về đến nhà, Lâm Phi đang cân nhắc tìm ai ở trong thôn thuê người thu hoạch. Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Phi cảm thấy mẹ vẫn tương đối đáng tin cậy, dù sao thuê người liên quan đến việc phát tiền cho dân làng. Đi tới trong đình viện, Lâm Phi nhìn thấy mẹ đang rửa rau, liền vui vẻ chạy tới giúp.

- Đi đi đi, đi một bên chơi, mình ta rửa là được.

Thấy Lâm Phi đến rửa rau, mẹ hắn không vui, sau đó nói:

- Tiểu Phi, nghe nói gần đây con trồng rau ở nhà Tần Dũng. Ngày hôm qua ta đi qua nhà Tần Dũng xem, có vẻ rau phát thế quá kém, phỏng chừng ngày tháng năm nào mới có thể trưởng thành rồi bán.

Ôm cổ mẹ, Lâm Phi cười ha hả nói:

- Mẹ, việc này mẹ đừng quan tâm. Có một việc con muốn mẹ giúp.

- Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi, còn giống như một đứa trẻ.

Hồ Tú Hoa không có biện pháp với Lâm Phi, dùng ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của Lâm Phi một chút, nhìn như tức giận kì thực vui vẻ:

- Ta biết tiểu tử ngươi không có việc gì căn bản sẽ không tìm mẹ, nói đi, chuyện gì?

- Mẹ, mẹ đừng như vậy. Những gì con nói với người đều là chuyện tốt, con muốn mẹ giúp con tìm mấy người thu hoạch rau trong làng, mỗi người trả sáu mươi tệ một ngày.

Lâm Phi biết mẹ thương hắn nhất, nghĩ đến hẳn là sẽ đáp ứng.

Mẹ hắn sửng sốt buông bắp cải trong tay xuống, vẻ mặt hồ nghi nói:

- Con có rau củ ở đâu cho người khác thu? Ba mẫu đất của Tần Dũng vừa mới gieo còn chưa có phát triển.

- Yên tâm, mẹ chỉ cần tìm người là được.

Nói xong, Lâm Phi móc ra một vạn đặt ở trong tay mẹ hắn:

- Tiền này mẹ cầm trước, mẹ tìm người trả tiền nhân công, số tiền còn lại, mẹ và cha muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì thì mua cái đó, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm tiền cho con, sức khỏe của mẹ và cha mới là tài sản lớn nhất đời này của con.

Nghe vậy, mẹ hắn gần năm mươi tuổi, hốc mắt khảm đầy nước mắt lăn lộn, thầm nghĩ nhi tử lớn rồi, biết thương cha mẹ. Tuy rằng không biết trong hồ lô Lâm Phi bán thuốc gì, mẹ hắn không nghĩ nhiều nữa, liền đáp ứng. Tính cách Hồ Tú Hoa rất là quyết đoán, nói làm là làm.

Chạy đến nhà Điền Quế Lan, thấy Điền Quế Lan đang dùng tay giặt quần áo, Hồ Tú Hoa ngượng ngập cười nói:

- Quế Lan muội tử, đang giặt quần áo sao?

Trước kia, Điền Quế Lan nhìn cũng không muốn nhìn Hồ Tú Hoa, bởi vì nàng là nịnh hót Trịnh Thúy Hoa, Trịnh Thúy Hoa lại là thành kiến với nhà Hồ Tú Lan, cho nên nàng đối với một nhà Hồ Tú Hoa cũng rất lãnh đạm.

Nhưng gần đây không giống, Lâm Phi quen biết người có tiền, có thể mời cô đi làm việc trong ruộng, một ngày 60 tệ. So với Trịnh Thúy Hoa trả nhiều hơn 20 tệ. Cũng đừng xem thường 20 tệ, ở Sơn Hà thôn, 20 tệ, có thể đủ phí sinh hoạt trong vài ngày.

Nghe thấy thanh âm của Hồ Tú Hoa, Điền Quế Lan nhanh chóng đứng lên, đưa đôi bàn tay vẫn đang dính nước, rất là nhiệt tình nói:

- Tú Hoa tỷ, tỷ tìm ta có việc gì không?

- Ta tới là muốn mời ngươi ngày mai ra ruộng hái rau, không biết ngày mai ngươi có rảnh không.

Thấy Điền Quế Lan đối với nàng nhiệt tình như vậy, Hồ Tú Hoa có chút không thích ứng, không nghĩ nhiều, đem ý đồ nói ra.

Hái rau à? Điền Quế Lan chính là nhân tinh, lập tức đoán được sẽ cho tiền, vui vẻ nói:

- Ta rảnh rỗi, rất rảnh rỗi, chính là không biết một ngày bao nhiêu tiền.

- Một ngày 60 tệ.

Hồ Tú Hoa tính tình thẳng thắn, không có vòng vo, đem giá cả nói ra.

- Có thể, có thể, ngày mai bảy giờ rưỡi em đến đúng giờ, có được không?

Điền Quế Lan hưng phấn nói.

Hồ Tú Hoa đáp một tiếng có thể, liền rời đi.

Mắt thấy giữa trưa, Hồ Tú Hoa quyết định về nhà nấu cơm trước, buổi chiều tiếp tục tìm bốn người.

Hồ Tú Hoa đang ở trong phòng bếp nấu cơm, cũng không biết cái miệng to kia của Điền Quế Lan khắp nơi nói với người ta nhà nàng đang tìm người thu rau củ, một ngày 60 tệ! Bỗng nhiên trong nhà tới rất nhiều chị em trong thôn, đổ xô vào bếp khiến Hồ Tú Hoa đang nấu ăn rất mơ hồ.

Mọi người nhao nhao cùng Hồ Tú Hoa làm quen, sau đó liền nói muốn giúp nhà nàng hái rau. Cứ như vậy, Hồ Tú Hoa trở thành đại hồng nhân trong thôn. Trịnh Thúy Hoa đứng trước cửa nhà Lâm Phi duỗi cổ nhìn vào bên trong, trong mắt tất cả đều là hâm mộ ghen tị.

Lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, Hồ Tú Hoa trong lúc nhất thời khó xử. Tất cả mọi người đều là bà con trong thôn, chọn ai không chọn ai, cũng không tốt.

Rối rắm nửa ngày, Hồ Tú Hoa liền đem bốn người phía trước nàng chọn, tuân theo một quy tắc đến trước đến sau. Những người phía sau không được chọn, la hét.

Hồ Tú Hoa đành phải nói lần sau nhất định sẽ mời các nàng, các nàng một lần nữa xác định, sau đó mới chịu đi. Bởi vì chuyện chọn người trì hoãn thật lâu, cho nên Hồ Tú Hoa rất muộn mới làm xong cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Phi liền đi tới nhà Triệu Thanh Nghiên.

Vừa vào nhà, ánh mắt Lâm Phi đều thẳng tắp, bởi vì hắn nhìn thấy Triệu Thanh Nghiên ở trong sân nhà nàng vừa gội đầu xong đứng lên, một mái tóc mềm mại đen nhánh tung ra một độ cong hoàn mỹ.

Cách mười mét, chóp mũi Lâm Phi đều có thể ngửi thấy từng trận hương thơm, thật là say lòng người. Giờ phút này, Triệu Thanh Nghiên một thân váy hoa nền phấn rất xinh đẹp tươi mát, cổ trắng như tuyết bóng loáng nhẵn nhụi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra óng ánh sáng long lanh.

Trên đùi trắng nõn mảnh khảnh đi đôi tất màu da, tràn ngập hấp dẫn, trên bàn chân nhỏ nhắn là một đôi dép lào màu phấn hồng, rất là hoạt bát đáng yêu.

Ngay khi tròng mắt Lâm Phi nhìn tới sắp rớt ra, Triệu Thanh Nghiên cũng nhìn thấy Lâm Phi, dậm chân nhỏ, thở phì phì nói:

- Cậu nhìn đủ chưa?

- Chưa.

Lâm Phi nuốt nước miếng, theo bản năng trả lời.

Ném khăn màu hồng phấn trong tay xuống, bàn tay nhỏ bé như hành lá của Triệu Thanh Nghiên che chắn trước ngực, môi phấn phủ lên:

- Cậu không được nhìn, cậu còn nhìn nữa tớ sẽ kêu cậu sàm sỡ.

Lời này nói, mới nhìn nhìn chút biến thành sàm sỡ, trên pháp luật Trung Hoa cũng không viết một điều này a.

- Cậu ăn mặc như vậy, không phải là vì cho nam nhân nhìn thấy sao! Tớ nhìn cậu, chứng tỏ cậu mị lực lớn, cậu hẳn là cao hứng mới là.

Lâm Phi trêu ghẹo nói. Liếc mắt nhìn Lâm Phi một cái, Triệu Thanh Nghiên vội vàng chạy vào trong phòng. Thay đổi một thân quần jeans cùng tay áo ngắn, cô trở lại sân, phẫn nộ nói:

- Lâm Phi, buổi sáng cậu không phải đáp ứng tớ, trước khi đạt tới điều kiện tớ đưa ra, cậu sẽ không quấy rầy tớ sao? Nói láo, một chút cũng không giữ lời.

Triệu Thanh Nghiên nôn ra cái lưỡi nhỏ đinh hương.

Cậu như thế chỉ làm cho tớ càng ngày càng chán ghét thêm, cậu về đi.

Bỗng nhiên nghĩ lại, Triệu Thanh Nghiên cảm thấy đại sự không tốt, Lâm Phi sẽ không lấy lý do hôn môi, hướng cha mẹ nàng đề nghị nàng gả cho hắn đi!

Con gái nông thôn, rất coi trọng danh tiếng. Nếu mọi người đều biết Lâm Phi cùng nàng hôn môi, vậy không chừng nói ba nói bốn câu. Cha mẹ mình lại là người rất truyền thống, rất có thể không chịu nổi mọi người, sau đó...

Nha đầu này luôn thích vào trước làm chủ, thủy chung cho rằng mình muốn dây dưa với nàng, Lâm Phi rất bất đắc dĩ. Lâm Phi cũng biết đầu óc phụ nữ là tư duy tuyến tính, rất phức tạp, các nàng não có thể bổ ra rất nhiều chuyện. Không muốn giải thích, Lâm Phi đi thẳng đến chủ đề nói:

- Tớ không phải tới tìm cậu, tớ là tới tìm cha cậu, muốn cùng người thương lượng chuyện về hồ Long Môn trong thôn.

Đấu thầu hồ nước phải có một số tiền lớn, Triệu Thanh Nghiên căn bản không tin Lâm Phi có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, càng không tin Lâm Phi là tới tìm cha nàng thương lượng chuyện về việc đấu thầu hồ nước.

Chuyện tìm cha cô thương lượng đấu thầu hồ khẳng định chỉ là lý do, nghĩ như vậy, trong lòng cô càng khẳng định suy nghĩ của Lâm Phi muốn tìm cha cô để cầu hôn.

Thật là vô sỉ, không ngờ lại muốn muốn tay không bắt cướp, ta phi! Hẳn là muốn tay không ôm mỹ nữ.

Nếu cha mẹ mình không đáp ứng Lâm Phi, Lâm Phi khắp nơi khoe hắn cùng mình hôn môi, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế Triệu Thanh Nghiên vung tay, uy hiếp Lâm Phi:

- Nếu cậu dám nói với cha mẹ tôi chuyện của hai chúng ta, tớ sẽ đánh chết cậu

- Nói chuyện gì!

Lâm Phi lắc đầu giả bộ hồ đồ, kỳ thật trong lòng hắn như gương sáng, biết chuyện Triệu Thanh Nghiên nói là hôn môi.

- Cậu cậu, đồ vô sỉ.

Triệu Thanh Nghiên bị Lâm Phi vô sỉ đánh bại, nhíu mày, mím môi phấn lớn tiếng nói:

Hôn môi.

Lúc này, cha của Triệu Thanh Nghiên là Triệu Quân từ trấn họp trở về, chân trước bước vào cửa phòng, liền nghe được nữ nhi bảo bối của mình đang nói hôn môi hai chữ.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.