Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chất Tử

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

2 vạn một năm? Triệu Quân nghi ngờ tai mình có vấn đề. Lâm Phi nói hắn thầu hồ Long Môn với giá 2 vạn/năm? Không đời nào!

Tình huống hồ Long Môn, Triệu Quân nhất thanh nhị sở, mặc kệ ai có năng lực hơn nữa, nuôi cá ở hồ Long Môn, một năm nhiều nhất kiếm được năm ngàn tệ.

Mà Lâm Phi một năm muốn thầu chính là 2 vạn, cộng thêm phí cá giống, phí quản lý, phí nhân công vân vân, tạp thất tạp bát, một năm ít nhất cũng phải 4-5 ngàn.

Tính ra, tổng cộng một năm phải mất khoảng 2,5 vạn. Số tiền thu được từ việc bán cá khoảng 1 vạn tệ. Vậy Lâm Phi một năm phải thiệt thòi 1,5 vạn! Tính toán sơ bộ, Triệu Quân bị kinh sợ ngây người, chẳng lẽ đầu óc Lâm Phi thiêu đốt hồ đồ, thuận miệng nói, hắn muốn thầu 2 vạn/năm hồ Long Môn.

Vì để cho chắc chắn, Triệu Quân lấy lại tinh thần, tròng mắt trợn tròn, hướng về phía Lâm Phi hỏi:

- Lâm Phi, cháu xác định nhận thầu hồ Long Môn 2 vạn/năm.

- Dạ vâng, Lâm Phi cháu nói chuyện luôn luôn giữ lời, tiền cháu cũng đã mang tới đây rồi.

Thấy bộ dáng của bí thư chi bộ Triệu Quân, Lâm Phi gãi gãi đầu, rất là khó hiểu.

Không nghĩ nhiều, Lâm Phi vẫn đi ra ngoài như cũ, một chân khác cũng bước ra khỏi cửa lớn nhà Triệu Thanh Nghiên.

Nhất thời, Triệu Quân kích động hai tay run rẩy, một đường chạy đuổi theo, gắt gao giữ chặt cánh tay Lâm Phi nói:

- Đại chất tử, mau mời vào, có chuyện gì chúng ta vào nhà uống nước rồi nói.

Ta mơ hay sao, một năm 2 vạn, bốn năm cũng chính là 8 vạn. Nếu như mình lại đến thị trấn xin 2 vạn tệ, cộng lại cũng sẽ là 10 vạn.

Với 10 vạn này, Sơn Hà thôn có thể đưa việc xây dựng đường bê tông vào danh sách quan trọng.

Càng nghĩ, Triệu Quân càng kích động, xây dựng con đường bê tông cho quê hương mình không chỉ có thể thực hiện ước mơ nhiều năm của mình, mà đối với các thế hệ tương lai, đó cũng là công đức vô lượng!

Nôi kéo mãi Triệu Quâ mới đưa Lâm Phi vào phòng khách nhà mình, dùng tay áo lau ghế, tay phải chỉ về phía cái ghế được lau sạch đến không có một tia bụi bặm, cung kính hướng Lâm Phi nói:

- Mau mau, mời ngồi, không biết đại chất tử muốn uống cái gì? nha, đúng rồi, trong nhà ta còn có Long Tỉnh trân quý nhiều năm.

- Nha đầu chết tiệt, có khách quý tới, còn không ra, mau ra ngoài chào hỏi khách nhân.

Triệu Quân quay đầu hướng khuê phòng của Triệu Thanh Nghiên hô, thấy Triệu Thanh Nghiên bất đắc dĩ đi ra, lại quát:

- Thái độ gì, một chút lễ phép cũng không hiểu, mau pha trà cho cháu trai của ta. Đừng sử dụng trà trên bàn phòng khách, sử dụng trà Long Tỉnh trong tủ phòng ngủ của ta, nó để ở trong tủ tầng dưới cùng đầu giường ấy.

Nghe được lời phụ thân nói, Triệu Thanh Nghiên rất là không nói gì, tức giận dậm chân một cái, một đôi mắt hoa đào đẹp gắt gao trừng mắt nhìn cha mình. Hừ, là ai vừa rồi để cho ta vào khuê phòng? Vừa rồi còn gọi người ta là Lâm Phi, trong nháy mắt, liền đem Lâm Phi hắn gọi thành đại chất tử, tốc độ chuyển biến này không khỏi quá nhanh đi! Tuy rằng bất mãn, Triệu Thanh Nghiên vẫn như cũ nghiêng lui đi về phía phòng ngủ của cha mình.

Phòng khách, Triệu Quân nhìn Lâm Phi giống như cha vợ nhìn con rể, nhìn thế nào cũng vừa mắt, vui vẻ nói:

- Đại chất tử, là hiểu lầm ta hiểu lầm, ta tưởng cháu dự định dùng 2 vạn tệ là muốn thầu sử dụng bốn năm của hồ Long Môn, đừng trách a, ủy ban thôn bình thường một lần đem quyền đấu thầu bốn năm của hồ trong thôn thuê ngoài một lần tính. Lỗi của bác, lỗi của bác. Bác thật hồ đồ.

Trong phòng ngủ Triệu Quân, Triệu Thanh Nghiên đôi mắt đẹp nhìn thấy tầng dưới cùng của tủ cư nhiên khóa lại, nhất thời mặt mày thanh tú nhíu lại cùng một chỗ, hướng phòng khách hô:

- Cha, đây là có chuyện gì? Tầng dưới cùng của tủ trong phòng ngủ của cha lại bị khóa? Bên trong cũng không phải thứ gì trân quý, vậy mà cha còn khóa?

Vỗ đầu một cái, Triệu Quân bừng tỉnh đại ngộ, kinh hô:

- Ta quên mất chuyện này.

Nói xong, Triệu Quân bước nhanh đến phòng ngủ, lấy một chùm chìa khóa từ bên hông, mở tủ ra, lấy ra Long Tỉnh Tây Hồ trân quý nhiều năm.

Một mùi hương thơm ngát theo đó phiêu tán ra, Lâm Phi ở xa phòng khách đều có thể ngửi thấy.

Đem Long Tỉnh Tây Hồ đặt vào trong tay Triệu Thanh Nghiên, Triệu Quân đau đớn không thôi, trong mắt rất là luyến tiếc, đau lòng nói:

- Đừng làm rớt, đây là ta thật vất vả nhờ chiến hữu từ Hàng Châu mua được, dùng một chút ít một chút, bình thường ta còn không nỡ dùng.

- Lão keo kiệt, không phải là một chút trà sao, xem ngươi đau lòng.

Triệu Thanh Nghiên đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn cha mình một cái, mím môi phấn:

- Nếu ngài luyến tiếc, cũng đừng lấy ra.

Biết nữ nhi không hiểu người thưởng trà đối với trà tốt coi như trân bảo, Triệu Quân cũng không giải thích, hừ lạnh nói:

- Cháu trai ta thật vất vả mới đến nhà chúng ta một chuyến, luyến tiếc, cũng phải lấy ra.

Nghe cha từng ngụm từng ngụm chất tử gọi Lâm Phi, Triệu Thanh Nghiên nghe được rất khó chịu, rất khinh bỉ nhìn thoáng qua cha mình, trong lòng tự nhủ cha mình thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn hài tử lật sách.

- Lâm Phi từ khi nào trở thành cháu trai của ngài rồi, ta sao không biết?

Triệu Thanh Nghiên không khỏi lắc đầu, rất là không nói gì.

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy.

Triệu Quân nhướng mày, ngang ngược nói:

- Mau đi pha trà, cháu trai của ta còn đang ở bên ngoài chờ ta.

Triệu Quân trở lại phòng khách, Triệu Thanh Nghiên thì đi pha trà.

Ba một tiếng, Triệu Thanh Nghiên tức giận đặt mạnh chén trà tới trước mặt Lâm Phi.

Nha đầu này hôm nay ăn nhầm thuốc súng hay sao? Lâm Phi khó hiểu, nhìn bộ dáng tức giận của Triệu Thanh Nghiên, lạnh lùng nói:

- Tôi chọc gì cậu à?

Trợn trắng mắt, Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Thanh Nghiên có thêm vài phần hàn sương, không vui nói:

- Lâm Phi, cậu có thể đừng khoác lác thổi da trâu được không. Gia cảnh như cậu mà cũng đòi đi thầu hồ Long Môn, còn lấy giá 2 vạn/năm để mà thầu? Cậu có nhiều tiền như vậy sao? Nhìn bộ dạng nghèo nàn của cậu, nhất định là dùng tay không bắt sói đi.

Nghe vậy, Triệu Quân sửng sốt, vừa rồi hắn cảm thấy bị vui sướng làm cho choáng váng đầu óc, nghe nữ nhi nhắc tới vấn đề thực tế nhất, lúc này mới nheo mắt tinh tế quan sát Lâm Phi, thầm nghĩ Lâm Phi không có khả năng có nhiều tiền như vậy chứ? Nhà Lâm Phi tương đối nghèo, hắn biết.

Cách đây không lâu, hắn nghe Trịnh Thúy Hoa nói Lâm Phi ở trên thành phố cuộc sống không ra sao, mới về nhà làm ruộng. Điều đó có nghĩa là gì? Nói rõ mấy năm nay, Lâm Phi ở bên ngoài không kiếm được bao nhiêu tiền.

Mấy ngày trở về thôn, hắn cũng biết Lâm Phi bán chút rau kiếm được một khoản tiền, nhưng bán rau có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ đã rất chi là nhiều rồi.

Càng nghĩ càng không thích hợp, Triệu Quân tay vuốt cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Phi, lạnh lùng nói:

- Lâm Phi, cháu có nhiều tiền như vậy sao? Cháu phải biết rằng, hồ trong thôn bình thường đều là bốn năm, cháu nói giá hợp đồng là 2 vạn/năm, bốn năm chính là 8 vạn, đây cũng không phải con số nhỏ!

Nếu muốn nhận thầu hồ Long Môn, Lâm Phi đã sớm chuẩn bị tốt tính toán, hắn sớm đoán được người khác sẽ nghi ngờ hắn, cho nên trước khi ra khỏi cửa, trên người hắn đã mang theo 8 vạn tiền mặt.

Mặc dù 8 vạn nhân dân tệ tiền mặt trong thẻ là an toàn hơn, nhưng Lâm Phi nghĩ 8 vạn nhân dân tệ tiền mặt rung động hơn nhiều so với thẻ 8 vạn nhân dân tệ thuyết phục.

Ngay khi Lâm Phi chuẩn bị từ trong túi quần lấy ra tám xấp tiền, Triệu Thanh Nghiên thấy Lâm Phi sững sờ tại chỗ, còn tưởng rằng mình vạch trần gian kế của hắn. Trong khoảnh khắc, Triệu Thanh Nghiên giống như Lâm Phi kế hoạch, ngón trỏ xinh xắn chỉ vào Lâm Phi, khinh bỉ nói:

- Lâm Phi, cậu ngoại trừ khoác lác thổi da trâu còn có thể làm gì, vua nói khoác, bị tớ nói đúng, có phải cảm thấy rất mất mặt hay không?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.