Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Saka đưa lễ vật.

Tiểu thuyết gốc · 2406 chữ

( cảnh báo cảnh báo, chương này có cảnh không phù hợp đàn ông đang mang thai và trẻ em đang cho con bú hãy cân nhắc trước khi đọc.)

Ừng ực, Trần Vũ miệng đắng lưỡi khô nhìn vào cô gái đang nằm dưới thân, quy đầu của cậu cảm nhận được sự mềm mại của miếng vải lót và mép âm hộ của nàng, trong lòng thầm nghĩ." Bây giờ chỉ có thể làm cầm thú hoặc không bằng cầm thú mà thôi."

Trần Vũ đẩy hông lên, quy đầu của cậu tiến sâu vào một chút, hít vào một hơi thật sâu, cậu cảm thấy cảm giác sướng khoái, âm đạo của cô gái co rút lại xoa bóp lấy quy đầu của cậu.

" Ưm...ưm...ưm." đang trong cơn mê, Trần Vũ nghe thấy tiếng rên ư ử của cô, đầu óc cậu thanh tỉnh lại. Nhìn lên thấy được nàng dùng hai tay chống lấy lòng ngực rộng lớn của cậu, hết sức muốn đẩy cậu ra nhưng không có tác dụng, gương mặt của nàng đỏ bừng như một trái táo chính, đôi mắt rươm rướm nước mắt.

Trần Vũ trong lòng mềm nhũng, quả thật cậu chưa thấy ai xinh đẹp như nàng, với vẻ đẹp này nàng còn toả ra bộ dáng đáng thương này thật là khiến cho Trần Vũ cảm thấy bị cuốn hút một cách lạ thường." Ta buôn tay ra, cô nhớ là không được la lên đâu đấy để cho bọn xác sống ngoài kia nghe thấy chúng ta chạy không thoát được."

Nghe cậu nói như vậy, cô gái dường như nhớ ra điều gì gật đầu lia lịa, Trần Vũ bỏ tay che miệng nàng ra, cậu vẫn nằm đè lên nàng vì cậu sợ nếu rời khỏi thì cô gái sẽ làm đều gì dại dột, trong vô thức cậu dùng tay mình đưa lên gạt lấy nước mắt của cô." Ách xin lỗi." Cảm thấy mình có chút quá đà cậu xin lỗi một tiếng.

Cô gái thấy cậu lại có thể ôn nhu như vậy, mặt đỏ bừng quay sang chỗ khác, cảm thấy cậu cũng không đáng ghét đến như vậy." Sắc lang." Nghe cô gái nói gì đó nhưng quá nhỏ cậu không thể nghe được, đành phải hỏi nàng." Cô vừa nói gì thế."

" Không... không có gì, đúng rồi ngươi là ai tại sao lại vào được phòng của ta, bên ngoài đã khoá lại rồi cơ mà." Vừa nói cô vừa đưa tay xuống cầm lấy cây côn thịt đang muốn tiến vào thăm dò cái âm hộ nhỏ bé của nàng. Nhưng mà khi chạm vào thân thể cô hơi rung lên, to quá bàn tay của cô cũng không thể cầm hết được nó.

Cảm thấy một bàn tay mềm mại như bông chạm vào cây côn thịt gân guốc của mình, một cảm giác sướng khoái lan tỏa khắm người." Này cô làm như vậy chính là đang đùa với lửa đấy."

" Hừ, không phải là tên sắc lang nhà ngươi đang định hiếp dâm ta sao."

Thấy cô còn cậy mạnh, Trần Vũ nảy ra ý nghĩ xấu xa đưa tay xuống vén quần lót của cô sang một bên, để lộ ra một cái âm hộ hồng hào xinh xắn nhích lên trên một tý có thể thấy được lông mu rậm rạp màu Hồng!." Lông mu màu hồng? Không lẽ đây là sự khác biệt của thế giới này." Trần Vũ khẽ nói bất quá cậu cũng không quan tâm nhiều đến thế, cầm lấy côn thịt của mình cọ sát tiểu huyệt của cô.

" Ngươi...không lẽ ngươi định." Thấy Trần Vũ chơi đùa âm hộ của mình cô cảm thấy thẹn thùng cùng ủy khuất, hai tay nắm chặt ga giường hai mắt nhắm lại chờ đợi việc tiếp theo sẽ đến với mình, cô cảm thấy sợ hãi và có một chút chờ mong. Âm hộ cảm nhận những đợt cọ xát sướng khoái, tiểu huyệt của cô tràn ra khá nhiều dâm thủy khiến cho ga giường ướt đẫm, khi cảm thấy động tác của Trần Vũ dừng lại, cô nghĩ rằng việc chính sắp tới hai tay nắm chặt hơn, cặp mắt nhíu lại. Nhưng mà đợi một lúc sau cũng chả có gì xảy ra, cô khó hiểu mở mắt ra.

Nhìn bên dưới mình thì không còn Trần Vũ ở đó nữa, tìm kiếm xung quanh thì thấy cậu đang ngồi ở đầu giường cầm lấy một quả cầu màu trắng, vẻ mặt trêu ghẹo nhìn cô. Cô gái mặt đỏ đến mang tai, thẹn thùng kéo chăn lại cuốn mình vào trong chỉ chừa lại phần đầu, cô làm ra vẻ mặt u oán nhìn cậu kiểu tại sao ngươi lại không hiếp ta. Nhưng mà cô làm sao dám mở miệng nói như vậy chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt không thân thiện lắm của cô Trần Vũ ho khan hai tiếng sau đó đổi chủ đề." Xin tự giới thiệu lại mình, tôi tên là Trần Vũ, năm nay hai mươi tám tuổi, tôi không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, khi mở mắt ra thì tôi đã ở và chả có mảnh vải che thân nào. Còn cô." Trần Vũ vừa nói vừa nghiên cứu quả cầu màu trắng trên tay.

" Hừ, thì ra tên sắc lang nhà ngươi tên là Trần Vũ ta nhớ kĩ rồi. Ta tên Giang Linh, năm nay hai mươi tuổi sinh viên đại học bất quá bây giờ chả còn đại học gì rồi." Giang Linh hừ lạnh một tiếng trả lời cậu, nhưng khi nói đến trường học thì tâm trạng của nàng có hơi sa sút.

Cảm thấy Giang Linh tâm trạng không tốt, Trần Vũ nhanh chóng thay đổi chủ đề." Vậy còn cha mẹ cô thì sao, bọn họ không ở đây cùng cô sao."

" Ta là cô nhi, từ nhỏ sống ở cô nhi viện vì ta học giỏi cho nên được tặng học bổng, khi mười sáu tuổi ra ngoài làm thêm sau đó thuê phòng. Ta chỉ có một mình mà thôi."

" Phắc phắc phắc, sao càng nói càng bi thương vậy nè, mé mình đúng là đồ ngu tận thế mà đi hỏi người thân có khác gì vắt chanh vào vếch thương." Trần Vũ trong lòng tự chửi.

Hít sâu một hơi, Trần Vũ cảm thấy cô gái này có số phận rất là giống mình, từ nhỏ không cha không mẹ, phải tự mình sống sót cho nên cậu biết cảm giác mất mát hiện tại của nàng. Trần Vũ nghiêm túc nhìn nàng.

" Không sao cả, bây giờ cô đã có tôi ở đây." Nghe được lời nói của cậu, Giang Linh đỏ mặt rút đầu vào trong chăn, trong lòng hưu con nhảy loạn." Hắn...hắn đây là ý gì, là tỏ tình với mình sao nhưng mà cả hai mới gặp lần đầu, hắn còn sàm sỡ mình nữa. Đúng vậy chắc chắn là tên này muốn hiếp dâm mình, nhưng mà tại sao mình lại không cảm thấy ghét bỏ là sao."

Mặc kệ Giang Linh đang tự bổ não trong chăn, bên ngoài Trần Vũ vẫn đang làm chính sự, cậu cầm lấy quả cầu màu trắng quan sát mãi nhưng không biết cách nào để sử dụng." Đ-t mẹ, cái tên Saka ném thứ này cho mình mà không nói cách sử dụng, đúng là một tên vô trách nhiệm."

Nhưng mà sau khi Trần Vũ vừa dứt lời, quả cầu toả ra quang mang nhàn nhạt, một âm thanh trong đầu Trần Vũ vang lên.

" Ha ha ha, ta tưởng cậu sẽ không thể mở ra được nó chứ." Tiếng nói của một người vang lên nam không ra nam nữ không ra nữ, Trần Vũ biết được đây là giọng nói của Saka

" Oi oi, là Saka sao nếu đúng thì mau trả lời." Trần Vũ trong đầu dò hỏi.

" Đúng là ta Saka hoặc không phải."

" Cái đệt mẹ, vậy ngươi là Saka hay cha của hắn."

" Khụ khụ khụ, cậu đùa vui đấy."

Trần Vũ mặt không đổi nói tiếp." Ta không đùa, nói mau ngươi có phải là Saka và quả cầu màu trắng này có tác dụng gì."

" Được rồi ta cũng không có nhiều thời gian...." Chưa nói hết câu, Trần Vũ cắt ngang lời hắn mỉa mai nói.

" Lúc nào cũng không nhiều thời gian nhưng luôn tạo ra vẻ thâm sâu khó lường, vô việc chính đi."

" Cái đệt, haizz coi như ta thua được thôi ta đúng là Saka, nhưng mà chỉ là một tia ý thức của hắn để lại hướng dẫn cho ngươi cách sử dụng nó."

" Thứ này." Trần Vũ chỉ vào quả cầu màu trắng nói.

" Đúng vậy, nhưng trước khi nhận món chính, thì có một món quà phụ mà Saka hoặc bản thân ta chuẩn bị trước khà khà khà."

Trần Vũ mừng rỡ hỏi." Có quà sao, vậy là thứ gì đâu."

Nói xong Trần Vũ thấy được quả cầu trên tay cậu toả ra một luồn khí màu hồng, nhanh chóng nó đã khuếch tán khắm phòng, một lúc sau luồn khí đã nhanh chóng tan đi.

" Đây là thứ gì, này Saka giải thích đi." Nhưng Không thấy được phản hồi.

" Trần Vũ, anh có thấy nóng lên không."

" Nóng ?." Quả thật cậu cảm thấy mình đang nóng dần lên, nhưng mà đây không phải đều quan trọng. Trần Vũ nhìn về phía Giang Linh bây giờ nàng đã rời khỏi tấm chăn của mình, đôi mắt hồng thắm, cô tự mình cởi ra quần lót cùng với chiếc áo vú của mình, cặp vú to tròn căng mọng cùng cặp nhũ hoa hồng hào như hạt anh đào của nàng rung động lên xuống.

Trần Vũ nuốt nước bọt, côn thịt của cậu không biết đã cưng cứng lên lúc nào không hay. Giang Linh không nói một tiếng nào bò đến gần cậu, cô nắm cây côn thịt của cậu sục lên sục xuống vài lần, sau đó đưa miệng đến gần.

Trần Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của Giang Linh đang phả vào quy đầu của cậu, không để cậu đợi quá lâu nàng hé miệng ra dùng lưỡi liếm lên quy đầu của cậu.

Sau đó mở rộng miệng ngậm côn thịt của cậu vào, Giang Linh bú mút côn thịt của cậu một cách vụn về chắc đây là lần đầu của cô ấy, một lúc sau khi quen dần với việc bú mút Giang Linh bắt đầu thành thạo hơn. Cô phun ra nuốt vào liên tục tạo ra âm thanh nhóp nhép.

" Ọt...ọt...ọt."

Trần Vũ tựa lưng vào giường, đưa tay xoa lấy mái tóc màu hồng của Giang Linh, tùy ý để cô bú mút cậu chỉ cần nằm đó mà hưởng thụ.

" Ọt...ọt...ọt...ọt."

Bú một lúc sau nước bọt từ miệng của cô chảy ra từ côn thịt chảy xuống đùi của Trần Vũ, nhưng như vậy cậu vẫn chưa có dấu hiệu bắn ra. Thấy vậy Trần Vũ kéo nàng lên đặt đùi của mình, hai chân Giang Linh khoá chặt hông của Trần Vũ, côn thịt cậu bị kẹp giữa bụng của hai người.

Nhìn đôi còn dính đầy nước bọt của nàng, Trần Vũ cười cười rồi liếm lấy đôi môi xinh xắn của cô, sau đó cậu hôn vào miệng nàng.

Giang Linh cũng đáp trả lại hai tay ôm cổ cậu, cả hai đưa ra đầu lưỡi quấn quýt nhau, hai tay Trần Vũ cũng không yên phận một tay đưa xuống bắt lấy bờ mông căng tròn xoa nắn, tay còn lại sờ mó cặp bạch thỏ lâu lâu còn chơi đùa với cặp nhũ hoa hồng hào khiến Giang Linh rên ư ử trong miệng.

Hôn hít một lúc sau, cả hai tác rời môi nhau ra để lại một sợi tơ trắng bạc nối liền hai khuôn miệng. Trần Vũ thấy Giang Linh đã hứng tình đến cực hạn cậu đặt nàng nằm xuống giường, tách ra đôi chân thon thả cậu đặt côn thịt ngay vào tiểu huyệt của Giang Linh, đẩy mạnh côn thịt cậu nhanh chóng xé rách màng trinh tiến sâu vào trong.

" A...a." Giang Linh nhíu mày đau đớn rên rỉ, hai tay hai chân ôm chặt Trần Vũ, Trần Vũ không gấp gáp nhấp ngay. Cậu đợi một chút cho Giang Linh thích ứng sau khi bị phá trinh, Trần Vũ đưa tay xuống đùng ngón tay xoa lấy hột le của nàng để kích thích.

Vài phút sau, khi thấy Giang Linh đã thả lỏng cơ thể còn rên rỉ khi bị xoa nắn hột le, Trần Vũ biết đã đến lúc. Cậu nhấp hông nhè nhẹ sau đó nhanh dần.

Bạch bạch bạch.

" Ưm...ưm...ưm, sướng Vũ em sướng ưm... ưm...ưm."

Giang Linh khàn giọng rên rỉ, đôi chân thon dài quấn lấy hông Trần Vũ.

Trần Vũ nghe được tiếng rên rỉ của nàng, cảm thấy hưng phấn hai tay nắm vòng eo mảnh mai của cô nhấp nhanh hơn.

Bạch bạch bạch.

" Ứ...ứ...ưm...ưm...a...a, Vũ, Vũ em sắp ra, em ra đây a..a..ưm."

Trước khi Giang Linh la lên thành tiếng Trần Vũ nhanh chóng cúi người khoá chặt môi xinh của cô.

Trần Vũ nhấp mạnh liên tục sau đó bắn ra cùng lúc với Giang Linh, bên trong Trần Vũ cảm nhận được một dòng nước ấm đang bắn vào quy đầu của mình, cậu cũng không chịu thua sau lần nhấp cuối cùng bắn ra một đợt tinh dịch ào ạt vào trong tiểu huyệt của cô.

Cả hai nằm xuống giường, Trần Vũ kéo Giang Linh vào trong lòng, chắc nàng đã kiệt sức sau khi làm tình nên đã ngủ thiếp đi, Trần Vũ kéo chăn lên đắp lên người sau đó ôm nàng ngủ thiếp đi, đương nhiên trước khi ngủ cậu đã khoá chặt cửa lại để đề phòng trộm cắp ¯⁠\⁠⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠⁠/⁠¯.

Kết chương.

( Bình luận của ae chính là động lực cho tác giả viết tiếp.)

Bạn đang đọc Siêu phàm tận thế sáng tác bởi Vasto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vasto
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.