Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa Bà Nội Đi Viện

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Lúc đầu Hà Tứ Hải muốn để dưa hấu ngâm dưới giếng một lúc cho mát, nhưng thấy Đào Tử đã thèm đến không kịp chờ đợi, hắn chỉ có thể bổ trước một quả.

Dưa hấu đã phơi nắng nửa ngày, nóng hổi, thế nhưng đối với Đào Tử mà nói, có ăn là được rồi, nào cần quan tâm những thứ này.

Hà Tứ Hải trực tiếp cho nó nửa trái, để nó ngồi dưới bóng cây trước cửa cầm thìa xúc ăn.

Mà bản thân hắn thì đi vào phòng bà nội.

- Bà nội, nhị bá cho chúng ta hai quả dưa hấu, bà muốn ăn một chút không? – Hà Tứ Hải hướng bà đang ngồi dựa vào đầu giường hỏi.

- Không ăn, hai đứa ăn đi.

Bà nội đang cầm một chiếc khăn tay, xoa xoa khóe mắt nhăn nheo. Không phải khóc, là bởi vì đã già, không tự chủ được thỉnh thoảng sẽ chảy nước mắt.

- Bà ơi, cháu đã nói chuyện với Hướng Vinh, ngày mai sẽ đưa bà lên bệnh viện huyện kiểm tra một chút.

Hướng Vinh trong miệng Hà Tứ Hải là người cùng thôn, xem như bạn thân của hắn, bất quá cậu ta thôi học còn sớm hơn so với Hà Tứ Hải.

Nhà Hướng Vinh điều kiện coi như không tệ, không cần ra ngoài làm công, hắn cùng cha cùng làm nông thu gặt lúa, thu hoạch rau quả, bao thầu nông sản.

Trong nhà có chiếc xe, lần trước bà nội sinh bệnh cũng là hắn hỗ trợ đưa đến bệnh viện huyện.

- Không, không cần, thân thể của ta ta biết, đi cũng vô dụng.

Bà nội nghe vậy trực tiếp khoát tay.

- Bà nội.

- Được rồi, cháu đừng nói nữa, nếu như không phải vì Đào Tử, ta đã sớm đi theo ba mẹ hai đứa. – Bà nội bỗng nhiên nói ra.

- Bà nội, bà đừng nói mấy lời xui xẻo này, bà phải sống cho tốt, tương lai còn phải xem Đào Tử lên đại học chứ.

Hà Tứ Hải vội vàng nói.

- Ta là không nhìn tới ngày đó, bất quá về sau cháu phải chiếu cố Đào Tử cho tốt, nó cũng là một đứa bé số khổ.

Bà nội cầm lấy tay hắn nói.

- Bà yên tâm, cái này không cần bà nói, cháu nhất định sẽ chiếu cố cho nó thật tốt, mặc kệ như thế nào, cháu hứa!

Hà Tứ Hải vuốt ve mu bàn tay của bà, thật lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

- Ba ba.

- Là Đào Tử đang gọi đấy, nhanh đi ra đi.

Bà nội rút tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn, giống như buông bỏ được gánh nặng, vẹ mặt tươi cười hiền lành.

Nhìn bộ dáng bà nội vui vẻ cao hứng, lúc này Hà Tứ Hải mới đứng dậy rời khỏi phòng bà.

- Ba ba, ăn…

Đào Tử múc một thìa dưa hấu lớn, đưa tới bên miệng Hà Tứ Hải.

- Anh không ăn, Đào Tử ăn đi.

Hắn ngồi xuống bên cạnh em gái, lắc đầu cự tuyệt.

- Còn rất nhiều nhé, con ăn không hết nhiều như vậy đâu, bụng sẽ biến thành một trái dưa hấu.

Đào Tử mở con mắt thật to nói, bộ dáng ngây thơ nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu.

- Ha ha, vậy được, em ăn trước đi, còn lại không ăn hết anh sẽ ăn cho.

Nhìn Đào Tử như vậy, Hà Tứ Hải cảm thấy tâm tình đặc biệt vui vẻ.

- Được.

Đào Tử rất không khách khí, a ô một ngụm lớn đem cả thìa dưa hấu to nhét vào trong miệng.

Thực tế miếng dưa quá lớn rồi, tràn đầy trong mồm, má và quai hàm phình lên như một chú hamster.

- Còn bà nội, bà không ăn sao?

Đào Tử gian nan nuốt xuống, kỳ quái hỏi thăm người nó vừa nhớ tới.

- Bà cũng không ăn.

Đào Tử nghe vậy gãi gãi đầu, người lớn thật là kỳ quái, trái dưa hấu ăn ngon như vậy vì sao đều không ăn chứ?

Đại khái là bởi vì nằm trên giường nghỉ ngơi tốt, buổi tối lúc ăn cơm bà tự rời khỏi giường.

Thần thái cũng lộ ra bộ dáng đặc biệt tốt.

Một nhà ba người ngồi vây quanh bàn cơm, Đào Tử quay bên trái nhìn bà nội, quay bên phải nhìn ba ba, hai chiếc chân nhỏ không chạm đất đung đưa lắc lư thật vui vẻ.

- Bà nội, nào, uống bát canh.

Hà Tứ Hải múc một muôi canh vào bát cho bà, sau đó gắp một miếng sườn lớn bỏ vào bát của Đào Tử.

- Oa!

Hai mắt của nó tỏa sáng, vui vẻ hô một tiếng khoa trương.

Đây là sườn mà Hà Tứ Hải nhờ người quen lên trấn đi chợ phiên mua về.

Ở nông thôn đều như vậy, có khi không muốn tự mình đi chợ, liền nhờ người mua giúp chút đồ, đều là hương thân hương lý, cũng sẽ chẳng có ai nỡ cự tuyệt.

- Bà nội, ăn cá đi, ít xương, thịt đặc biệt ngọt.

Hà Tứ Hải lại gắp nửa con cá vào bát cho bà.

- Cháu ăn đi, đừng quản chúng ta. – Bà nội vui vẻ cười nói.

- Bà nội, theo cháu ngày mai vẫn nên đi bệnh viện huyện khám một lần cho yên tâm.

Hà Tứ Hải thừa dịp khuyên nhủ lần nữa.

- Con cũng muốn đi – Đào Tử nghe vậy lập tức nói.

- Được, mang em đi cùng.

- Không được không được, thân thể bà rất tốt, nào phải đi bệnh viện làm gì, nhìn bà ăn một bát cơm lớn đây, đừng đi bệnh viện lãng phí tiền. Cháu ra ngoài kiếm được mấy đồng cũng không dễ dàng, giữ lại đấy đã, trước tiên phải trả hết nợ.

Bà nội nghe vậy trực tiếp gạt đi.

- Bà…

- Được rồi, ăn cơm ăn cơm.

Bà nội cười ha ha đổi chủ đề, chính là không đồng ý.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.