Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ Đàm

Phiên bản Dịch · 1182 chữ

Nhìn bộ dáng chơi xấu của bà, Hà Tứ Hải cũng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng hắn lầm bầm nói:

- Cháu mặc kệ, cháu đã nói với Hướng Vinh rồi, ngày mai phải đi.

- Tùy cháu, nhanh ăn đi.

Bà nội gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát của Hà Tứ Hải, lại gắp cho Đào Tử một đũa.

- Về sau phải ngoan nhé, nghe lời ca ca.

Bà nội dặn dò.

- Ừm!

Đào Tử khéo léo gật nhẹ đầu. Hà Tứ Hải nghe thấy vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái không nói lên lời.

Ăn xong cơm tối, Đào Tử chủ động giúp Hà Tứ Hải thu dọn bàn ghế.

Bà nội tự mình pha chút nước ấm, tỉ mỉ lau mặt sạch sẽ, lại chải vuốt chỉnh tề một đầu đầy tóc hoa râm của mình, dùng ghim sắt kẹp lên cuốn thật chặt.

Lại được sự giúp đỡ của Hà Tứ Hải, ngâm chân nước nóng xong liền về phòng nghỉ ngơi.

Ngay khi đang rửa bát đũa thì điện thoại của Hà Tứ Hải vang lên. Nhìn lướt qua, là Lý Đại Lộ gọi tới, vội vàng quệt quệt tay vào quần áo rồi nghe máy.

- Sư phụ, làm trở lại rồi sao?

Hà Tứ Hải đoán cũng chỉ có việc này, Lý Đại Lộ mới có thể chủ động gọi điện thoại cho hắn. Quả nhiên Lý Đại Lộ ở trong điện thoại lớn tiếng nói hai ngày nữa đi làm trở lại, gọi hắn nhanh trở về.

- Sư phụ, cổ mộ kia không cần bảo vệ nữa à?

Nguyên bản lúc trước thấy đình công quá lâu, hiện tại lại cảm thấy tốc độ xử lý cổ mộ này quá nhanh rồi.

- Bảo vệ? Làm sao phải bảo vệ? Đồ vật bên trong đã chuyển rỗng rồi còn bảo vệ cái chết tiệt, hạng mục công trình mấy trăm triệu, làm sao có thể nói dừng là dừng.

Thật tốt, dù sao Hà Tứ Hải không hiểu mấy cái này, hắn hứa hẹn hai ngày nữa sẽ có mặt sau đó cúp điện thoại.

Ngồi tại ghế nhỏ bên cạnh phụ rửa chén bát, Đào Tử kinh ngạc nhìn hắn.

Lời vừa mới nói nó cũng nghe thấy.

- Đào Tử…

Hà Tứ Hải không biết phải giải thích thế nào cho em gái hiểu.

- Ba ba lại phải đi sao?

Đào Tử cố gắng để cho mình bảo trì nụ cười, nhưng khóe mắt nó khó chịu dù sao không thể che giấu được, nước mắt đã bắt đầu đảo vòng quanh.

Hà Tứ Hải nhẹ gật đầu.

Đào Tử cúi đầu, tiếp tục lau chén bát. Bát đũa bên trong chậu bị nó lật qua lật lại leng keng kêu vang.

- Bà nội nói, ba ba kiếm tiền để mua quần áo đẹp cho Đào Tử, mua đồ ăn ngon, Đào Tử cũng rất ngoan, con sẽ nấu cơm, tự mình tắm rửa, nghe lời bà nội…

Đào Tử thì thào nói, nhưng dù sao nó cũng quá nhỏ, làm sao có thể che giấu nổi cảm xúc.

Rốt cuộc nhịn không được “Oa” một tiếng, khóc lên thật lớn.

Hà Tứ Hải vội vàng ôm em gái vào lòng dỗ dành:

- Đào Tử ngoan, không khóc, không khóc…

- Con không muốn ba ba đi đâu…

Đào Tử nghẹn ngào nói không thành tiếng.

- Được rồi, anh không đi, đừng khóc.

Hà Tứ Hải luống cuống, tay chân vụng về chùi nước mắt cho Đào Tử.

Đào Tử cũng không biết có phải tin lời hắn nói hay không, dần dần nghẹn ngào đình chỉ thút thít.

Nhưng sau đó nó càng thêm bám dính Hà Tứ Hải, thời điểm khi ngủ cuốn rúc vào trong ngực của hắn, lông mày cũng nhíu chặt.

“Aiz…~”

Nhìn Đào Tử đã ngủ say, Hà Tứ Hải mất ngủ. Đến cùng có nên ra ngoài làm công hay không?

Thế nhưng nếu không làm công, chỉ dựa vào thu hoạch trong ruộng, trừ đi khẩu phần ăn trong nhà, căn bản bán đi không được bao nhiêu mà trả nợ.

Nhưng nếu đi làm, vậy Đào Tử phải làm sao bây giờ?

Nó thực sự còn quá bé.

Mình chỉ ra ngoài mấy tháng, cũng không biết làm sao nó chịu đựng được.

Hà Tứ Hải mơ mơ màng màng đi vào giấc mơ, mơ về ngày mà Đào Tử vừa ra đời ấy.

Đứa bé phấn nộn trắng trẻo, nắm tay nhỏ nắm thật chặt, bàn chân nhỏ đá tới đá lui, để lại trong lòng hắn một mảnh mềm mại ấm áp.

Hắn lặng lẽ đưa ngón tay luồn vào bàn tay của nó, tay nhỏ mảnh khảnh nắm lại thật chặt.

Trong lòng hắn xuất hiện một trận cảm động không nói lên lời.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải từ trong giấc mơ bừng tỉnh, giữa cơn mơ màng, thấy bà nội đi tới.

- Bà nội, muộn như vậy bà còn chưa ngủ sao?

- Đào Tử buổi tối có phải lại khóc hay không?

Bà ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng hỏi thăm.

- Đúng vậy, sư phụ cháu gọi điện thoại tới, nói hai ngày nữa có thể bắt đầu làm việc trở lại.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Đào Tử trong ngực, nhẹ nhàng ngồi dậy nói.

- Bà đã cùng Tứ gia gia của cháu nói chuyện qua, nếu cháu ra ngoài đi làm công, liền đưa Đào Tử sang bên nhà Tứ gia gia, ông ấy sẽ giúp cháu chăm sóc nó.

- Cái này… không ổn lắm đâu?

- Không có gì không ổn, lại nói cũng là chuyện không còn cách nào.

- Ông nội cháu là anh hai, cụ nội cụ ngoại qua đời sớm, thời điểm ta tới Hà gia, lão tứ lão ngũ đều còn nhỏ, ta cùng ông nội cháu đem hai người bọn họ nuôi lớn, hiện tại coi như bọn họ trả ơn cho ta…

Bà nội thao thao nói một tràng sự tình.

Hà Tứ Hải cũng không hề buồn ngủ, nghiêm túc lắng nghe.

- Sau khi ta đi, cháu phải chiếu cố Đào Tử thật tốt, cũng phải tự chăm sóc bản thân. Nghe bà nội khuyên một lời, có cơ hội vẫn phải đi tìm cha mẹ ruột của mình một chút, nào ai không cần đứa trẻ mình thân sinh ra đâu…

- Cháu biết rồi.

Nói đến cha mẹ ruột của mình, Hà Tứ Hải liền bực bội khó hiểu, ngữ khí trả lời tự nhiên không tốt lắm.

Hắn là vẫn còn giữ lại được ký ức năm đó.

- Tốt rồi, bà nội đi, chiếu cố tốt Đào Tử, cũng chiếu cố tốt chính mình.

Bà nội đứng lên cười khẽ nói, sau đó hướng ngoài phòng đi tới.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đặc biệt rõ ràng sáng tỏ, đêm nay trăng trên trời cực kỳ lớn, cực kỳ tròn…

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy không đúng, từ trên giường cấp tốc nhảy xuống đất, xông ra ngoài phòng…

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.