Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo thù rửa hận

Tiểu thuyết gốc · 1608 chữ

Ở nước Tây Ngụy, phía Nam thành Chiết Giang có ngọn núi Hằng Sơn. Nơi đây lừng danh với khung cảnh hùng vĩ, dòng suối đẹp. Đột nhiên, chỉ trong chốc lát nơi đây chìm ngập trong biển máu. Vừa bước vào cánh cổng Huyền Không Tự trên vách núi, hơn hai mươi người chết nằm ngỗn ngang, máu me đỏ thẫm. Một nam nhân trên khuôn mặt có đeo mặt nạ, tấm thân vạm vỡ khoác bộ hắc bào. Với phong thái thần uy lẫm lẫm, toàn thân toát lên khí thế ngút trời. Trên tay của chàng cầm trường kiếm đầy uy lực, hiên ngang đi giữa chiến trường đầy hỗn loạn, trong lòng không chút kinh sợ, ngước nhìn đám hắc y nhân đang lạm sát những người ở đây một cách hung bạo.

Chàng thong thả từng bước đi đến đại sảnh, bỗng một tên thuộc hạ từ phía ngoài cửa chạy đến ôm quyền, khuỵu gối hành lễ:

"Bái kiến giáo chủ! Thuộc hạ đã cho người giết hết những kẻ ở đây, chỉ chừa lại tên Thái Hoài."

Thì ra nam nhân đeo mặt nạ đầy bí hiểm đó chính là giáo chủ nắm giữ quyền lực thống trị cả Phàn Thành cũng chính là kẻ đúng đầu trong cuộc sát phạt người ở Huyền Không Tự. Chàng cong nhẹ môi mỏng, nhàn nhạt nói:

"Mau đưa lão tặc đó đến đây gặp ta!"

Một lát sau, tên thuộc hạ đó quay lại dẫn theo ông lão trông khoảng đại diễn chi niên nhưng dáng đi vẫn còn hoạt bát, nhanh nhẹn. Vừa nhìn thấy bóng dáng của chàng, lão run sợ quỳ xuống than khóc:

"Giáo chủ! Xin giáo chủ khoan dung độ lượng chừa cho tiểu nhân một con đường sống!"

Đằng sau chiếc mặt nạ của chàng là cặp mắt sắc bén như gươm, liếc nhìn lão trầm giọng nói:

"Thái sư phụ! Lâu rồi không gặp, sư phụ vẫn khỏe chứ!"

Câu nói lãnh đạm chứa đầy hàm ý, tiếng gọi "sư phụ" thốt ra nhưng ngữ điệu lại lạnh buốt đến tận xương tủy. Thái Hoài càng nghe càng cảm thấy sát khí đang đến gần, cất giọng run rẫy, đôi tay cố víu lấy tay áo của chàng:

"Giáo chủ! Xin giáo chủ hãy tha cho tiểu nhân!"

Chàng hướng mắt xuống nhìn lão, bất giác vận lực bóp chặt lấy cổ của lão, giọng nói nguyên vẻ ảm đạm đến rợn người:

"Thái sư phụ có còn nhớ vào mười ba năm trước đã từng thu nhận một đệ tử chỉ mới năm tuổi không?"

Lúc này, chàng ra sức ép buộc một ông lão phải nhớ về chuyện đã xảy ra mười ba năm trước, không phải ngay tức thì mà hồi tưởng lại được. Lão vẫn còn run sợ, lắc đầu nói:

"Tiểu nhân thật sự không nhớ, xin giáo chủ tha cho tiểu nhân một con đường sống!"

Chàng nhếch môi cười chế giễu:

"Ngươi không nhớ là đúng rồi. Nhưng mà những việc đó đối với ta đương nhiên là mãi mãi không quên! Để ta nhắc cho ngươi nhớ!"

Ngay lúc này, chàng gặp lại Thái Hoài, trong đầu hiện rõ những kí ức năm xưa.

Vào mười ba năm trước...

Ở núi Hằng Sơn, Vương Hậu ra lệnh cho thuộc hạ trói chàng lôi kéo đến đại sảnh để trình diện sư phụ và các sư huynh. Trên tay của Thái Hoài cầm mật chỉ của Đại Vương liếc mắt nhìn đồng tử đang bị trói mà nói:

“Đại Vương ra lệnh cho bổn tọa dạy dỗ nhà ngươi nên người, chịu sửa đổi tâm tánh thì mới cho ngươi được trở về cung. Sau này ngươi hãy ngoan ngoãn mà ở lại đây!”

Đồng tử vô cùng tức giận nói:

“Ta đã làm gì sai chứ? Tại sao phụ vương lại đối xử với ta như vậy?”

“Á.. đau quá!”

Chàng chưa nói hết câu thì Thái sư phụ đã dùng lực ở bàn tay đập mạnh vào ngay đỉnh đầu. Bất giác, Lý Phong cảm thấy rùng mình: “Ở với mẫu hậu đã bị hành hạ đủ lắm rồi, bây giờ lại còn bị lão già này ức hiếp nữa thật không cam tâm!”

Thuộc hạ của Vương Hậu đi đến nói khẽ vào tai của Thái sư phụ:

“Ngươi nhớ phải chăm sóc Nhị Vương Tử cho thật chu đáo!”

Hai từ “chăm sóc” được hắn nhấn mạnh một cách kĩ càng, trên tay còn cầm cả một thỏi vàng díu vào tay của Thái Hoài. Ông hiểu được ý của hắn thì lập tức nhận vàng không nhận người, gật đầu lia lịa:

“Xin ngài báo lại với Đại Vương cứ yên tâm!”

Bắt đầu từ ngày đó, Thái Hoài cùng với các đồ đệ đồng tâm hợp sức hành hạ, đánh đập Lý Phong, không hề nể nan chàng là Nhị Vương Tử. Bản thân là phượng tử long tôn nhưng lại phải gánh chịu không ít khổ sở, sáng lên rừng đốn củi, chiều lại gánh nước quét sân, tối đến chàng dành thời gian để đọc sách viết chữ, mãi đến tận đêm khuya mới đi ngủ.

Mặt trời chiếu sáng từ phía Đông, sương mù dần tan, Lý Phong vẫn đang chìm trong giấc ngủ vì dành cả đêm qua để đọc sách. Thái Hoài không thấy chàng xuất hiện để phục dịch ở trong từ đường thì lập tức đi đến buồng của chàng. Chẳng nói tiếng nào, ông đổ chậu nước lạnh vào người của đồng tử đang ngủ say. Lý Phong giật mình tỉnh giấc, bậc người đứng dậy quát lớn:

“Lão tặc kia, ngươi hành hạ ta đủ chưa, đợi ta trở về vương cung nhất định sẽ nói với phụ vương đem ngươi ra chém đầu!”

Lời hăm dọa từ một nhóc nhãi ranh, Thái Hoài không chút kinh sợ, tiện tay ném thẳng chậu nước vào đầu chàng, vặn vẹo lỗ tai nhỏ, giọng nói chua ngoa:

“Đại Vương nói chỉ cần ngươi nên người, bất kể ta dùng phương thức nào thì cũng được. Ngươi nghe rõ rồi chứ!”

“Đem y ra đánh ba mươi roi để cánh cáo rồi mới bắt đầu làm việc!”

Lệnh vừa truyền xuống, đám đệ tử lôi chàng xuống giường. Lý Phong bị giữ chặt tay chân, hứng chịu liên tiếp những trận roi sắt đang giáng xuống mông chàng. Cảm nhận từng cơn đau tê tái cứ ập tới, Lý Phong tuổi đời còn quá nhỏ nhưng lại phải chịu số phận thảm thương. Nỗi đau đớn và uất hận trong lòng chàng cứ thế mà ngày càng chồng chất. Chàng dần dần lãnh cảm với thế nhân, mang oán hận sâu sắc với Đại Vương và Vương Hậu, để rồi Lý Phong sẽ không còn là Lý Phong mà mẫu thân của chàng mong muốn.


Một năm cứ như thế dần trôi qua, Lý Phong không thể chịu đựng nỗi cái nơi tăm tối, không có một chút hơi ấm của tình người. Trong đầu của chàng chợt nảy sinh ý định táo bạo: “Nếu cứ ở tiếp tục ở đây, thế nào ta cũng sẽ chết, không thể được gặp lại mẫu thân! Không được! Ta nhất định phải gặp lại mẫu thân, ta nhất định phải thoát khỏi nơi này!”

Một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi khao khát có được tình yêu thương trọn vẹn của hai đấng sinh thành. Thế nhưng giờ đây trong lòng chàng lại mang oán hận về Đại Vương cho nên những niềm tin và hi vọng sống sót mong manh của chàng đều đặt hết vào chỗ của Hoàng Phu Nhân, cũng chính là đích mẫu của chàng.

Vào một đêm trăng thanh gió mát, khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Lý Phong thu hết can đảm, bày sẵn kế hoạch cho mình. May mắn vì ngày nào chàng cũng lên rừng đốn củi nên vị trí của khu rừng đối với chàng chỉ nằm trong lòng bàn tay. Lý Phong lén lút rời khỏi giường, đi theo bản đồ và đào tẩu thành công, rời khỏi núi Hằng Sơn.

Vừa đi ra khỏi khu rừng, bầu trời vẫn còn bao phủ một màu tối đen như mực. Đột nhiên, cả khung cảnh tĩnh lặng lại nghe thấy một tiếng “A” thất thanh. Vì không thấy đường đi nên Lý Phong đã sơ ý trượt chân rơi xuống vực sâu, bặt vô âm tín.

Sáng sớm hôm sau, vẫn như mọi ngày, Thái Hoài không nhìn thấy chàng ra từ đường để làm việc thì xông xáo chạy vào trong buồng. Cánh cửa vừa mở toang, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tiểu tử nghịch ngợm như thường ngày, Thái Hoài hốt hoảng nhìn đám đệ tử nói:

“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Y đã bỏ trốn! Mau chia nhau đi tìm nhanh lên!”

Cả núi Hằng Sơn trở nên náo loạn chỉ vì đi tìm một đứa trẻ. Một ngày dài trôi qua, Thái Hoài vẫn không tìm được chàng nên đành đích thân đến vương cung để lĩnh tội. Đại Vương biết tin chàng bỏ đi, trong lòng cảm thấy hối hận, lập tức cho người đi tìm chàng khắp nơi.

Đã tận mười hai năm trôi qua, Đại Vương vẫn không thể tìm ra được chàng, vì bây giờ chàng chính là giáo chủ của Phàn Thành đổi tên là Trần Phong, mang một ý niệm báo thù rửa hận, lật đổ cơ nghiệp của phụ vương chàng.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.