Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo thù rửa hận (2)

Tiểu thuyết gốc · 1747 chữ

Thái Hoài nín thở lắng nghe chàng kể về câu chuyện năm xưa. Thì ra chính tay lão đã đẩy chàng trở thành kẻ máu lạnh vô tình như ngày hôm nay. Toàn thân của lão run rẫy lướt nhìn thi thể của các đệ tử trong phái nằm ngỗn ngang, khung cảnh xung quanh tràn đầy khí lạnh đến rùng mình. Thái Hoài cúi đầu sát đất nói với chàng:

"Giáo chủ! Tiểu nhân tham lam của báu mà bất chấp tất cả, rắc tâm hành hạ ngài. Giáo chủ! Xin ngài hãy tha cho tiểu nhân. Từ nay tiểu nhân sẽ đi theo ngài, mặc cho ngài tùy ý sai bảo!"

Lý Phong hé nở nụ cười ranh mãnh nói:

"Nếu như ta tha cho ngươi dễ dàng như vậy thì làm sao ta có thể ngồi vững chức vị giáo chủ này!"

Vừa dứt câu, ánh mắt chàng nhìn về phía thuộc hạ khẽ gật đầu. Thuộc hạ nhận được lệnh, hắn nhanh chóng rút trường kiếm trên tay hướng về Thái Hoài. Một tiếng "A" thốt lên thảm thiết, lưỡi kiếm của tên thuộc hạ đã xiên thẳng qua người của ông. Mũi kiếm thấy rõ ở ngay trước ngực, Thái Hoài chết trong tư thế vẫn còn quỳ ngay ngắn trên sàn.

Mục tiêu báo thù đã xong, Lý Phong phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thu kiếm và cùng với các thuộc hạ còn lại nhanh chóng lên đường trở về Phàn Thành.


Cùng trong lãnh thổ thần châu Trung Nguyên hình thành một tiểu vương quốc có tên là Tây Ngụy. Trái ngược với đế chế thối nát của nhà Tùy thì Tây Ngụy vô cùng xa hoa và phồn thịnh, dân tình sống trong ấm no, sung túc. Nơi đây ca tụng vị vua cai trị như một vị thánh nhân, bởi vì ông là một vị vua anh minh, hết lòng vì nước, thương dân như con. Vua cai trị họ Lý tự là Khải. Ông không những văn hay võ tốt mà tài hùng kỳ vĩ lược phải nói là tuyệt đỉnh. Chỉ với hai bàn tay trắng, ông cùng với phụ thân đã tạo nên một phen đại nghiệp để rồi có được cơ ngơi như ngày hôm nay.

Sáng sớm hôm sau, Đại Vương đang thượng triều ở đại điện thì có thị vệ hớt hãi chạy đến bẩm báo:

"Bẩm Đại Vương! Giáo chủ Phàn Thành xuất hiện ở núi Hằng Sơn còn giết tất cả người trong phái, ngay cả Thái sư phụ cũng không thể tránh được!"

Đại Vương tức giận, lòng như lửa đốt:

"Chuyện này..... Thật là quá quắc! Tên tiểu tặc này dám không coi quả nhân không ra gì? Vương đệ! Hãy mau đem quân sang công chiếm Phàn Thành cho quả nhân!"

Vừa nói, Đại Vương đưa mắt nhìn đấng trượng phu oai phong lẫm liệt đang đứng ở phía dưới. Ông chính là đệ đệ nhưng lại không phải là mẫu thân của Đại Vương sinh. Mẫu thân của ông chỉ là tỳ nữ hầu hạ tiên đế, may mắn được sủng hạnh. Tiên tế thấy ông là người có tài điều binh khiển tướng nên đã giao lại binh quyền cho ông và tấn phong làm Di Hoành Vương. Nghe Đại Vương vừa nhắc đến mình, ông bước ra cung kính đáp:

"Bẩm vương huynh! Đệ cảm thấy chuyện này không thể được! Phàn Thành và Thành Tương Dương xưa nay tình như thủ túc. Nếu chúng ta đụng đến Phàn Thành nhất định Thành Tương Dương sẽ không để yên, lúc đó thần đệ chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến giao hảo giữa hai nước!"

Thành Tương Dương là nơi có vị trí hết sức quan trọng của Trung Nguyên. Người đời thường có câu: “Thành Tương Dương rơi vào tay địch thì nước mất nhà tan!”. Vì thế mà nơi đây thường xảy ra những trận chiến đẫm máu nhằm chiếm thành, làm cho Trung Nguyên dễ dàng lung lay. Chính vì vậy, trải qua hơn hai trăm năm, thành Tương Dương luôn nhờ có Phàn Thành hỗ trợ trấn giữ nên thành luôn được an toàn và người dân cũng an tâm sinh sống. Ngẫm nghĩ đến việc này, Đại Vương vô cùng lo lắng, ánh mắt trầm tư:

"Không lẽ lại để tên tiểu tử đó vô pháp vô thiên, không xem quả nhân ra gì?"

Di Hoành Vương suy ngẫm một hồi rồi nói:

"Bẩm Vương huynh! Thần đệ nghe nói Phàn Thành có bảo kiếm tên Trường Hỏa Kiếm, uy lực dũng mãnh vô cùng."

Một vị tướng quân dưới trướng của Di Hoành Vương tên là Trương Thiên An bước ra đáp:

"Bẩm Đại Vương! Núi cao còn có núi cao, Phàn Thành có Trường Hỏa Kiếm, còn ở thành Tương Dương có phái Tuyết Sơn nắm giữa Băng Phiên Kiếm. Chúng ta chỉ cần lôi kéo phái Tuyết Sơn đứng về phía chúng ta, như thế Phàn Thành sẽ mất đi lợi thế rất nhìu cũng sẽ thuận tiện cho ta công kích."

Thần binh lợi khí tự cổ chí kim xuất hiện trên mọi chiến trường như một lẽ tất yếu. Chẳng thế mà xưa nay các món vũ khí như đao, thương, kiếm, côn kích,... luôn được người đời tôn sùng như một vị thần đắc lực giúp họ chinh phạt giang sơn. Thần binh thì nhiều vô số kể, nhưng nếu nói đến cảnh giới được ví như bảo vật ngàn vàng khó mua, chém sắt như bùn thì phải nói đến Băng Phiên Kiếm và Trường Hoả Kiếm, chính là hai tuyệt thế thần binh mà người đời ca tụng thiên hạ vô song.

Chúng được xuất hiện từ một câu chuyện tình vô cùng đẹp đẽ và cũng không kém phần đau thương. Tương truyền, Trường Hoả Kiếm có trước Băng Phiên Kiếm. Chủ nhân của Trường Hỏa Kiếm là một cao thủ Di Giáo người Tây Vực, hắn có tên là Ám Tu La. Di giáo Tây Vực đi tới đâu thì người chết tới đó, đa phần bỏ mạng dưới Trường Hoả Kiếm của Ám Tu La, thanh kiếm do chính hắn dùng hoả nham trong núi lửa mà tạo thành. Kiếm dài ba xích bảy tấc, trọng lượng kiếm nặng hai mươi lăm cân, toàn thân kiếm bao phủ màu hoàng xích, lưỡi kiếm loé sáng, toát ra một màu đỏ như máu. Hoả khí mà kiếm phát ra nếu không phải là cao thủ thì tuyệt nhiên không ai cầm nổi ngoài chủ nhân của nó là Ám Tu La.

Một người một kiếm cùng nhau tung hoành giang hồ không có đối thủ. Rồi một ngày định mệnh đã khiến hắn gặp được người mà hắn cho là một nửa của đời mình. Nàng vốn xuất thân danh gia vọng tộc, thông minh tuyệt đỉnh, chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng tinh thông mọi loại kiếm pháp trong thiên hạ. Mọi người đều gọi nàng là Mai Hoa Tiên Tử. Hắn với nàng vừa gặp nhau đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa, tuy sau ba trăm chiêu nàng đã bại trước Ám Tu La, bởi vì kiếm của nàng không thể sánh bằng Trường Hoả Kiếm của hắn. Ám Tu La mê đắm trước vẻ đẹp tuyệt thế của nàng, thủ hạ lưu tình tha cho nàng một con đường sống. Nhưng nàng không vì vậy mà cảm kích hắn, nàng càng thêm phẫn uất hơn nên quyết định rèn ra thần binh sánh ngang với hắn để tiếp tục tái đấu. Bằng vào trí thông minh tuyệt đỉnh, nàng tạo ra một thanh kiếm mang tên là Băng Phiên Kiếm, được luyện trong một ngọn núi tuyết. Thanh kiếm dài ba xích năm tấc, trọng lượng hai mươi cân. Thanh kiếm tuy nhẹ nhưng tâm kiếm nặng vô cùng. Từ đầu đến thân kiếm đều chung phủ màu lam hổ phách. Kiếm tuốt ra thì toả hàn băng lạnh đến buốt xương, giết người không để lại máu vì hàn khí trong kiếm làm cho máu của kẻ địch ngưng tụ mà chết.

Mai Hoa Tiên Tử cầm Băng Phiên Kiếm đến đối đầu với Ám Tu La. Nào ngờ, khi cả hai dùng hai thanh kiếm chém vào nhau thì lại mất đi sức mạnh. Vì hàn khí và nhiệt khí tỏa ra hết công lực để khắc chế với nhau. Mai Hoa Tiên Tử vì dày công tạo ra Băng Phiên Kiếm nhưng vẫn không chế ngự được Ám Tu La. Nàng uất hận trong lòng rồi lấy Băng Phiên Kiếm đâm vào ngực mà tử vẫn. Còn Ám Tu La si mê nàng ngay từ lần đầu gặp mặt, thấy nàng tự sát trước mắt mình, hắn không thể chịu đựng nỗi đả kích nên đã dùng Trường Hỏa Kiếm đâm xuyên qua tim, nằm kế bên thi thể của nàng. Ám Tu La trước khi nhắm mắt xua tay vẫn mang chấp niệm kiếp sau có thể được cùng nàng tái tục lương duyên nơi trần thế.

Thiên Anh là đệ tử của Mai Hoa Tiên Tử, vì thương xót dung mạo tuyệt trần của tiên sư nên Thiên Anh đã đưa thi thể của nàng đến núi Tuyết Sơn để đóng băng nhằm lưu giữ nguyên vẹn vẻ đẹp thiên thu. Thiên Anh ở lại núi Tuyết Sơn, dùng kiếm pháp và tuyệt mật võ học của Băng Phiên Kiếm mà Mai Hoa Tiên Tử đã truyền thụ mà sáng lập ra phái Tuyết Sơn. Thiên Anh trở thành chưởng môn nhân đời đầu tiên và thu nhận các đệ tử để lưu truyền tuyệt thế võ học của tiên sư.

Sau khi Ám Tu La chết, di giáo lâm vào cảnh khốn cùng, đám người ở Tây Vực truy sát. Một thuộc hạ thân cận nhất của Ám Tu La tên là Trần Mặc đã cầm Trường Hỏa Kiếm cùng với các thuộc hạ khác chạy sang Trung Nguyên để ẩn nấp. Trần Mặc đã tạo lập ra phái Thiên Giáo. Vì muốn cách lập với người dân ở nơi đây nên Thiên Giáo đã cho xây dựng một tòa thành riêng biệt có tên là Phàn Thành. Trần Mặc nắm giữ Trường Hỏa Kiếm nên được phong là giáo chủ tối cao, thống trị toàn thành, thuộc hạ đều hết lòng sùng kính.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.