Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1840 chữ

Tưởng như giây phút cái chết sắp cận kề thì từ đâu một thiếu nữ mặc bạch y, dùng khăn che mặt như không muốn để ai nhìn thấy dung nhan của mình. Bạch y thiếu nữ thân cưỡi ngựa, tay mang trường kiếm, tuy là nữ nhân nhưng uy mãnh vô cùng.

Thiếu nữ đó không ai khác chính là Vương Tử Yên.

Trên núi Tuyết Sơn, Ôn Thục nhận lệnh của Từ Hiên đến phái Thiết Luân nhờ hợp sức đánh đuổi quân Đột Quyết tàn bạo, đang làm loạn ở Chiết Giang. Nguyên tắc của môn phái Tuyết Sơn là khi nhận lệnh chưởng môn xuống núi thì các đệ tử đều phải dùng khăn che mặt để không ai biết đến. Trên đường đi đến phái Thiết Luân, vừa xuống núi Cung Lai, Ôn Thục không may gặp một kẻ lạ mặt phục kích bất ngờ. Thị chưa kịp xuất kiếm đánh trả thì kẻ đó toan thời cơ phóng kim châm vào ngay cánh tay của thị. Ôn Thục bị trúng độc nên ngất đi, kẻ đó ngỡ là thị đã chết nên vội vã khinh công bỏ đi.

Ở phái Thiết Luân, Tạ Lăng nảy sinh ý định đến cùng phái Tuyết Sơn hợp sức đánh đuổi quân Đột Quyết. Ngũ vị trưởng bối cùng với các đệ tử đến núi Tuyết Sơn để nghị bàn chiến lược.

Trên đường đi tới núi Cung Lai, ngũ vị trưởng bối đang đi thì nhìn thấy phía trước có một cô nương đang nằm bất động trên đất.

Tạ Lăng bước tới phía trước quan sát rồi quay đầu nhìn bốn vị sư đệ suy đoán:

"Nhìn y phục của vị cô nương này, sư huynh đoán cô nương là đệ tử của phái Tuyết Sơn."

Bốn vị sư đệ nhìn nhau khẽ gật đầu. Tưởng Uông bước lên đáp:

"Sư huynh! Dù gì chúng ta cũng đến phái Tuyết Sơn, hay là hãy đưa cô nương về phái Tuyết Sơn giao cho Từ chưởng môn xử lý."

Tạ Lăng suy xét thì liền ra lệnh cho đệ tử đến đỡ Ôn Thục nằm trên cáng rồi khiêng đi cùng.

Sáng sớm hôm sau, phái Thiết Luân vừa đến cổng thì nhìn thấy Liễu Ân bước ra nghênh đón. Các đệ tử phái Thiết Luân chỉ đứng ở phía ngoài hậu viên. Liễu Ân dẫn lối đưa ngũ vị cùng đến đại sảnh. Tạ Lăng bảo đệ tử khiêng Ôn Thục đi đến phía của Từ Hiên rồi hỏi:

"Không biết vị cô nương này có phải là đệ tử phái Tuyết Sơn?"

Từ Hiên khẽ gật đầu, vội tháo khăn che mặt của thị. Bà đưa tay sờ nhẹ lên vết thương thâm đen vẫn còn nguyên kim châm trên cánh tay của Ôn Thục.

"May cho Ôn Thục luyện hàn khí làm cho độc không ngấm vào máu. Nhưng mà độc này rất lạ cần phải có thuốc giải kịp thời nếu không thì sẽ mất mạng."

Vương Tử Yên vốn thân thiết với Ôn Thục thấy thị bị trúng độc nên trong lòng lo lắng khôn nguôi.

"Khuẩn cầu sư phụ cho phép đệ tử xuống núi để đi tìm thuốc giải cho sư tỷ!"

Nàng quỳ sụp xuống sàn khóc lóc van xin. Lâm vào tình cảnh nguy ngập, Từ Hiên chỉ đành gật đầu giao phó. Một lát sau, Từ Hiên đưa cho nàng tấm bản đồ bằng da bò rồi căn dặn:

"Con hãy đến nơi này nhờ sự giúp đỡ của Thần Y Tông Quan. Bản tính ông ta kiêu căng, rất khó xin được thuốc giải, nhưng chỉ có ông ta mới cứu được Ôn Thục. Con nhất định phải thuyết phục ông ấy đưa thuốc giải có biết không?"

Vương Tử Yên tuân lệnh vội lấy khăn che mặt cất bước rời khỏi đại sảnh. Khi đi ngang qua hậu viên, nàng liếc nhìn Trương Kiến Thành đang đứng ở phía đầu hàng. Vương Tử Yên nháy mắt với hắn, sau tấm khăn che là đôi môi mỉm cười vì gặp lại người trong mộng. Trương Kiến Thành nhìn thấy bóng dáng của nàng, tuy chỉ thông qua ánh mắt nhưng hắn cũng cảm nhận được nàng đang thể hiện ý tình với mình. Hắn khẽ cười trong lòng tràn đầy sung sướng. Vương Tử Yên nhanh chóng cưỡi ngựa lên đường đến nơi mà sư phụ đã chỉ dẫn.

Khi đến khu rừng ở trong thành Tương Dương, chứng kiến Lý Phong lâm nạn, nàng phi ngựa đến phía chàng. Vương Tử Yên kéo mạnh dây cương, con ngựa hí vang, hai chân trước nhấc bổng. Thân mình nàng lúc này tung lên cao, kiếm cũng xuất ra khỏi vỏ trước sự bàng hoàng của Lý Duật và đám thuộc hạ. Kiếm cầm trên tay, nàng quét ngang một đường, kiếm khí như xé gió lao thẳng tới đám thuộc hạ của Lý Duật làm cho kẻ nào chứng kiến cũng đều thất kinh bạt vía mà lùi lại. Dư âm của chiêu vừa rồi để lại trên nền đất là một vết nứt thật dài. Lý Duật toát mồ hôi lòng thầm nghĩ:

"Kiếm chiêu của môn phái nào mà hiểm quá?"

Quả đúng như vậy! Kiếm chiêu mà nàng sử dụng quá nhanh và hiểm hóc, uy mãnh phi thường. Một chiêu của nàng đủ sức giết người nhưng nàng lại không làm thế vì bản tính thiện lương vốn có trong nàng. Vương Tử Yên một chiêu vừa rồi chỉ muốn thị uy, để kẻ địch biết khó mà lui, vả lại nàng muốn cứu người chứ không phải là giết người, nếu như còn kéo dài lâu thì Lý Phong ắt sẽ mất mạng.

"Đùng"

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, nàng lấy trong người ra ba trái hoả đạn rồi tung về phía trước. Hoả tinh kèm theo khói trắng bắn ra khiến cho bọn Lý Duật và thủ hạ của hắn đều mất phương hướng. Nàng đỡ lấy Lý Phong rồi lên ngựa chạy thẳng, bỏ lại Lý Duật đằng sau với sự tức giận đến tột cùng.

Suốt hơn nửa canh giờ, nàng cùng với Lý Phong tẩu thoát. Người và ngựa cũng đã thấm mệt. Vương Tử Yên dừng chân tại một chân núi, nàng phát hiện trong núi có một hang động nên quyết định đưa chàng vào đó để dễ bề trị thương cũng như tránh địch nhân truy sát.

Nàng đỡ Lý Phong đến bên phiến đá. Thân thể chàng nặng tựa như chì, chàng ngồi bệt xuống thở hồng hộc như muốn đứt hơi. Sắc mặt chàng từ xanh xao chuyển thành trắng bệch do mất máu quá nhiều. Nàng mau chóng cởi áo của chàng để xem xét thương thế. Áo vừa cởi ra, một tấm thân cường tráng hiện ra trước mặt nàng. Đôi gò má của nàng bỗng ửng đỏ, nàng khẽ quay đi thầm nghĩ:

"Tử Yên, mi đang nghĩ cái gì vậy?"

Nàng chợt hoàn hồn lại vì biết mình cần phải làm gì. Vết thương ở vùng bả vai quá sâu, tuy đã điểm huyệt cầm máu nhưng từ miệng vết thương vẫn có còn máu rỉ ra. Thấy vậy, nàng vội lấy khăn tay trong người cầm máu cho chàng. Sau đó, Vương Tử Yên ngồi ngay ngắn để truyền thụ công lực cho chàng. Thế nhưng, vì trong người của chàng có nội công Chí Dương Cốt hộ thể quá mạnh nên kháng lại mọi tác động xâm nhập vào cơ thể của chàng. Nàng định đứng dậy đi tìm thảo dược có tác dụng chữa trị vết thương thì chàng cố với lấy tay nàng, giọng nói yếu ớt:

"Trong người của ta có lọ thuốc quý có thể chữa lành vết thương, cô nương hãy giúp ta lấy nó rắc lên vết thương đi!"

Vương Tử Yên nghe xong thì vội lục khắp trên y phục của chàng, một lát sau nàng khẽ cười để trấn an chàng:

"Ta tìm được rồi nè!"

Nàng nhẹ nhàng rắc thuốc lên vết thương của Lý Phong. Khi thuốc ngấm vào vết thương, cũng là lúc chàng cảm nhận cơn đau nhức nhói đến tận xương tủy. Nhưng vì chàng là một người vốn mạnh mẽ, nên không hề kêu than lấy một lời mà cố gắng chịu đựng. Trong cơn đau Lý Phong thầm nghĩ:

"Ở trong Phàn Thành ta vốn là giáo chủ được mọi người tôn sùng, ai ai củng phải kiên dè vậy mà hôm nay lại gặp phải cảnh này thật là mất mặt quá!"

Vương Tử Yên khi nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của Lý Phong, biết chàng rất đau đớn nên không khỏi xót xa. Cảm nhận được cơn đau mà chàng đang chịu đựng, nàng lấy tay nhẹ nhàng đỡ đầu của chàng tựa vào vai của mình. Vương Tử Yên khẽ vỗ nhẹ vào vai phải của chàng.

“Cưu mang trứng nước ngày còn thơ

Nghĩa mẹ ơn dày công nuôi dưỡng

Năm tháng thăng trầm bên bếp lửa

Đói cơm rách áo đời khó nhọc

Khi con no ấm lòng mẹ yên

Đời người ngắn ngủi nhẹ mây bay

Công ơn dưỡng dục làm sao trả?

Ơn sâu nghĩa nặng sao đáp đền?”

Câu hát ru ngọt ngào, du dương phát ra từ tấm khăn che trên gương mặt nàng. Vương Tử Yên hát lại câu hát ru năm xưa mà mẫu thân nàng từng ru nàng mỗi khi nàng ốm nặng không thể ngủ yên giấc. Thanh âm có chút nhỏ nhẹ nhưng vô cùng sâu lắng. Ngay lúc này, trong đầu của Lý Phong hiện lên những tháng năm khi xưa bị đầy đọa, chịu bao cảnh tủi nhục, bị phụ vương chàng vứt bỏ, lại không được sự đón nhận yêu thương của Vương Hậu và mẫu phi của chàng. Bất giác, khóe mi chàng ướt đẫm vài giọt nước mắt. Nhưng mà nỗi niềm khi đó giờ đây đã hóa thành thù hận nhắc nhở chàng khắc cốt ghi tâm. Nằm nghe tiếng ru ngọt ngào trong trẻo của Vương Tử Yên, chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Vương Tử Yên vẫn ngồi đó làm bờ vai êm ái, giúp chàng vơi đi những kí ức đau thương đang ùa về. Trong lòng nàng có chút ngại ngùng, e thẹn vì chàng là nam nhân xạ lạ, chưa từng gặp mặt bao giờ. Nhưng ngay lúc này, nàng lo lắng cho chàng nên bất đắc dĩ để chàng nằm kế bên cạnh mình. Ở trong phái Tuyết Sơn, nàng luôn dịu dàng, ân cần đối đãi chân tình với các sư tỷ trong phái, cho nên nàng đối đãi chàng cũng chỉ là sự quan tâm giữa người với người mà không phân biệt nam nữ. Nhưng có lẽ đối với nàng, Lý Phong chính là nam nhân đầu tiên được nàng ru hát và chăm sóc ân cần như vậy.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.