Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghìn cân treo sợi tóc

Tiểu thuyết gốc · 1149 chữ

Hoàng Phu Nhân vì thương nhớ Lý Phong nên muốn chàng cùng ở Thiều An Cung để bà dễ bề chăm sóc, bù đắp cho chàng. Thiều An Cung bấy lâu nay bị niên phong không một bóng người, u ám, lạnh lẽo nay lại trở nên ấm úng vui vẻ. Tình cảm giữa Lý Phong và Thâm Điền cũng rất tốt. Lý Phong lâu nay cũng rất muốn có được tiểu muội để yêu thương che chở. Thâm Điền ở trong lãnh cung, mong đợi có thể được gặp vị vương huynh mà mẫu phi đã ngày đêm trong ngóng.

Những tháng ngày sống trong cung, vì tránh sự đề phòng của Vương Hậu, Lý Phong đã luôn giả mình là đứa khờ khạo, không biết chữ, không biết võ, không thượng triều bàn chính sự mà luôn tỏ ra bản thân rất ham chơi. Chàng luôn xin Di Hoành Vương giúp chàng rời cung đi dạo chơi khắp nơi. Đại Vương vì cảm thấy có lỗi với chàng nên chẳng dám quản thúc, chỉ đành để Di Hoành Vương ban cho chàng lệnh bài tự do ra vào cung.


Trong lòng Lý Duật vẫn cảm thấy tức giận vì chuyện lúc nhỏ Lý Phong từng đả thương mình.

Vào mười ba năm trước...

Một ngày nọ, Lý Duật và Lý Phong cùng với bọn nô tài chơi trò đánh trận giả. Lý Phong vì học được một chút võ công nên sức lực trội nhất trong đám. Nhân lúc, Lý Duật đang lao về phía mình, chàng vò tay thành nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt của hắn. Đôi gò má của hắn sưng đỏ lên, đám nô tài cuống cuồng chạy đến đỡ hắn:

“Đại vương tử không sao chứ!”

Lý Duật chỉ bị thương nhẹ nhưng lại giả vờ đau nặng, chạy một mạch đến tẩm cung khóc than với Vương Hậu:

“Mẫu hậu! Tên Lý Phong dám ra tay đánh hài nhi, người phải trút giận cho hài nhi mới được!”

Lý Duật luôn được Vương Hậu chiều chuộng, hắn chỉ bị sưng nhẹ mà trong lòng đã đau đớn như ruột gan đứt đoạn. Bà không muốn để Lý Phong ở lại trong phủ thêm một ngày nào, liền mua chuộc thái y nhằm thực hiện âm mưu của bà. Một lát sau, Đại Vương sốt sắng lo cho Lý Duật đi đến thắm hắn. Ông quay sang hỏi Thái Y:

"Đại vương tử có sao không?"

Thái y bị mua chuộc tâu với Đại Vương:

"Bẩm Đại Vương, hạ quan thấy Đại vương tử bị thương rất nặng, suýt nữa là đã nguy hại đến tánh mạng, nhưng cũng may đã được chữa trị kịp thời."

Vương Hậu nhân cơ hội đó mà khóc lóc ỉ ôi với Đại Vương:

"Đại Vương xin hãy làm chủ do Duật Nhi. Duật Nhi bản tính ngoan hiền, từ ngày thần thiếp nhận lệnh nuôi Phong Nhi đến nay thần thiếp hết lòng yêu thương chiều chuộng Phong Nhi. Vậy mà nó trở nên hư hỏng, ngang tàn luôn ức hiếp Duật Nhi, bây giờ còn ra tay đánh cả huynh trưởng của mình."

Cung nữ thân cận Vương hậu thừa thế mà châm dầu vào lửa:

"Chẳng lẽ Nhị Vương Tử vì chuyện năm đó, Vương hậu tố cáo Hoàng thị họa loạn triều cương, mà xuống tay với huynh đệ ruột thị của mình nhằm báo thù cho mẫu thân."

Vương hậu nghe vậy lại càng tỉ tê khóc lóc khiến cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn:

"Thần thiếp nghĩ thôi cũng đã thấy sợ, không ngờ hắn lại có tâm cơ đến thế, quả là con của ả tiện tỳ kia. Xin Đại Vương làm chủ cho con của thần thiếp!!!"

Một lần nữa “Hoàng phu nhân” lại được nhắc đến, Đại Vương tức giận đến xanh mặt. Nhìn thấy Lý Duật nằm trên giường hơi thở yếu ớt, cộng thêm tiếng khóc nức nở như ngọc của Vương hậu thì Đại Vương đánh mất cả lý trí, sai người trói Lý Phong lại rồi đưa chàng lên núi Hằng Sơn giao cho Thái Hoài giáo huấn.

Đó cũng chính là nguyên nhân đã đẩy chàng trở thành một kẻ máu lạnh vô tình như ngày hôm này.

Vào một ngày nọ, ánh mắt ban mai vừa chiếu rực, Lý Duật hiên ngang đi đến Thiều An Cung tìm Lý Phong. Vừa bước vào hậu viên, Lý Duật nhìn thấy chàng đang chơi đá cầu với các thái giám trong cung thì đến ru rê chàng:

“Vương đệ ở đây chơi đá cầu thì thật là nhàm chán, mất đi khí chất của vương tử, hay là cùng vương huynh đi lên rừng săn bắn thì thú vị hơn nhiều!”

Lý Phong tỏ vẻ thích thú vội vàng đồng ý:

“Đệ cũng thích đi săn, nhưng đệ không biết bắn cung, vương huynh chỉ dạy cho đệ được không.”

Lý Duật cười nhếch môi, gật đầu nói:

“Đương nhiên rồi, ta nhất định sẽ dạy cho đệ.”

Nói xong, Lý Duật cùng với Lý Phong chuẩn bị lên đường đi săn.

Ở trong rừng thành Tương Dương, Lý Phong cùng với Lý Duật cưỡi ngựa đên đây săn bắn. Cả hai vừa đến một nơi hoang vắng, không một bóng người, cây cối mọc ùm tum, Lý Duật cùng với Lý Phong xuống ngựa thi nhau đi săn.

Một lát sau, Lý Duật huýt sáo ra hiệu cho thuộc hạ phục kích sẳn trong rừng chạy đến bao vây chàng.

Lý Phong mang trên mình một thân võ công tuyệt thế, vậy mà chàng phải vờ như mình không biết gì về võ học. Thuộc hạ của Lý Duật bùa vây, quyết dồn chàng vào con đường chết, nhát kiếm kinh hoàng cùng với những lưỡi đao hiểm ác cứ nhắm thẳng vào chàng mà không chút nương tình. Tuy không thể đánh trả nhưng tuyệt nhiên chàng cũng không ngồi im chờ chết, hết lần này tới lần khác, chàng đều né tránh một cách vô cùng linh hoạt. Tuy nhiên càng về sau, chàng lại càng có cảm giác hụt hơi vì quá mệt mỏi. Lý Phong chớp thời cơ toan bỏ chạy thì một kẻ trong đám thuộc hạ nhanh như chớp truy sát, gã tung ra một đao vô cùng nhanh, một đao đó tuy ko trúng chỗ hiểm nhưng cũng làm chàng phải khốn đốn.

Chàng bị một đao chém trúng ngay tại bả vai. Máu từ miệng vết thương tuôn ra như suối. Chàng gục xuống, tay chống chân quỳ, sắc diện nhợt nhạt, cứ như thế này thì chàng sẽ chết vì mệt và mất máu. Tình thế như lúc này chẳng khác nào "Cán cân lực lượng, nghìn cân treo sợi tóc". Chàng thầm nghĩ: "Phải chăng ta đành chôn thân nơi này?"

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.