Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ kiến

Tiểu thuyết gốc · 1213 chữ

Trước ngày tổ chức hôn sự, ngày nào Trương Kiến Thành cũng dắt nàng đi dạo phố tham quan Chiết Giang để mở mang tầm mắt, mặc khác hắn muốn dỗ dành nàng để không còn cảm thấy tủi thân.

Vào buổi chiều tà, ánh nắng nhạt dần, Vương Tử Yên đang cùng với Trương Kiến Thành dạo phố thì vô tình gặp Lý Phong xuất cung đang đi ngang qua.

Lý Phong vốn là kẻ có thù tất báo. Chàng thoạt nhìn Trương Kiến Thành thì nhớ ra kẻ hôm đó đã từng sỉ nhục chàng ở tửu lầu nên quay qua liếc nhìn Lâm Thất Đan rồi nhướng mày. Đương nhiên Lâm Thất Đan hiểu chàng muốn gì.

Kiếm của hắn cũng nhanh được xuất ra khỏi vỏ. Thân mình của Lâm Thất Đan như một con sóc thoăn thoắt lao thẳng tới Trương Kiến Thành và nàng với thân pháp cực nhanh. Chỉ vì hắn muốn tốc chiến tốc thắng. Người xưa thường hay có câu "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ vi tai ương", hắn muốn mình ra tay trước để đẩy đối phương vào thế bị động, mà đã động thì tất loạn, loạn rồi sẽ bại vong. Lâm Thất Đan luôn luôn thẳm thấu điều đó, quả nhiên không sai, Vương Tử Yên và Trương Kiến Thành hoảng hốt lùi lại, kiếm của hai người cũng tuốt ra ở thế phòng ngự.

Hai bên giao thủ hơn hai mươi chiêu thì Trương Kiến Thành bỗng có dấu hiệu xuống sức. Kiếm pháp của Vương Tử Yên và Kiến Thành không hợp nhất với nhau nên khi tung chiêu đều để lộ ra sơ hở. Nhân cơ hội đó, Lâm Thất Đan cũng nắm được thóp. Trong lúc không phòng thủ, Lâm Thất Đan chém trúng ngay cánh tay hữu của hắn. Máu tươi từ chỗ vết thương cứ thế mà tuôn ra. Thừa thắng xông lên, Lâm Thất Đan xoay mình, tung một cước như lôi đình ngay vào mặt của hắn.

Chứng kiến Trương Kiến Thành bị chấn thương văng về phía sau rồi ngã xuống một chiếc bàn gỗ. Chiếc bàn cũ kỹ bị cả thân người của Trương Kiến Thành đè xuống thì vỡ tan nát. Sắc diện của hắn đau đớn quằn quại, miệng trào ra một hàng máu tươi, hiển nhiên hắn đang thọ thương nghiêm trọng.

Ngay lúc này, Lâm Thất Đan cầm chặt chui kiếm lao tới định bồi thêm cho hắn một chiêu trí mạng. Đột nhiên, Lâm Thất Đan khựng người, cả thân hình bất động, mũi kiếm dừng lại ngay yết hầu của Vương Tử Yên. Thì ra nàng đã chạy tới lấy tấm thân mình đỡ kiếm thay Trương Kiến Thành.

Nhất cử nhất động của Lâm Thất Đan đều nhắm vào Trương Kiến Thành để trút giận cho Lý Phong chứ không phải là nàng. Hắn biết nàng là người vô tội nên lập tức nương tay nhìn sang đợi lệnh của Lý Phong. Chứng kiến cảnh tượng một thân nữ nhi lấy hết can đảm thế mạng cho ý trung nhân của mình, trong lòng của chàng có chút dao động. Lý Phong phất tay, cao giọng nói:

"Được rồi! Tha cho họ đi!"

Lâm Thất Đan thu kiếm rồi đi về phía chàng. Cả hai cùng cất bước bỏ đi khỏi đám người đang bao vây bàn tán xôm xao.

Vương Tử Yên lập tức dìu Trương Kiến Thành đến y quán để chữa trị vết thương.

Ở trong y quán, Vương Tử Yên vừa băng bó vết thương cho hắn xong thì cất tiếng hỏi:

"Thành ca ca! Huynh và y có chuyện gì hiểu lầm sao?"

Trương Kiến Thành tức giận nói:

"Là do y nhỏ nhen. Lúc trước ở Tương Dương, y là tiểu nhị ở tửu lầu rồi làm đổ thức ăn lên người của huynh. Nào ngờ huynh chỉ nói với y có vài câu thì đã kêu người đến Tây Ngụy để thanh lý môn hộ!"

Vương Tử Yên vội suy đoán:

"Hôm trước khi muội xuống rừng Tương Dương cũng gặp y bị địch nhân truy sát. Muội có giúp y tẩu thoát, chắc vì thế mà y mới trốn sang Tây Ngụy rồi vô tình gặp lại huynh thôi.

Nàng ngẫm nghĩ sắp là người một nhà với hắn nên bộc bạch rõ ràng, không dám che dấu điều gì. Trương Kiến Thành ngạc nhiên nói:

"Muội từng cứu y? Vậy sao lúc nảy kẻ kia cũng ra tay với muội!"

Vương Tử Yên cất giọng ôn hòa:

"Y không biết diện mạo của muội. Dù sao thì chuyện này huynh cứ bỏ qua đi! Muội nghĩ y cũng sẽ không làm khó huynh đâu!"

Vương Tử Yên cứ ngỡ ai cũng giống như nàng chuyện gì cũng có thể bỏ qua. Nhưng nàng lại càng không hay biết được Lý Phong là giáo chủ Phàn Thành, kẻ nào lọt vào tầm mắt của chàng thì khó mà tránh được cái chết.


Vào một ngày nọ, Lý Phong xuất cung về Phàn Thành để sắp xếp bàn giao chính sự.

Ở đại sảnh, Lý Phong ngồi trên ghế được đặt ở bậc thềm cao nhất, khí thế ngút ngàn xứng ngang với chức vị tối cao của chàng. Ngay lúc này, chàng đang ngẫm nghĩ suy tư về điều gì đó thì có một nữ nhi trông rất hoạt bát, lanh lợi vội vã từ bên ngoài chạy vào hành lễ với chàng:

"Bái kiến Giáo chủ!"

Vừa nhìn thấy Tố Nguyệt đến, Lý Phong rời khỏi những suy tư trong đầu, cất giọng lạnh lùng:

"Ta có việc cần ngươi đích thân làm!"

Tố Nguyệt mỉm cười đáp:

"Giáo chủ cứ việc căn dặn, dù cho thịt nát xương tan, Tiểu Nguyệt cũng sẽ hoàn thành đúng mệnh lệnh của ngài."

Trên gương mặt của Lý Phong vẫn nguyên vẻ lãnh đạm dù cho Tố Nguyệt có nói những hoa mỹ như thế nào. Lý Phong nhàn nhạt nói:

"Ta muốn ngươi giả làm đệ tử của phái Tuyết Sơn, thám thính tình hình, cùng với tìm nơi cất giữ Băng Phiến Kiếm. Nếu như tìm thấy bảo kiếm thì lập tức họa ra và cho người đúc thanh kiếm y hệt... Từ chưởng môn có võ công cực kỳ cao thâm, ngươi nhất định phải hết sức đề phòng."

Tố Nguyệt không hề suy nghĩ, liều mạng mà nhận lệnh:

"Xin giáo chủ cứ yên tâm!"

"Tạm thời ngươi cứ tới quán trọ ở thành Tương Dương đợi lệnh của ta".

Trước giờ chàng hành sự rất cẩn trọng, Lý Phong dặn dò thêm với thị. Tố Nguyệt nhận được mệnh thì vội vã trở về phòng thu dọn hành lý đến Thành Tương Dương.

Ngay hôm sau, Tố Thắng vừa trở về Phàn Thành. Sau khi chàng và Tố Thắng bàn tính suy xét kĩ càng, Lý Phong ra lệnh cho Hồ Nguyên Trực đến Giang Nam dựng cờ khởi nghĩa phản Tùy lập quốc, kêu gọi các nghĩa quân gia nhập. Về phía của Tố Thắng trực tiếp dẫn binh xuất thành đến tấn công Hàng Châu, là nơi trọng điểm của Trung Nguyên và trấn thủ ở đó.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.