Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ kiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 1140 chữ

Ở Chiết Giang, Trương Thiện An ra lệnh cho Vương Tử Yên và Ôn Thục sang hỗ trợ Thành Chủ canh giữ thành Tương Dương. Mục đích của ông cũng vì nàng rời đi thì Quách Ái có cơ hội thân thiết với Trương Kiến Thành hơn.

Khi vừa đến nội thành Tương Dương, Vương Tử Yên và Ôn Thục bắt gặp nhiều người ăn xin ở trên phố. Cả hai nàng đưa cho họ một ít tiền lẻ. Có người nam nhân trông rất lãng tử nhưng lại là một trong những người ăn xin được nhận ít bạc lẻ của hai nàng. Vị nam tử cảm kích vô hạn, khấu đầu trước chân hai nàng. Cả hai lúng túng chưa kịp đỡ hắn đứng dậy thì đột nhiên hắn tự dừng lại động tác, nhắm nghiền đôi mắt rồi ngã lăn ra đất.

Lúc này, Vương Tử Yên và Ôn Thục hốt hoảng tột cùng, không biết làm sao đành phải dìu hắn đến quán trọ để nghỉ ngơi. Trải qua một canh giờ, nàng luôn ở bên tận tình chăm sóc cho hắn. Một lát sau, hắn hé mở đôi mắt thâm đen vì nhiều ngày không có được giấc ngủ yên. Dường như ẩn sâu trong đáy mắt chất chứa nỗi niềm đau thương. Nhìn thấy chỉ có một thiếu nữ ở trong phòng của mình, hắn cất giọng khàn khàn nhìn nàng hỏi:

"Đây là ở đâu?"

Vương Tử Yên từ tốn đỡ hắn ngồi tựa vào thành giường, giọng nói nguyên vẻ ôn nhu:

"Đây là quán trọ! Ngươi hãy cứ ở lại đây mà tĩnh dưỡng."

Ngay lúc đó, Ôn Thục biết hắn vừa tỉnh lại liền bưng thức ăn vào phòng đặt ngay đầu giường.

"Chắc là lâu ngày rồi ngươi chưa ăn gì? Ngươi hãy dùng một chút đi!"

Thức ăn thơm phức bày sẳn ngay trước mặt, hắn không ngần ngại gắp thức ăn lia lịa cho vào bát. Ăn được mấy đũa thì hắn nhìn sang hai nàng hỏi thăm:

"Hai vị cô nương đây vừa xinh đẹp lại tốt bụng, không biết tại hạ phải xưng hô thế nào? Các cô từ đâu đến đây, sao tại hạ cảm thấy hai cô rất lạ không phải là người dân ở đây."

Nhìn thấy cơ thể yếu ớt của hắn dần dần hồi phục, Vương Tử Yên khẽ cười yên lòng rồi đáp:

"Ta từ Chiết Giang đến thành Tương Dương!"

Hắn nhanh miệng hỏi nàng:

"Cô nương có biết Nhị Vương Tử ở nước Tây Ngụy không?"

Thì ra nam tử đó chính là Tống Khương. Khi nghe nàng nhắc đến Chiết Giang, Tống Khương biết đó chính là nơi ở của hảo huynh đệ của hắn.

Vương Tử Yên khẽ lắc đầu nói:

"Tuy ta ở Chiết Giang nhưng vẫn chưa có diễm phúc được gặp Nhị Vương Tử."

Tống Khương trút cạn tâm tư để tìm cách gặp lại Lý Phong. Thế nhưng hành tung của chàng bất định, việc gặp lại chàng còn khó hơn là lên trời.

Vương Tử Yên cảm thấy tò mò thuận miệng hỏi:

"Công tử muốn gặp Nhị Vương Tử để làm gì vậy?"

Nhị Vương Tử thân phận cao quý, nếu như Tống Khương nói với Vương Tử Yên và Ôn Thục biết chàng chính là hảo huynh đệ của một kẻ ăn xin thì chẳng khác nào là trò cười của thiên hạ. Tống Khương lắc tay cố ý che dấu:

"Không có gì đâu! Cô nương cứ coi như ta chưa nói gì vậy."

Khuôn mặt Vương Tử Yên ngơ ngác, không hiểu những lời nói kì lạ vừa rồi của hắn. Nàng đưa cho Tống Khương vài bạc lẻ rồi cùng với Ôn Thục trở về phòng riêng nghỉ ngơi.

Sau khi Tống Khương ăn xong, cả người trở nên khỏe khoắn. Hắn đứng dậy vươn vai rồi lập tức chạy đến quán trọ mà lần đầu gặp Lý Phong.

Nhờ có bữa cơm no của Ôn Thục mà Tống Khương chống chọi được hai ngày ngồi đợi ở trước cửa quán.

Buổi sáng hôm sau, một nam nhân từ tâm đến toàn thân đều toát ra khí lạnh bước đến cửa quán trọ thì bắt gặp Tống Khương đang ngồi thẫn thờ ở phía trước:

"Khương huynh làm sao vậy?"

Thì ra Lý Phong đến quán trọ gặp Tố Nguyệt để bàn bạc phương án trà trộn vào phái Tuyết Sơn. Nhìn thấy nét mặt tiều tụy của Tống Khương, chàng lo lắng vội đưa hắn vào trong quán trọ. Tống Khương ngồi vào bàn thì liền tường thuật lại mọi chuyện cho Lý Phong:

"Phụ thân của huynh đắc tội với bọn quan tham trong đó có Lưu Chí Hành. Bọn chúng gán cho phụ thân huynh tội danh buôn bán tiền giả rồi đem nhốt ông ấy vào ngục, còn tịch thu hết gia sản. Phụ thân tuổi cao sức yếu cho nên mẫu thân của huynh tình nguyện ở trong ngục để chăm sóc cho ông. Còn huynh trắng tay nên phải ra đường ăn xin."

Lý Phong nghe thấy cảm thương, vỗ vai Tống Khương trấn an:

"Khương huynh yên tâm, vài ngày sau đệ sẽ đưa phụ mẫu của huynh ra ngoài an toàn."

Tống Khương quả là biết chọn người giúp đỡ. Lý Phong vốn là người ngang tàn chàng muốn làm gì thì làm đó không ai có thể ngăn cản. Lời nói của chàng như đinh đóng cột, nói ra rồi thì nhất định sẽ hoàn thành. Trong lòng Tống Khương vui mừng khôn xiết, quỳ xuống khấu đầu cảm tạ:

"Phong đệ quả nhiên là huynh đệ tốt của ta!"

Lý Phong đỡ hắn ngồi lên ghế rồi nói:

"Chúng ta là huynh đệ mà! Không cần phải để trong lòng!"

Tối đêm đó, Lý Phong rời khỏi quán trọ đến ngôi miếu hoang ở phía Nam thành Tương Dương. Chàng vừa đốt pháo tín hiệu thì một lát sau khoảng hai mươi tên thuộc hạ ở Phàn Thành đều xuất hiện. Lần này quay trở lại Tương Dương, chàng còn đem theo cả thuộc hạ đều ẩn nấp ở trong thành. Có lẽ chàng đang chuẩn bị cho một kế hoạch hết sức lớn lao.

Trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân có đeo một chiếc mặt nạ. Ngữ điệu của chàng phát ra đầy uy nghiêm:

"Truyền lệnh của ta đến cướp ngục cứu phu phụ Tống Nhạc!"

Tất cả thuộc hạ nhận lệnh của chàng thì lập tức đến quan phủ cướp ngục, dẫn đầu chính là Lâm Thất Đan. Cuối cùng, phụ mẫu của Tống Khương cũng tẩu thoát an toàn. Họ cùng với Tống Khương chạy trốn đến Giang Nam chính là lãnh địa của chàng để yên ổn lập nghiệp.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.