Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật đổi sao dời

Tiểu thuyết gốc · 1329 chữ

Liễu Ân cùng với Ôn Thục vội vã dìu Từ Hiên vào phòng. Sắc diện của Từ Hiên trở nên tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Sự sống của bà chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc. Cả hai thấy vậy cùng nhau ngồi hợp lực vận hàn khí truyền cho Từ Hiên để tống chất độc ra khỏi cơ thể.

Suốt hai canh giờ trôi qua, Từ Hiên vẫn không thể giải được độc của Lý Phong. Ngay lúc này, Ôn Thục chợt nhớ đến Vương Tử Yên từng xin được linh dược trị bách độc của Thần Y Tông Quan liền chạy về phòng lấy sang cho sư phụ.

Thị dịu dàng thoa linh dược Ngô Huyết Đằng lên vết thương in dấu bàn tay trên lưng Từ Hiên. Ngay lập tức dấu tay đen thâm biến mất. Cuối cùng, độc trong người của Từ Hiên cũng đã được giải, thế nhưng nội lực của Từ Hiên gần như cạn kiệt, cần tịnh dưỡng khoảng thời gian dài.

Chứng kiến Ôn Thục lập công lao giải được độc cho sư phụ, Liễu Ân sinh lòng ganh ghét, liếc mắt nhìn sang Ôn Thục châm chọc:

"Ôn sư muội không biết có thần công cái thế gì mà Giáo chủ đó vừa thấy muội thì chỉ ra tay nhẹ, còn cho thuộc hạ rút lui nữa?"

Dường như Liễu Ân đang cố tình ám chỉ mối quan hệ mờ ám giữ thị và Giáo chủ Thiên Giáo. Ôn Thục nghe thấy hốt hoảng nhìn Từ Hiên lắc đầu lia lịa:

"Sư phụ, sư tỷ! Đồ nhi không hề biết y là ai thì làm sao biết được vì cớ gì mà y lại nương tay với con."

Sắc diện tím tái với còn nguyên trên gương mặt, Từ Hiên nhìn sang Liễu Ân cất giọng thều thào, ẩn ý quở trách:

"Chuyện đã như thế này, con không nên châm dầu vào lửa, Ôn Thục đã theo sư phụ nhiều năm, ta tin Ôn Thục sẽ không phản bội phái Tuyết Sơn."

Ôn Thục vội nắm lấy tay của sư phụ khóc lóc minh oan:

"Nếu không có sư phụ, đồ nhi tha lạc phương trời nào rồi, cho dù đồ nhi có chết cũng không dám làm chuyện bại họai gia môn.

Từ Hiên hiểu được tâm ý của thị nên cũng khẽ gật đầu yên lòng. Trong người bà cảm thấy thiếu sức nên phất tay bảo Liễu Ân và Ôn Thục lui ra để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.


Ở Trương phủ, vào mỗi buổi sáng, Quách Ái đều ra lệnh cho Vương Tử Yên đến phòng của ả dọn dẹp. Dù gì ả cũng là chính thê lại là ái nữ của đại quan, Vương Tử Yên cảm thấy bản thân thấp hèn lại không có ai chống lưng nên chỉ đành nhẫn nhục đến dọn dẹp. Ngay từ lúc nhỏ thì nàng đã cùng mẫu thân chịu cực khổ nên những công việc nặng nhọc vốn không thể làm khó được nàng.

Quách Ái mang tâm thế thư thái ngồi trên giường, khóe môi thể hiện ý cười, đôi mắt luôn quan sát từng hành động của nàng. Vương Tử Yên vẫn đang cặm cụi lau sàn nhà, bỗng ả cố ý lao tới phía nàng rồi giả vờ té ngửa xuống sàn.

"Ả tiện nhân này, ngươi muốn ám sát ta để có cơ hội chiếm đoạt Thành Thành sao?"

Quách Ái nằm ra sàn làm vạ, khăng khăng không chịu đứng dậy mà còn kêu la mắng nhiếc nàng. Vừa mới bước chân vào Trương phủ không lâu nhưng lúc nào nàng cũng phải chịu đựng nghe Quách Ái gọi nàng là ả tiện nhân, xem nàng còn thấp hèn hơn cả gia nô của ả.

Vương Tử Yên thấy ả nằm dài trên sàn, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng bồn chồn vì sợ Quách Ái sẽ tìm cớ mà làm lớn chuyện. Nàng dịu dàng đỡ Quách Ái đứng dậy. Nào ngờ ả cứ vẫy vùng, càng cố ý nói lớn tiếng với điệu bộ khiêu khích:

"Ngươi đừng có mơ tưởng nữa! Thành Thành đã ngán ngẩm ngươi rồi!"

Nhắc đến Trương Kiến Thành là người thân duy nhất của nàng ở nơi này, vậy mà hắn cũng bỏ mặc nàng. Trong lòng Vương Tử Yên cảm thấy ấm ức, tức tối đến đỏ mặt. Nàng mặc kệ Quách Ái vẫn đang nằm đó, bỏ chạy một mạch về phòng khóc nức nỡ. Tỳ nữ của Quách Ái đến đỡ thì ả mới chịu đứng dậy. Trên miệng nở nụ cười gian manh, hài lòng với chiêu trò của mình.

Tối đêm đó, Quách Ái vừa trông thấy Trương Kiến Thành bước vào phòng thì giả vờ đi đứng loạn chạng, khóc thút thít nũng nịu với hắn:

"Thiếp vốn rất muốn sống hòa hợp với Tử Yên. Vậy mà nàng ta hết lần này đến lần khác ức hiếp thiếp."

Trương Kiến Thành ôm Quách Ái vào lòng dỗ dành:

"Bản tính của Tử Yên ngay thẳng không biết lấy lòng người khác. Nàng không nên chấp nhất làm gì. Dù sao thì trong lòng ta cũng chỉ có nàng thôi, nàng cũng đừng để tâm để nàng ta làm gì."

Quách Ái nghe những lời mật ngọt của hắn thì cười tủm tỉm. Vì muốn dựa dẫm thế lực của Quách Gia, hắn luôn tìm mọi cách để lấy lòng của Quách Ái mà không hề ngó ngàng gì đến nàng. Có lẽ Trương Kiến Thành càng làm cho Quách Ái vui sướng bao nhiêu thì lại khiến cho Vương Tử Yên đau lòng bấy nhiêu.


Cả một ngày trôi qua, Vương Tử Yên không rời khỏi phòng nửa bước, nàng cũng chẳng bỏ một hạt cơm nào vào bụng.

Một lát sau, nàng vừa ngủ thiếp đi thì nghe có tiếng gõ cửa.

Cánh cửa ở khuê phòng nàng vừa hé mở, ánh trăng trên nền trời soi chiếu dung mạo một vị thiếu niên thư sinh nhưng cũng không làm phai mờ cốt cách lãng tử. Vương Tử Yên đáp lại sự xuất hiện của hắn bằng một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười không có một chút giận hờn. Hắn không ai khác chính là Trương Kiến Thành.

Bởi vì Trương Phu Nhân thấy bất bình cho nàng nên đến gặp hắn. Bắt gặp Trương Kiến Thành đang đọc sách ở thư phòng, bà vội bước đến bày tỏ:

"Tử Yên rất muốn được gặp con, từ lúc thành thân đến giờ con không hề đến thăm nàng ta."

Từ khi bước chân vào Trương phủ, Trương Kiến Thành chưa từng đến thăm Vương Tử Yên, dù chỉ một lần. Trương Kiến Thành nghe lời nhắc nhở của mẫu thân mới biết rằng mình đã quên mất sự hiện diện của Vương Tử Yên. Hắn cảm thấy có lỗi với nàng nên đã cố ý đến khuê phòng nàng.

Nàng vui vẻ mời hắn vào trong phòng rồi dâng trà. Trương Kiến Thành vừa ngồi xuống thì nắm lấy tay nàng mà biện bạch:

"Tử Yên! Ta vừa mới nhận chức Thiếu tướng quân, công việc bộn bề nên mới không có thời gian quan tâm muội. Ngày mai, muội đến tửu lầu Ngọc Thiềm đợi ta, sau khi ta làm xong chuyện ở trong cung sẽ đến dùng cơm với muội."

Ngay lúc này, trong lòng Vương Tử Yên vui mừng khôn xiết, nàng mỉm cười gật đầu đồng ý. Vẫn chưa nói thêm câu nào thì Trương Kiến Thành lập tức đứng dậy. Hắn cũng chẳng nói thêm lời nào, mang tâm thái thờ ơ với nàng mà trở về phòng của Quách Ái để lại nàng giường đơn gối chiếc. Trong lòng nàng có chút hụt hẫng nhưng vẫn mơ mộng vị trí của nàng trong lòng của Trương Kiến Thành vẫn như trước sẽ không thể nào thay đổi.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.