Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật đổi sao dời (2)

Tiểu thuyết gốc · 1357 chữ

Khung cảnh vào lúc tà dương ở Tây Ngụy đầy thơ mộng, không khí quanh đây mang đến một loại cảm giác ấm áp đến lạ thường không còn là cái buốt lạnh ở núi Tuyết Sơn, chốn mà nàng đã từng dung thân. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, soi thấu rõ khuôn mặt kiều diễm cùng với dáng ngồi thướt tha trước tấm gương đồng. Trên khóe môi thể hiện ý cười, trong lòng nàng dường như chất chứa cảm xúc vui sướng vì sắp được gặp mặt ý trung nhân của đời mình. Vương Tử Yên vội vàng chảy mái tóc đen mượt rồi điểm trên búi tóc của nàng chính là cây trâm mà hắn tặng. Một lát sau, nàng khoác lên mình bộ y phục màu hồng phấn lại càng làm tô thêm nét đẹp dịu dàng, thục nữ vốn có của nàng.

Trên đường đi đến tửu lầu Ngọc Thiềm, nàng đi tới đâu thì người dân xung quanh nơi đó đều hướng mắt nhìn không rời trước vẻ đẹp hiếm có trên đời. Nàng đẹp đến nhiếp hồn nhiếp phách, khiến cho đối phương phát ra một loại cảm xúc rung động, vì đó mà cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ trên thế gian này để được theo nàng. Bước vào tửu lầu, Vương Tử Yên ngồi bên chiếc bàn gỗ, cất giọng trong trẻo gọi một ấm trà Long Tĩnh rồi thong thả ngồi đợi Trương Kiến Thành.

Qua hai canh giờ sau, nàng nghiêng đầu nhìn bên khung cửa sổ ở tửu lầu thở một hơi dài ngao ngán. Ánh mắt nàng nhìn về phía xa xa như muốn bao trùm cả nơi này để tìm lấy hình bóng của một nam tử quen thuộc.

Nàng cứ ngây ngô trông ngóng mãi nhưng vẫn không thấy hình bóng của hắn. Cuối cùng, mọi sự chờ đợi đều phải kết thúc khi chính điều đó đã vượt quá giới hạn, Vương Tử Yên vẫn cứ liên tiếp không nhận được hồi âm của hắn. Ánh mắt của nàng đột nhiên tối sầm lại, nội tâm dần trở nên bi thương. Vương Tử Yên vội vã bỏ đi khỏi tửu lầu. Nàng cứ cắm đầu mà đi đại, đi đến đâu cũng được, đến nơi nào đáng để nàng dừng lại thì sẽ dừng lại.

"Cứu.... Cứu!"

Nhìn ở phía trước con sông, Vương Tử Yên thu vào tầm mắt là một đứa trẻ đang vẫy vùng dưới nước. Sự tình cấp bách nhưng nàng lại không biết bơi, nàng nhanh chân chạy đến nhặt nhánh cây đặt xuống nước rồi hô lớn:

"Mau nắm lấy nhánh cây, tỷ dùng sức kéo đệ lên."

"A...a!"

Đứa trẻ vừa chộp được cây thì nàng lại lung túng, sơ ý trượt chân rơi xuống nước. Vương Tử Yên vũng vẫy dưới nước một hồi thì chìm xuống mang theo cả những thất vọng.

Ngay lúc đó, một nam tử khuôn mặt tuấn tú, đang đi ngang qua cũng nghe tiếng kêu cứu của đứa trẻ cũng vừa kịp chạy tới thì lập tức nhảy xuống nước. Chàng nhanh chóng lội tới cứu đứa trẻ lên trước. Đứa trẻ bị chuộc rút ở chân, không bơi lên bờ được nên không gặp nguy hiểm, liền cúi đầu cảm tạ ơn cứu mạng của chàng rồi chạy đi khỏi. Nhìn thấy đứa trẻ bình an vô sự, chàng lặn xuống nước tiếp tục tìm Vương Tử Yên.

"Cô nương.... Cô nương!"

Vương Tử Yên vì không biết bơi nên uống nhiều nước đến bất tỉnh. Chàng dùng mọi cách để gọi nàng dậy nhưng đôi mắt của nàng như cứ chẳng chịu mở. Nào ngờ, khi Vương Tử Yên vừa chợt hé mở đôi mắt đỏ ngâu, cảm nhận môi mỏng chạm với đôi môi của một người xa lạ. Theo phản xạ tự nhiên, nàng đưa tay đẩy chàng còn tát mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của chàng. Thì ra vì nhìn thấy nàng bị ngạt thở, chàng lo lắng cho an nguy của nàng nên đành phải độn khí giúp nàng. Trước giờ, chàng là người luôn được sùng kính, chưa ai dám đại nghịch bất đạo với mình, bất ngờ hứng chịu cái tát vô cớ của Vương Tử Yên, Lý Phong sủng sốt, tức giận quát lớn, ngữ điệu cực kì phẫn nộ:

"Ta cứu ngươi thế mà ngươi không những không cảm ơn mà lại còn đánh ta. Sớm biết như vậy ta mặc xác ngươi rồi!"

Cơn điên loạn trong người của Vương Tử Yên cũng chẳng chịu thua kém, nàng với lấy cục đá nhỏ thì ném thẳng vào đầu chàng không chút kiêng nể.

"Nếu như ta bất tỉnh thì đưa ta đến đại phu được rồi không cần ngươi cứu đâu, rõ ràng là ngươi muốn giở trò ở đây."

Lý Phong là người không thích nói nhiều, liên tiếp hứng chịu những lời mắng rửa của nàng, chàng cong nhẹ môi, đứng dậy phủi tay bỏ đi để nàng ở lại trong cơn điên loạn.

Vương Tử Yên về phủ mới biết được nguyên nhân Trương Kiến Thành không đến tửu lầu là vì hắn đi dạo bờ hồ với Quách Ái, trong lòng hắn không hề nhớ đến đã có hẹn với nàng. Ngay lúc này, toàn thân của Vương Tử Yên cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tỷ, liên tiếp hứng chịu những tổn thương mà hắn đã ban cho, nàng buồn bã nhốt bản thân mình trong khuê phòng không gặp bất cứ ai. Những gia nhân ở trong phủ lúc nào đi ngang qua căn phòng của nàng cũng chỉ nghe thấy tiếng khóc.

"Tiểu thiếu phu nhân đó làm sao có thể giành lại được với thiếu phu nhân nhà chúng ta chứ?"

"Phải đó! Xuất thân bần tiện, nhờ may mắn mới vào được Trương phủ mà lại còn khóc lóc tham thiết giống như bản thân đau khổ lắm vậy?"

Thật không ngờ, thích lực của nàng lại phát huy tối đa đến như vậy! Những lời châm chọc của đám tì nữ lại lọt vào tai nàng không bỏ sót lấy từng từ nào. Bao nhiêu ấm ức, thiệt thòi của nàng ở nơi đây chỉ đổi lấy là thất vọng. Vương Tử Yên đem thất vọng nuôi dưỡng càng nhiều khiến nàng dần trở nên căm phẫn hắn.

Quách Ái biết được chuyện hắn hẹn với nàng ở tửu lầu cho nên bày trò cố tình ép buộc hắn cùng đi du ngoạn. Ngay lúc này, Trương Kiến Thành cảm thấy áy náy, biết bản thân mình có lỗi bèn đến phòng gặp nàng. Nhìn thấy giai nhân khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều, Trương Kiến Thành vội lấy tay xoa nhẹ má của nàng dỗ dành:

"Tử Y muội muội đừng giận huynh. Huynh đối tốt với Quách Ái cũng chỉ vì Vương Hậu là cô mẫu của ả ở trong cung có thế lực lớn mạnh, giúp cho tiền đồ của ta rộng mở, ta chỉ hi vọng muội cảm thông cho ta. Đợi sau khi ta có thế lực vững mạnh nhất định sẽ lo cho nàng một cuộc sống an nhàn."

Nhìn thấy Trương Kiến Thành thì mọi ấm ức của Vương Tử Yên đều tiêu tan, nàng nắm tay Trương Kiến Thành an ủi:

"Thành ca ca yên tâm đi, muội biết muội nên làm gì mà!"

Vương Tử Yên cố gượng cười nhìn Trương Kiến Thành, sâu thẳm trong lòng nàng giờ đây đang chất chứa một nỗi suy tư không thể buông bỏ được. Có lẽ tình cảm trong sáng, đơn thuần của một cô nương ngây thơ dành cho vị thanh mã trúc mã của đời mình đã dần dần nhạt mất. Phải chăng là vì nàng đã không còn dũng khí để chống chọi với những cơn đau dày vò, hay là vì nàng đã không còn niềm tin vào tình yêu mầu nhiệm, sẽ xoa dịu những niềm đau mà nàng đã phải chịu đựng.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.