Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tri kỉ khó tìm

Tiểu thuyết gốc · 1117 chữ

Sau khi dự yến thọ trở về, Vương Tử Yên trăn trọc thâu đêm suy nghĩ, cố gắng tìm ra niềm an ủi bản thân để nàng tiếp tục ở lại nơi đau khổ này. Trương Kiến Thành đối với nàng lạnh nhạt. Phận là thê thiếp của hắn nhưng hắn chưa từng xem nàng đúng như vậy. Hắn chưa từng quan tâm đến nàng! Ngay cả cái ôm hắn cũng tiếc rẻ.

Sáng hôm sau, Vương Tử Yên mang theo tâm trạng mệt mỏi, chán chường đến gặp Trương phu nhân.

Bà đang ngồi chăm sóc hoa bách hợp ở trong vườn. Vừa nhìn thấy quân mẫu, nàng cất bước đi đến, quỳ sập xuống đất cầu xin:

"Xin phu nhân cho phép con được về nhà thăm mẫu thân!"

Trương phu nhân đỡ nàng đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng:

"Chẳng phải mẫu thân của con đã qua đời rồi sao? Có phải con giận dỗi vì Trương gia đối xử tệ bạc với con không?"

Vương Tử Yên lắc đầu trong vô thức. Nàng nắm lấy bàn tay của Trương phu nhân, giọng nói nghẹn ngào:

"Trương gia rất tốt với con, chỉ là con muốn về chăm lo mộ phần của mẫu thân. Năm ngày sau con sẽ trở về. Xin phu nhân cứ yên tâm."

Nàng đã có ý muốn báo hiếu, Trương phu nhân không thể can ngăn chỉ đành chấp thuận theo ý nàng.

Được sự chấp thuận của quân mẫu, Vương Tử Yên trở về phòng thu dọn hành lý lên đường.

Đi hết hai ngày, cuối cùng nàng cũng đến căn nhà tranh lúc nhỏ mà nàng đã nương náu. Trước khung cảnh êm đẹp thuở xưa, cõi lòng Vương Tử Yên cảm giác tê tái, quỳ xuống trước mộ phần khóc lóc ỉ ôi:

"Mẫu thân người nói cho con biết, cuối cùng con phải làm sao đây? Tại sao? Tại sao mẫu thân nỡ bỏ Yên Nhi một mình."

Vương Tử Yên càng nói thì nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, tiếng khóc như càng xoáy sâu vào nỗi đau của nàng đến thắt lòng. Đến thời khắc này, nàng thật sự yếu đuối đến nỗi không thể quyết định số mệnh của mình mà phải dựa dẫm vào người khác. Nàng tựa mình bên nấm mộ, hai tay ôm chặt tấm gỗ khắc tên “Du Niệm Lan”. Đó chính là tên của mẫu thân nàng.

Một canh giờ sau, bầu trời đã bao phủ một màu đen của bóng tối, nàng vẫn còn chưa cầm được nước mắt. Trong không gian im ắng tĩnh mịch, nàng bỗng nghe thấy tiếng sáo với âm diệu du dương, nhẹ nhàng vang đến bên tai. Âm thanh tiếng sáo phát ra từ trên cành cây phía sau lưng nàng. Lắng nghe tiếng sáo, Vương Tử Yên cảm thấy khúc nhạc như nói lên những ấm ức, như đồng cảm cho tâm trạng của nàng ngay lúc này. Phải chăng, người thổi khúc sáo này cũng mang một nỗi niềm đau thương giống như nàng.

“Tịch liêu hoang quán bế nhàn môn,

Đài kính âm âm kịch thiếu ngân.

Bạch phát điên cuồng trần mộng đoạn,

Thanh chiên linh lạc khách tâm tồn.

Cao sơn lưu thuỷ cầm tam lộng,

Minh nguyệt thanh phong tửu nhất tôn.

Tuý hậu khúc quăng lâm hạ ngoạ,

Thử sinh vinh nhục bất tu luận.”

“Cao sơn lưu thủy – Tri kỉ khó tìm”, có lẽ cả hai người đều cô đơn, nên cảm nhận được sự đồng điệu của tâm hồn trong tiếng sáo. Vì mệt mỏi cả đường dài, lại khóc lóc đau buồn cả ngày, Vương Tử Yên vừa nghe tiếng sáo thì ngủ thiếp đi cho đến trời sáng.

Mặt trời vừa mọc xua tan đi màn đêm tăm tối, Vương Tử Yên tỉnh dậy dự định trở về Trương phủ. Nàng vừa đi ngang qua cây cổ thụ thì nghe tiếng gọi:

"Cô nương xin dừng bước!"

Vương Tử Yên ngảnh đầu nhìn lên cành cây thì trông thấy vị công tử khuôn mặt tuấn tú, khí thế bất phàm. Nếu như không phải Vương Tử Yên đã có người trong lòng thì cũng sẽ đổ gục trước phong thái lãng tử nhưng vẫn mang vẻ cao ngạo, hiên ngang của chàng. Nhìn thấy Vương Tử Yên ngảnh đầu lại nhìn mình, chàng cất giọng nói tiếp:

"Ta trèo lên đây ngắm cảnh tà dương, nào ngờ lại không biết leo xuống. Ta ở trên đây cũng đã cả đêm rồi. Cô nương có thể giúp tại hạ xuống dưới được không?"

Thì ra Lý Phong đã âm thầm đi theo nàng từ Tây Ngụy đến thành Tương Dương. Vẫn còn cảm thấy ấm ức vì chuyện Lý Phong trêu chọc làm Trương Kiến Thành ghen tuông giận hờn nàng, Vương Tử Yên cất giọng lạnh lùng:

"Trèo lên được thì tự xuống được."

Lý Phong trông thấy nàng thay đổi thái độ đột ngột, lớn tiếng nói vọng xuống:

"Cô nương định để ta chết đói ở đây sao? Trước nắm mồ của mẫu thân mà cô nương định hại chết ta sao?"

Nhắc đến mẫu thân, trong lòng của Vương Tử Yên cảm thấy dây dứt vì phận làm nữ nhi lại không thể làm trò chữ hiếu. Nàng vừa nghe Lý Phong nhắc nhở thì vội vàng đi đến rồi lạnh nhạt nói:

"Mau đưa tay, ta dìu ngươi xuống!"

Lý Phong cúi người thấp xuống, đưa tay để nàng nắm chặt. Cảm nhận bàn tay mềm mại của nàng, trong đầu chàng lại hiện lên bóng dáng của nữ nhi đã từng cứu mạng và dốc lòng trị thương cho chàng.

Vừa thấy chàng bỏ chân xuống, Vương Tử Yên lấy tay còn lại đặt lên thân cây để đỡ gót chân của chàng. Bất giác, Lý Phong sợ làm đau tay nàng nên cố ý té nhào xuống đất. Vương Tử Yên hoảng hốt vội dìu chàng đứng dậy.

"Đau!" - Lý Phong bất giác kêu gào.

Nàng dịu dàng lấy tay xoa nhẹ chân của chàng:

"Chân của ngươi bị sưng rồi, để ta dìu ngươi vào nhà thoa thuốc."

Vừa nói xong, Vương Tử Yên choàng tay của chàng qua cổ mình. Lý Phong cố cong người thấp xuống, tựa đầu vào vai nàng. Trước giờ chàng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào gần đến như vậy. Đột nhiên, Lý Phong cảm nhận mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể nàng rất giống với vị bạch y đó. Trong đầu ngời ngợi suy nghĩ: "Chẳng lẽ nàng ấy chính là bạch y cô nương đã cứu ta!"

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112

Truyện Song Kiếm Chi Mệnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.