Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy hồi cố hương

Tiểu thuyết gốc · 1909 chữ

Tống Khương trở về nhà xin phép phụ mẫu được đến nước Tây Ngụy. Hai ngày sau, Tống Khương nhớ đến lời hứa sẽ giúp Lý Phong tìm lại được phụ mẫu nên đã đến quán trọ rủ rê chàng:

“Phong đệ chuẩn bị hành lý, ta và đệ cùng nhau đến nước Tây Ngụy tìm người thân cho đệ.”

Lý Phong ngạc nhiên, trong lòng trộm nghĩ: "Hôm đó ta chỉ nói đùa mà y đã thật lòng muốn giúp ta rồi sao?" Chàng lấy thân phận của một kẻ cô nhi không nơi nương tựa gặp được một vị ân công hết lòng giúp đỡ, trong lòng vui mừng tột độ, bất giác khóe môi nở nụ cười:

“Đệ thất lạc phụ mẫu đã hơn mười hai năm, đệ chẳng dám trông mong sẽ có cơ hội được gặp lại!”

Ngẫm nghĩ đến việc năm xưa phụ vương vứt bỏ chàng, đột nhiên cảm thấy tâm can có chút đau nhói, chàng thật lòng không muốn quay về nơi đau khổ. Tuy trên môi chàng nở nụ cười như ánh mắt bộc lộ rõ nỗi niềm buồn tủi. Tống Khương thấy vậy liền vỗ vai an ủi chàng:

“Đệ đừng lo lắng, biết đâu phụ mẫu của đệ cũng đang tìm đệ thì sao. Được rồi, không nói nhiều, hai ngày sau chúng ta gặp nhau ở cổng Thành Tương Dương! Không gặp không về!”

Lời của Tống Khương quả thật không sai. Đại Vương không cần chàng, nhưng Hoàng Phu Nhân vẫn đang ở trong lãnh cung lạnh lẽo đợi chàng đến minh oan.

Đúng hai ngày sau, chàng hội ngộ cùng với Tống Khương. Từ cổng thành Tương Dương, cả hai cùng nhau đi về phía Tây.

Vừa đi đến Chiết Giang ở nước Tây Ngụy, Tống Khương và Lý Phong ghé lại quán trọ sang trọng. Cả hai đều trở về phòng riêng để nghỉ ngơi. Lý Phong vừa bước vào cánh cửa thì nhìn thấy thiếu nữ đang đứng đợi chàng sẵn ở bên trong phòng.

"Giáo chủ bảo Tiểu Nguyệt đến đây có chuyện gì cần sao?"

Trước khi khởi hành đến Tây Ngụy, Lý Phong viết mật thư gửi cho Tố Nguyệt đến Chiết Giang tìm chàng. Ngoài Lâm Thất Đan thì Tố Nguyệt cũng là cánh tay đắc lực nhất, luôn được chàng trọng dụng để phó thác những việc quan trọng. Lý Phong khẽ đóng chặt cửa rồi nói:

"Năm xưa, ta từng nghe Vương Hậu nói tất cả nô tỳ từng đi theo hầu hạ mẫu phi của ta đều bị chết một cách vô cớ. Ta cảm thấy chuyện này có gì mờ ám ở đây!"

Nhìn thấy nét mặt sầu bi của Lý Phong, thân tâm của Tố Nguyệt cảm thấy rối bời:

"Giáo chủ! Chuyện này cứ để Tiểu Nguyệt lo liệu, ngài không cần phải bận tâm!"

Trước giờ Tố Nguyệt luôn dành cho chàng một tình cảm đặc biệt nhưng Lý Phong lại không nhận ra điều đó. Ngay lúc này, khuôn mặt chàng trở nên nghiêm nghị, nét mày chau lại vẻ đăm chiêu:

"Được! Ngươi hãy trà trộn vào vương cung rồi điều tra xem chuyện này thật hư như thế nào?"

Lý Phong suy ngẫm một lát rồi nói tiếp:

"Ngươi nên điều tra bắt đầu từ Vương Hậu!"

Tố Nguyệt nhận được mệnh lệnh thì lập tức rời khỏi. Vì muốn đổi lấy chân tâm của Lý Phong, Tố Nguyệt bất chấp đánh cược cả tính mạng của mình để trốn vào vương cung giúp chàng tìm manh mối.


Vào ban đêm tĩnh mịch, Tố Nguyệt giả dạng thành cung nữ và giả vờ tiếp cận cung nữ thân cận của Vương Hậu.

Một lát sau, Tố Nguyệt dẫn mụ đến một nơi hoang vắng thì vội rút cây chủy thủ kề vào cổ mụ mà đe dọa:

"Mau nói cho ta biết kẻ hãm hại Hoàng Phu Nhân là ai? Nếu ngươi không nói thì cả đời này cũng đừng mong nói nữa!"

Người của Phàn Thành trước giờ đều theo chiến lược đánh nhanh rút gọn, không dây dưa với dịch nhân. Tố Nguyệt hành sự gấp rút cũng vì muốn mau chóng tìm ra chứng cứ giúp chàng. Vừa nói, thị càng cố đẩy mũi nhọn cứa sát vào cổ của cung nữ đó.

Sống chết chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc, Tố Nguyệt vốn là người sắt đá không vì mụ là vãn bối mà nương tay. Cung nữ run sợ, trong lúc hoang mang thì may mắn nghĩ ra một kế sách đổ hết tội cho kẻ khác. Mụ khóc lóc thảm thiết nói:

"Ta biết! Ả đang ở ngoài thành Chiết Giang, ngay con sông Lưu Hà."


Trong gian phòng lạnh lẽo, Lý Phong vẫn đang ngồi tập trung suy nghĩ cách để được gặp lại mẫu thân của mình. Một lát sau, Tố Nguyệt vội vã chạy đến dẫn theo cả cung nữ đó. Vì lo sợ bứt dây động rừng cho nên Tố Nguyệt đã bắt cóc cung nữ đến gặp chàng để trình diện. Tố Nguyệt lập tức bẩm báo:

"Bẩm giáo chủ! Tiểu Nguyệt đã tìm được kẻ hãm hại Hoàng Phu Nhân đang sống gần con sông Lưu Hà."

Gặp lại cố nhân, Lý Phong nhớ đến những ngày tháng năm xưa lúc chàng còn ở trong tẩm cung của Vương Hậu.

Vào mười sáu năm trước, lúc đó chàng chỉ mới vừa hai tuổi thì mẫu thân của chàng bị kết tội oan đày vào lãnh cung. Lý Phong được đưa đến sống trong tẩm cung của Vương Hậu. Những ngày tháng sống ở nơi đây, chàng không khác gì một đứa "nô bộc", luôn bị Vương Hậu và Lý Duật đem ra dày dò, hành hạ. Thức ăn của Lý Phong đều là đồ ăn dư thừa của họ để lại. Năm Lý Phong được năm tuổi, Lý Duật bắt chàng làm con ngựa, trèo lên người rồi cưỡi đi khắp trong cung.

Kí ức tủi nhục ùa về, Lý Phong cong nhẹ môi rồi nói:

"Tiểu Nguyệt! Ngươi hãy đi đến sông Lưu Hà để tìm mụ ta về đây đối chứng."

Tố Nguyệt tuân mệnh liền đi đến căn nhà tranh gần con sông Lưu Hà.

Từ một đứa trẻ luôn bị tất cả người ở trong cung của Vương Hậu đem ra làm trò để mua vui và chế giễu nay là trở thành thiếu niên anh tuấn, văn võ song toàn. Cung nữ nhìn thấy chàng nhất thời không thể nhận ra được, trong lòng mang chút hồ nghi: "Chẳng lẽ y là ..., không đúng y đã mất tích lâu như vậy làm sao lại trở về đây được?"

Những câu hỏi cứ liên tiếp tràn về trong đầu của mụ, Lý Phong ra tay giúp mụ dập tắt đi. Trên sàn nhà chỉ còn thấy một vũng máu đỏ thẫm chảy từ khóe môi và từ trên đỉnh đầu của cung nữ. Thì ra chàng đã dùng nội lực tấn công vào ngay đỉnh đầu. Mục đích của chàng chính là muốn thủ tiêu mụ cũng là để trút đi mối hận năm xưa.


Hai ngày sau, Tố Nguyệt dẫn theo một thiếu phụ đến quán trọ gặp chàng. Lý Phong nhìn thấy bà ta thì đôi mày chau lại, nét mặt giận dữ:

"Ngươi chính là kẻ đã hãm hại Hoàng Phu Nhân?"

Thiếu phụ nhìn thấy trên tay của Tố Nguyệt cầm cây chủy thủ bén nhọn đang quơ qua quơ lại, mụ run rẫy khắp toàn thân, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của chàng mà chỉ biết cúi đầu khẽ gật.

Cuối cùng mọi chuyện đã được sáng tỏ, bất giác Lý Phong khựng người, suy xét: "Chuyện này ta không nên nhúng tay vào nếu không sẽ bị bại lộ thân phận!"

Chàng nhìn sang Tố Nguyệt phó thác:

"Ngươi hãy áp giải mụ ta đến phủ của Di Hoành Vương ở phía Bắc trong vương cung!"

Năm xưa, khi chàng còn nhỏ, Di Hoành Vương luôn dành cho chàng một tình cảm thân thương. Xa cách mười ba năm, chàng vẫn nhớ về hình bóng vãn bối đã hết lòng che chở cho mình nơi thâm cung lạnh lẽo.

Năm chàng lên năm tuổi cũng là tuổi mà các vương tử và hài tử của các đại thần được học chữ. Lý Phong đi học và có cơ hội được gặp Di Hoành Vương. Tuy Lý Phong tuổi còn nhỏ nhưng sớm đã thể hiện tài năng và phẩm hạnh hơn người, dù cho hoàn cảnh chèn ép dưới sự giám sát của Vương Hậu nhưng chàng vẫn nhận được sự chú ý, quan tâm từ Di Hoành Vương.

Một buổi chiều, Di Hoành Vương cùng Đại Vương ngồi đánh cờ ở ngự hoa viên, bỗng Di Hoành Vương khẽ cười nói:

"Vương huynh, đệ cảm thấy Lý Phong có tố chất rất thông minh, học ít nhưng lại hiểu nhiều, tính tình cương trực lại cứng cỏi, đệ vừa bảo Chu Tướng Quân dạy cho nó vài chiêu võ thì nó đã tiếp thu được không ít rồi!"

Bởi vì Vương Hậu có thế lực lớn mạnh ở trong vương cung, Di Hoành Vương không thể giúp Lý Phong thoát khỏi cảnh tủi nhục. Thay vào đó, ông luôn hết lời khen ngợi Lý Phong trước mặt Đại Vương.

Vừa nghe những lời ngợi khen của Di Hoành Vương, khóe môi của Đại Vương hiện ý cười:

"Đúng là đã lâu rồi quả nhân không đến thăm y, chắc y nhớ quả nhân lắm!"

Di Hoành Vương gật đầu đáp lại:

"Phải... phải! Y rất nhớ vương huynh và mẫu phi của y nữa. Hay là vương huynh hãy cho y đến thăm Hoàng Phu Nhân đi."

Vừa nhắc đến Hoàng Phu Nhân thì trông thấy Đại Vương hai mắt tức giận, sát khí nổi lên, không đáp lời nào mà bỏ đi về cung.

Sau khi về đến cung, Đại Vương ngồi trên long ỷ, nhớ đến tiểu tử Lý Phong mà nghĩ thầm: "Dù gì y cũng chỉ là đứa trẻ chẳng có tội tình gì cả, ta không nên bỏ mặc y”. Vừa nghĩ xong, ông vội vàng đến tẩm cung của Vương Hậu để thăm chàng.

Lý Phong đang ngồi thẫn thờ trước cửa điện thì nhìn thấy Đại Vương đang cất bước về phía mình. Trong lòng chàng vui sướng tột bậc, dường như bao nhiêu uất ức mà chàng đã gánh chịu đều tiêu tan hết cả, chàng chạy lại ôm chầm lấy Đại Vương rồi vội vàng hành lễ:

"Phong Nhi xin thỉnh an phụ vương!"

Đại Vương mỉm cười chứa chan niềm yêu thương, dịu dàng đỡ chàng đứng dậy:

“Phong Nhi ngoan lắm!”

Từ khi Hoàng Phu Nhân bị đày vào lãnh cung, ngoài sự quan tâm của Di Hoành Vương thì đây chính là lần đầu tiên chàng cảm nhận được hơi ấm mà Đại Vương mang lại. Đại Vương nắm tay dắt chàng vào điện ngồi trò chuyện. Cả một buổi, Đại Vương chỉ quan tâm, hỏi han một mình chàng mà bất giác quên đi sự hiện diện của Vương Hậu và Lý Duật. Cả hai đều im lặng ngồi nhìn phụ tử đoàn viên, không dám quấy rầy nhưng trong lòng lại sinh thêm đố kị.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.