Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây thù chuốc oán

Tiểu thuyết gốc · 2181 chữ

Vào lúc tà dương, phái Thiết Luân đi cứu giúp bá tánh bị sơn tặc cướp bóc ở Lạc Dương vừa trở về ghé vào tửu lầu dưới chân núi.

Một lát sau, tiểu nhị với khuôn mặt tươi vui đến tiếp đãi người của phái Thiết Luân. Trong đó có năm vị trưởng bối ngồi vào một bàn và các đồ đệ theo sau ngồi ở bàn riêng. Sau khi các vị trưởng bối gọi món thì tiểu nhị nhanh chóng lui vào trong bếp.

Người của phái Thiết Luân chờ đợi trong chốc lát thì tiểu nhị đó quay lại bưng theo thức ăn đến.

Trên tay của tiểu nhị vừa cầm chén mì xào lên định đặt xuống bàn. Nào ngờ tiểu nhị lại sơ ý để cái chén tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ vụn. Ngay lúc đó, thức ăn cũng văng tứ tung, trúng ngay vào người của Trương Kiến Thành. Cơn tức giận trong người của Trương Kiến Thành vì thế mà sinh sôi, hắn đứng phắt dậy, chỉ tay quát mắng:

“Tên tiểu nhị kia, thật là không biết trời cao đất dày, chỉ việc bưng đồ ăn cũng làm không xong thì biết lấy gì mà làm việc lớn. Huống hồ là việc hành hiệp trượng nghĩa giúp đời như ta chứ!”

Tiểu nhị đó không ai khác chính là Lý Phong. Dù gì Lý Phong cũng là giáo chủ của Thiên Giáo, quen được người hầu kẻ hạ nên lúc này chàng giả làm tiểu nhị đúng là tự làm khó mình. Ẩn sâu trong đáy mắt chàng là hình bóng một tên ngã mạn cống cao, trước giờ chưa có kẻ nào dám cuồng ngôn với chàng như thế. Lý Phong vốn là người không thể giữ bình tĩnh, những lời sỉ nhục của hắn lại liên tiếp rót vào tai chàng thì lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Ở sau lưng, bàn tay của chàng đã nắm chặt tạo thành nắm đấm. Đột nhiên chàng đứng sững sờ, lòng có chút dao động: “Đại sự chưa thành, ta không thể bứt dây động rừng!”. Chàng vẫn luôn để tâm đến Băng Phiên Kiếm chưa lấy được nên đành kìm nén, ngậm ngùi trơ mắt để Trương Kiến Thành sỉ vả. Trong lòng chàng thầm trách mắng: "Sau khi ta lấy được Băng Phiên Kiếm thì người đầu tiên ta tìm chính là ngươi!".

Nhìn thấy Lý Phong cứ liếc mắt với mình, Trương Kiến Thành lập tức lên mặt, tỏ vẻ đấng nam nhi oai phong lẫy lừng. Hắn cầm chặt chui kiếm như muốn động thủ, dạy cho chàng một bài học. Ngay lúc đó, chủ quán vội chạy ra can ngăn, cùng với các vị trưởng bối hết lời nói đỡ. Lý Phong nuốt những bức bối trong lòng bỏ vào trong bếp.

Một lát sau, ông chủ chạy đến gặp chàng thì lớn tiếng mắng chữi:

"Ngươi đúng thật vô dụng! Còn không mau cút khỏi nơi đây."

Lý Phong dùng ánh mắt như tia lửa liếc nhìn chủ quán nhưng ngẫm nghĩ không thể hành sự lỗ mãn nên đành thu dọn hành lý mau chóng rời khỏi. Vì lần đầu tiên chàng một mình xuất thành, những chuyện ở nơi đây chàng vốn chưa thể thích nghi kịp.

Ngay lúc đó, một nam tử tướng mạo oai nghiêm, khuôn mặt tuấn tú cũng vừa trạc hai mươi tuổi. Hắn đứng ở trong góc nhà đi ra, vội kéo Lý Phong đến một nơi vắng vẻ. Đột nhiên hắn khụy gối dưới chân chàng, vòng tay ôm quyền:

“Bái kiến giáo chủ!”

Hắn chính là thuộc hạ thân tín nhất của Lý Phong tên là Lâm Thất Đan, luôn âm thầm theo dõi hành tung của chàng để bảo vệ chu toàn. Vừa trông thấy chàng chịu ấm ức thì hắn tức tối ra mặt:

“Y dám sỉ nhục giáo chủ, xin giáo chủ ra lệnh để thuộc hạ giết y.”

Lý Phong phất tay ra hiệu Lâm Thất Đan đứng dậy, lắc đầu không tán thành:

“Dù gì y cũng là đệ tử phái Thiết Luân, giết y nhất định sẽ khiến cho các phái khác sẽ sinh ra đề phòng, rất khó mà hành sự, chuyện này ta tạm thời nhịn vậy!”

Lâm Thất Đan nảy sinh chủ ý:

“Giáo chủ, dù gì ngài cũng bị đuổi khỏi tửu lầu, hay là việc dò thám cứ để cho thuộc hạ, giáo chủ chỉ cần đến quán trọ nghỉ ngơi đợi tin tức.”

Lý Phong suy nghĩ một hồi thì gật đầu:

“Thôi cũng được, dù gì cũng đã đến thành Tương Dương, ta sẽ thực hiện kế hoạch khác.”

Lý Phong vừa muốn có được Băng Phiên Kiếm, lại muốn nắm binh quyền trong tay, muốn cả thành Tương Dương thuộc về chàng nên vội đến gặp thành chủ để bàn luận.

Vào buổi chiều hôm sau, Lý Phong đeo mặt nạ đến La phủ ở trong nội thành Tương Dương. Vì giáo chủ Trần Viên và thành chủ Thành Tương Dương là tâm giao với nhau, hết lòng tương trợ. Chàng vừa bước đến cửa phủ thì được các gia nô dẫn đường vào trong đại sảnh. Nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ thì gia nô ở đây đều hết lòng tiếp đãi nồng hậu và chu đáo, xem chàng không khác gì vương đế. Bởi vì họ đều biết chàng chính là giáo chủ của Phàn Thành, nhắc đến Thiên Giáo thì mọi người đều phải rùng mình, khiếp sợ vì sự tàn độc và hung bạo.

Một lát sau, đấng trượng phu mặc chiến phục, tuy mái tóc đã hai màu nhưng trông uy dũng vô cùng. Ông vừa nhìn thấy chàng thì lập tức cung kính hành lễ:

"Bái kiến giáo chủ!"

Lý Phong vội đỡ ông đứng dậy nói:

"Thành chủ đã quá lễ rồi! Ta đến đây có việc muốn nghị bàn với ngài."

Cả hai cùng ngồi xuống dùng trà. Lý Phong đưa chén trà lên nhấp môi rồi nói tiếp:

"Ta muốn Phàn Thành và Thành Tương Dương đồng tâm hợp sức lật đổ nhà Tùy! Sau này khi ta xưng đế nhất định sẽ làm cho bá tánh sống trong thái bình vĩnh hằng."

Thành chủ Thành Tương Dương nắm giữ trọng binh của Trung Nguyên, bất mãn vua Tùy Hoắc Đế chỉ lo hưởng lạc mà bỏ mặc dân chúng hứng chịu thiên tai. Quan tham nhiều vô số kể, luôn thu sưu cao thuế nặng điều đó khiến cho dân chúng càng thêm bần hàn cơ cực, người nghèo ăn xin càng nhiều hơn. Thành chủ thấy Lý Phong có ý lật đổ triều đình, cải cách chính quyền giúp nhân dân không còn khổ cực, nên suy xét đắn đo đến chuyện đó. Ông thấy chàng còn trẻ nhưng tham vọng lại lớn nên có lòng nghi ngờ, sợ chàng sẽ là bạo quân như vậy chẳng khác nào "Cõng rắn cắn gà nhà" nên lập tức từ chối:

“Thứ lỗi cho ta không giúp được ngài, từ lâu ta không quan tâm đến triều đình, chỉ muốn canh giữ cổng thành, giúp cho bá tánh có cuộc sống yên ổn chứ không muốn gây ra cảnh đẫm máu khiến dân chúng lầm than.”

Lý Phong vội đáp lời:

“Ta biết ngài sẽ từ chối nên ngài cứ suy nghĩ kĩ đi, ta đợi quyết định của ngài. Nhưng ta chỉ muốn nói với ngài rằng nếu như một ngày nào đó ngài không còn là một người canh giữ cổng thành mà chỉ là người ăn xin bất lực, không thể làm được gì cho bá tánh được yên ổn thì đến lúc đó... Thật sự là muộn rồi! Ta biết ngài là người hiểu đạo lý lại là người thấu hiểu tình cảnh của dân chúng bây giờ hơn ai hết. Nếu như chúng ta không nổi dậy chống lại thì ngài định đợi đến lúc nào?”

Thiên hạ đã quá đủ loạn lạc, Lý Phong nhắm thẳng vào vấn đề chỉ vì muốn mau chóng kết thúc đại nạn của dân chúng để có thể mở ra một cuộc sống ấm no sung túc cho họ. Thành chủ vẫn còn băn khoăn nên đành giữ chàng.

“Chuyện này ta sẽ suy nghĩ lại, ngài cứ ở thành Tương Dương này đi, ta sẽ cho thuộc hạ bảo vệ ngài.”

Lý Phong gật đầu rời đi. Mục đích của thành chủ cho người theo sau bảo vệ chàng là có ý muốn thăm dò xem chàng như thế nào. Lý Phong là một người nhạy bén nên nhận ra được ý của thành chủ. Khi vừa đi đến giữa phố, nhân lúc người dân qua lại đông đúc, Lý Phong vội tháo mặt nạ, khinh công nhanh chóng rời khỏi để làm mất dấu thuộc hạ của thành chủ.

Lý Phong đi đến quán trọ để đợi tin tức của Lâm Thất Đan. Ở quán trọ, chàng đang ngồi dùng cơm một mình thì có một vị công tử trông rất lãng tử và đào hoa. Trên tay hắn cầm chum rượu rải bước đến bắt chuyện với chàng:

“Chào vị công tử đây không biết xưng hô như thế nào, vừa gặp lại như quen từ lâu, ta muốn cùng vị đây kết thành bằng hữu có được chăng?”

Khuôn mặt của Lý Phong vẫn tỏa ra lạnh lùng đến kiêu ngạo. Chàng thầm nghĩ: "Nhìn y chắc là người ở thành Tương Dương, nếu như có thể kết thân với y chắc có thể thăm dò được các môn phái!". Lý Phong gượng cười, nâng chum rượu đáp:

“Ta tên Lý Phong, ta chỉ ở tạm nơi đây, vốn không quen biết ai cả. Nếu có thêm bằng hữu ở đây thì còn gì bằng, vậy ta phải xưng hô với các hạ như thế nào?”

Tống Khương khẽ cười nói:

“Ta tên Tống Khương, cứ gọi ta là Khương huynh là được rồi!”

Nhìn vẻ bề ngoài của Tống Khương có phần chững chạc hơn chàng, hắn cũng trạc hai mươi tư tuổi. Lý Phong gật đầu nói:

“Được! Vậy Khương huynh sau này gọi ta là Phong đệ là được!”

“Vậy đệ từ đâu đến thành Tương Dương, chắc đến đây du ngoạn đúng không? Nhìn đệ là ta thấy toát lên khí chất của công tử giàu có rồi!” - Tống Khương thắc mắc hỏi chàng.

Lý Phong bật cười đáp lại:

“Khương huynh thật khéo nói đùa, đệ chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, làm sao có thể là công tử giàu có được. Đệ chỉ hi vọng đến được nơi, tìm được phụ mẫu để đoàn tụ.”

Là vị công tử giàu có trong thành Tương Dương, từ trước đến giờ sống trong nhung lụa, Tống Khương có bản tính ham chơi phong lưu đa tình nhưng lại rất lương thiện. Hắn thấu cảm nỗi mất mát của Lý Phong thì cất giọng nhẹ nhàng an ủi:

“Thì ra đệ có số phận thảm thương như vậy. Nếu Phong đệ đã là bằng hữu của ta thì ta sẽ giúp đệ tìm được phụ mẫu. Vậy đệ hãy nói cho ta biết đệ bị thất lạc phụ mẫu ở đâu?”

Lý Phong giữ chức vị giáo chủ, ở trong Phàn Thành ai ai cũng quy thuận theo ý chàng. Ngoài Trần Viên ra, Lý Phong không hề nhận ra được ai mới là người thật lòng đối đãi chân tình với chàng. Tuy Tống Khương không biết thân phận của chàng nhưng hắn lại rất quý mến chàng. Lý Phong có chút xúc động, cúi đầu cảm kích:

“Đệ bị thất lạc ở phụ mẫu ở nước Tây Ngụy, nhưng đệ không có tiền bạc trong người, đến đó thật là khó khăn. Dù sao Phong đệ cũng chân thành cảm ơn hảo ý của Khương huynh. Nếu sau này có việc gì cần đệ giúp, đệ nhất định sẽ làm hết sức mình.”

Phàn Thành có thế lực hùng hậu, chàng muốn đi đâu thì đi đến đó, nhưng Lý Phong lại cố tình nói vậy chỉ vì muốn thăm dò tâm ý của Tống Khương.

“Đúng là đệ thật khác so với những người bạn mà ta quen biết, bọn họ chỉ biết rủ ta hưởng lạc, xa hoa phung phí nhưng khi ta gặp nạn lại không thấy một ai.”

Tống Khương ngẫm nghĩ về chuyện xa xưa hắn từng bị bằng hữu đem ra mua vui, chế giễu nên đối với Lý Phong lại nhất mực chân thành, trân trọng.

Lý Phong cũng nhận ra điều đó nên khẽ cười đáp lại hậu ý của Tống Khương. Ở Phàn Thành, chàng vốn chỉ tập trung vào sứ mệnh cai trị phái Thiên Giáo nên không có lấy một bằng hữu nói chi đến tri kỉ. Có lẽ, Tống Khương chính là vị bằng hữu đầu tiên thật lòng đối đãi chân thành với chàng.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.