Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoàn viên

Tiểu thuyết gốc · 1814 chữ

Đại Vương đích thân đến lãnh cung nghênh đón Hoàng Phu Nhân và Lý Thâm Điền để mong được chuộc lại lỗi lầm năm xưa.

Hoàng Phu Nhân và Thâm Điền vừa bước ra khỏi cánh cửa nơi địa ngục trần gian thì nhìn thấy Đại Vương đang đứng đợi ở phía ngoài. Bà cùng với Lý Thâm Điền bước đến cung kính đảnh lễ:

“Tham kiến Đại Vương!”

Đại Vương khẽ cười ôn hòa vội đỡ Hoàng Phu Nhân đứng dậy. Bà ngó ngáy nhìn xung quanh như muốn tìm một người, nhưng lại không biết diện mạo của người đó. Trong lúc hoang mang, Hoàng Phu Nhân cất tiếng hỏi:

“Đại Vương! Phong Nhi đâu rồi, thần thiếp muốn được gặp nó?”

Nghe lời hỏi của bà, Đại Vương cảm thấy hổ thẹn, âm điệu trở nên nghẹn ngào:

“Xin lỗi, Quả Nhân đã hại Phong Nhi, khiến nó không còn trên đời này nữa!”

Câu nói vừa dứt, trong lòng Hoàng Phu Nhân cảm nhận như có ai đó đang bóp chặt trái tim khiến bà không thể thở được. Những ngày tháng ở lãnh cung, bà luôn mơ ước có thể được gặp hài tử của mình, ấy thế mà vừa mới ra khỏi lãnh cung lại phải đón nhận hung tin chàng đã không còn trên thế nhân. Nước mắt lăn dài trên gò má, bà hít nhẹ một hơi để tự trấn an bản thân mình:

“Thần thiếp không tin y ra đi dễ dàng như vậy, thiếp nhất định sẽ tìm được y! Nhất định sẽ tìm được Phong nhi của thần thiếp.”

Thâm Điền khẽ nắm lấy bàn tay lạnh của bà an ủi:

“Mẫu phi! Nhị huynh sẽ không sao đâu! Chắc huynh cũng đang đi tìm chúng ta!”

Đại Vương lo rầu khôn xiết, ánh mắt chỉ còn lại niềm hối hận muộn màng:

“Quả nhân vẫn luôn cho người đi tìm suốt mười hai năm qua nhưng vẫn không tìm được!”

Lý Thâm Điền cảm thấy đau lòng thay cho phụ mẫu vì sự ra đi của Lý Phong. Thị vội dìu Hoàng Phu Nhân trở về Thiều An Cung. Đại Vương cũng trở về điện để lo quốc sự. Trên đường đi, Hoàng Phu Nhân vẫn không hết lo rầu, trong lòng bà suy đoán:

"Di Hoàn

h Vương nắm giữ trọng binh của nước Tây Ngụy, người đông thế mạnh chắc chắn sẽ tìm được Phong Nhi!"

Bà gấp rút đến phủ gặp Di Hoàng Vương để nhờ giúp đỡ, còn Lý Thâm Điền trở về Thiều An Cung một mình.

Di Hoành Vương đang ngồi trong chính điện thì nhìn thấy Hoàng Phu Nhân đang bước đến.

"Tham kiến Hoàng Phu Nhân!"

Hoàng Phu Nhân vội phất tay nói:

"Di Hoành Vương đã quá đã lễ rồi! Chúng ta quen biết nhau từ lâu, ngài không cần phải đa lễ!"

Tuy đã mười sáu năm trôi qua, Hoàng Phu Nhân từ một thiếu nữ giờ đã trở thành một thiếu phụ, nhưng vẻ đẹp sắc xuân của bà vẫn còn nguyên vẹn. Di Hoành Vương vừa gặp lại bà thì trong lòng lại có chút rung động, ông ngượng ngùng đáp:

"Phải! Phải! Đã lâu không gặp! Hoàng Phu Nhân vẫn giống như xưa!"

Hoàng Phu Nhân khẽ mỉm cười, lập tức đi thẳng vào vấn đề:

"Di Hoành Vương! Ta có chuyện muốn nhờ ngài giúp! Ngài có thể giúp ta tìm Phong Nhi không?"

Di Hoành Vương ngạc nhiên đáp:

"Lâu nay Vương Hậu đều ra lệnh cho người đi tìm Phong Nhi. Nhưng vẫn không thể tìm được! Chuyện này bổn vương cũng cảm thấy lo lắng!"

Vương Hậu nghe tin chàng bặt vô âm tín, trong lòng vui mừng lập tức cho người giả vờ đi tìm nhưng vẫn báo tin về là không có kết quả. Bây giờ được sự nhờ cậy của Hoàng Phu Nhân, Di Hoành Vương vỗ ngực đảm bảo:

"Hoàng Phu Nhân xin cứ yên tâm! Chuyện này hãy để bổn vương đích thân ra tay! Bằng bất cứ giá nào, bổn vương cũng sẽ tìm được Phong Nhi!"

Di Hoành Vương lập tức chiếu cáo thiên hạ:

"Ai tìm đượ

c Nhị Vương Tử sẽ được thưởng một vạn lượng vàng"

. Cáo thị được dán khắp cả nước Tây Ngụy để mau chóng tìm được chàng và giúp Hoàng thị không còn cảm thấy đau buồn.


Từ khi Tống Khương và Lý Phong đến Tây Ngụy thì ngày nào cả hai cũng cùng nhau đi dạo phố. Người ngoài cuộc nhìn thấy cứ nghĩ cả hai đến Tây Ngụy để du ngoạn đúng hơn là tìm người thân.

Như mọi ngày, Tống Khương cùng với Lý Phong đi dạo phố thì nhìn thấy người dân kéo nhau đến coi cáo thị tìm Nhị Vương Tử. Tống Khương tò mò đi đến đọc. Đột nhiên hắn sững sốt mà thốt lên:

“Nhị Vương Tử này đã bị thất lạc mười hai năm lại còn tên là Lý Phong sao mà giống với hoàn cảnh của đệ vậy. Có khi nào đệ chính là…”

Lý Phong vội ngắt lời:

“Đệ lạc phụ mẫu lúc nhỏ, không thể nhớ ra được phụ mẫu mình là ai, họ ở đâu? Đệ chỉ nghe nghĩa phụ nói rằng đệ có ngọc bội của nước Tây Ngụy mà thôi!”

Tống Khương nghe chàng nói cảm thấy có chút tò mò bèn hỏi chàng:

“Đệ có thể cho ta xem thử ngọc bội của đệ được không?”

Lý Phong lấy trong người một miếng ngọc bội màu trắng ngà có khắc kí hiệu của nước Tây Ngụy rồi đưa cho Tống Khương. Cầm miếng ngọc bội trên tay, Tống Khương cảm thấy thích thú liền nói:

“Ngọc bội này đẹp thật, ta chưa gặp bao giờ! Đệ có thể cho ta mượn vài ngày xem được không?”

Vì trong lòng luôn cảm kích hắn, Lý Phong không hề đắng đo, lập tức đồng ý. Tống Khương cùng với Lý Phong đến vườn trà ở Nghi Xuân Lâu để thưởng thức.

Tống Khương khẽ cười rồi nói:

“Huynh về quán trọ lấy đồ, đệ ở đây đợi huynh quay lại!”

Một hồi lâu sau, Tống Khương quay lại dắt theo hai vị trưởng bối, chỉ tay về hướng Lý Phong đang ngồi nhâm nhi chén trà Long Tĩnh.

“Di Hoành Vương và Hoàng Phu Nhân nhìn xem, y chính là Lý Phong!”

Thì ra Tống Khương đã đem miếng ngọc bội của chàng đến gặp Di Hoành Vương để tìm ra thân thế của Lý Phong. Di Hoành Vương và Hoàng Phu Nhân vừa thấy ngọc bội thì biết đây chính là ngọc bội mà Đại Vương đã ban tặng cho chàng khi chàng vừa chào đời. Họ sốt sắng liền bảo Tống Khương dẫn đường đến đây gặp chàng.

Tuy không thể nuôi dưỡng chàng từ nhỏ đến lớn nhưng Hoàng Phu Nhân vừa gặp lại chàng thì đã nhận ra chàng chính là hài tử của mình. Bà vội vàng chạy đến, nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào câu nói trong yếu hầu:

“Phong Nhi! Bấy lâu nay con ở đâu, sao mọi người lại không tìm được con?”

Lý Phong rời xa vòng tay của mẫu thân từ rất nhỏ. Ngày hôm nay được gặp lại đích mẫu của mình, chàng có chút sững sờ, lâng lâng một cảm giác khó tả, bao cảm xúc cứ thế mà ùa về:

“Ta không biết bà là ai, ngọc bội trên tay bà là của ta, xin bà hãy trả lại cho ta. Ta chỉ biết nghĩa phụ đã gặp ta bị rớt xuống vực nên đã nhận ta về nuôi. Vì nhìn thấy trên ngọc bội có khắc chữ Lý Phong nên nghĩa phụ mới biết đó là tên của ta.”

Lý Phong giả vờ mình bị mất đi kí ức năm xưa để hòng qua mặt được Đại Vương và Vương Hậu, như thế thì chàng có thể thuận lợi trở về vương cung. Nghe những lời ngây ngô của chàng, Hoàng Phu Nhân hiểu ra mọi chuyện, đôi tay siết chặt bàn tay lạnh ngắt của chàng:

“Có lẽ con đã rơi xuống vực sâu nên không nhớ gì, thế nên phụ vương mới không tìm được con. Nhưng không sao, mẫu phi đã ra khỏi lãnh cung, sau này nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt.”

Để phá vỡ đi bầu khung cảnh thê lương, Tống Khương vỗ tay một tràng, cất giọng cười sảng khoái:

“Phong đệ thấy chưa, cuối cùng ta cũng giúp đệ tìm được phụ mẫu của mình rồi, ta xem đệ trả ơn cho ta làm sao đây?”

Lý Phong cười tươi như đứa trẻ, vỗ vai Tống Khương mà đáp lại:

“Khương huynh yên tâm, đệ sẽ không quên công lao của huynh. Sau này đệ nhất định sẽ báo đáp ơn đức này.”

Cả hai cùng nhìn nhau cười phá lên, dường như nét mặt lãnh đạm của Lý Phong từ khi nào đã biến mất. Sau khi giúp Lý Phong thuận lợi gặp lại phụ mẫu, gắng nặng trong lòng của Tống Khương cũng được buông bỏ, hắn lập tức thu dọn hành lý lên đường trở về thành Tương Dương.

Còn Lý Phong được Di Hoàng Vương và Hoàng Phu Nhân đưa về vương cung. Đại Vương hồi phục chức vị của chàng chính là Nhị Vương Tử Lý Phong.

------

Sau khi nhìn thấy Lý Phong bình an trở về, Đại Vương vô cùng vui mừng, ra lệnh cho đại nội tổ chức yến tiệc thật linh đình. Ông cho mời tất cả các vị quan lớn trong triều đều đến hân hoan đón chào Nhị Vương Tử hồi cung. Lý Phong vừa bước vào điện, khụy gối cung kính hành lễ:

“Tham kiến Đại Vương, Vương Hậu, mẫu phi.”

Sau đó, Lý Phong đứng dậy lui về chỗ ngồi. Vị trí của chàng kế bên cạnh bàn của Lý Duật. Nhìn thấy chàng như nhìn thấy cái gai nhọn trong mắt, hắn tỏ thái độ ganh ghét, nói với chàng giọng đầy mỉa mai:

“Nhị đệ thật là may mắn, rớt xuống vực sâu mà lại không chết?”

Lý Phong giả bộ ngây thơ, đáp lại chứa đầy thâm ý:

“Phải đó! Xem ra duyên phận huynh đệ của chúng ta vẫn còn.”

Đại Vương cảm thấy hai hài tử của mình nói chuyện khiêu khích lẫn nhau nên vội can ngăn bằng giọng nói tươi vui và nâng chum rượu mời:

“Phong Nhi trở về! Chúng ta hãy chúc mừng mà uống cạn chum này.”

Tất cả mọi người trong điện đều nâng chum rượu đáp lễ. Lý Phong và Lý Duật tay cầm chum rượu uống mà mắt vẫn liếc nhìn nhau như kẻ thù không đội trời chung.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.