Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 77: Tuần tra (2)

Tiểu thuyết gốc · 1662 chữ

Đợi đến tối khoảng sáu giờ, sau khi chào tạm biệt ba mẹ con cô Kim, cậu đi ra chỗ cổng resort, nơi mà cô gái đó muốn cậu ra.

Trên đường đi rất ít thấy người qua lại, bình thường bọn đàn ông rủ đi chơi gái với nhau, hoặc là đi uống rượu nói chuyện om sòm, có lẽ vì chị đạ ra lệnh cấm lơ là cảnh giác, ai cũng cũng biết sắp tới sẽ có trận đánh, hẳn là bọn họ không dám ăn chơi dưới mắt của chị đại.

Nếu không, ai cũng biết hậu quả gặp phải nếu chọc giận cô ta.

Phía trước bên dưới cổng resort rộng lớn, bên cạnh là thảm cỏ dài khắc tên resort, chính là một nhóm ít người, nhưng cậu lờ mờ nhận ra bọn họ đều không bình thường.

Ánh sáng từ trên rọi xuống đất, dần dần thấy rõ mặt từng người, người đầu tiên là thanh niên Ngọc Kha, cao lớn với mái tóc đỏ dựng đứng, anh ta giữu nụ cười trên môi không nhúc nhích nhìn cậu.

“Xin chào!~ Hân hạnh làm việc cùng cậu”

Đợi cậu đến gần, anh ta thoải mái chào hỏi, nhẹ nhàng như ngân nga câu hát.

Tân cũng lễ phép hơi gật đầu, nhìn phía sau anh ta là một người đàn ông mặc áo khoác quần dài kín mít, lộ ra khuôn mặt hơi gầy, để lởm chởm râu

“Chào, từ bữa gặp đến giờ vẫn khỏe mạnh nhỉ”

Có vẻ người đàn ông này là anh Huy Ngô gì đó, mặc dù tóc phủ che hết mắt, nhưng cậu cảm thấy anh ta đang nhìn liếc vào cậu, để cho cậu cảm giác không thân thiện mấy, mặc dù chào hỏi của anh ta không có vấn đề gì

“Hmm, tối nay sẽ dài lắm đây, cậu đi tuần tra bao giờ chưa, đêm nay có khi sẽ có người đến thăm chúng ta không biết chừng, cẩn thận~”

Ngọc Kha nói khẽ nhắm mắt lại, cậu không rõ ý anh ta, chỉ “Uhm” đại.

Bên cách họ không xa cũng xuất hiện nhóm người, số lượng không khác mấy bên này, trong đó có hai người cậu từng thấy qua, tên đàn ông mặc áo đen, tóc để dài phong cách rũ tóc xuống hai bên.

Dường như nhìn quá lâu, người đó quay đầu lại, phát hiện ra cậu thì ánh mắt hằm hè trầm xuống.

“Này, đi nhanh”

Huy Ngô đứng trùm mũ áo khoác lên đầu, quay đầu lại hô thiếu kiến nhẫn, bên cạnh là năm người khác cậu vừa mới chào hỏi một lượt, cậu không rõ họ thăng cấp lần mấy, không có Trực giác để dùng nên cậu cũng ngậm miệng không hỏi.

Được Huy Ngô dẫn đầu, cậu theo bảy người này đi vòng vòng bên cánh phải của khu resort, quả thực là đi tuần tra ở bên ngoài, khoảng cách cách chỗ canh gác của đám đàn em bên trong nội bộ resort khoảng năm trăm mét.

Bên ngoài tuy tối thui, nhưng mắt người ở đây không ai là bình thường hết nên không có vấn đề gì, thị lực đều đảm bảo vượt xa 10/10, đặc biệt người đàn ông tên Huy Ngô mắt cứ phát sáng như mắt mèo trong đêm một cách kì dị.

Vì không ai trong đám người nói đến nên cậu cũng im lặng mặc kệ, hiện tại đã trôi qua gần nửa tiếng, không có xuất hiện gì kì lạ nào.

….

Phía bên trái khu resort Amiana, bên trên mõm đá cao gần đó, vì khu resort xây ở nơi tách khá xa thành phố để có view thiên nhiên nhất có thể, nên xung quanh đây có mấy vách núi xuất hiện cũng là chuyện bình thường.

Bên trên mõm đá là một người đàn ông thân trần, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, ở dưới chính là đường cái, xe cộ hay chạy qua lại, nay bên dưới đó lại là nhóm người xuất hiện.

Phía sau người đàn ông là một người khác, mặc bộ com lê lịch sự, đầu hơi cúi thấp xuống, tóc để màu đen bóng suôn mượt.

“Xử bọn bên dưới đi”

Người đàn ông thân trần khẽ mở miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn vào bên dưới đó.

Người đàn ông đằng sau nghe vậy đưa tay huýt sáo một tiếng.

“Hưu hưu”

Đằng dưới mõm đá có hơn năm người chờ sẵn, nghe tiếng hiệu liền thành vệt đen trong bóng tối, chỉ thấy bóng dáng từng người thoăn thoắt, ngừi chạy người nhảy dần dần xuống dưới.

“Ahhh”

Bên dưới rất nhanh liền đánh thành một đoàn lộn xộn, vì có sự chuẩn bị trước nên dường như nhóm người bị tấn công dần mất ưu thế, người chết liền có hai.

Nhóm vừa được cử xuống dưới không phải dạng vừa, vừa đông vừa mạnh, tám lần bốn và… đặc biệt có một lần năm.

Tiếng vật nặng đục đẽo trên nền bê tông, một bóng đen với đôi cánh chim phóng lên trời cách mười mấy mét, thoát được đòn tấn công của tên đàn ông to con lực lưỡng bên dưới.

Thấy tên đó ngước nhìn chằm chằm anh ta như muốn nuốt sống, bắp vai thô to nối liền bên dưới là cục kim loại phát sáng vàng nhẹ.

Vũ thở dài hết hồn, không ngờ đi tuần tra lần này bị tấn công, gặp phải lần năm hung hãn như vậy, nếu không né kịp thì cánh tay có cái cục kim loại to nặng đó đã đập vào người anh ta rồi.

Bây giờ, nếu ở đây mãi cũng không tốt, đã không kết liễu tên lần năm dưới đó được cũng nên quay về báo tin cho chị đại, anh ta còn không biết có bao nhiêu người ẩn nấp quanh đây không, trước hết bỏ lại đám đàn em chạy về.

“Hưu”

Vũ vừa xoay người, bỗng nhiên nghe tiếng lao đến phá hết làn gió từ phía sau, anh ta đang trong tư thế, liền không do dự vỗ cánh về phía sau, như một mũi tên bỏ đi.

Khá bất ngờ động tác nhanh nhẹn của anh ta, người đàn ông thân trần lúc này ở trên trời phóng bay đến, hơi hé miệng ngạc nhiên, sau lại mỉm cười nhẹ.

“Chạy đi”

Vũ nghe được tiếng nói từ phía sau, đầu óc liền nhận ra, mồ hôi đổ ào ạt, anh ta đang trên đà bay đi cố quay đầu lại nhìn, muốn chứng minh suy đoán người phía sau là tên đó.

Vù Vù

Một ánh sáng tím đậm tràn lan giữa bầu trời đêm, uốn éo như chất lỏng tạo nên lực cản làn gió, ánh sáng màu tím như dao đâm vào mắt.

Anh ta không tin được tên đó lại xuất hiện ở đây!!

Hoảng hồn sợ hãi không để anh ta suy nghĩ lan man, việc duy nhất là anh ta muốn chạy trốn ra khỏi đây, áp lực không khí đẩy vào khiến lưng cảm nhận được.

Đau nhói!!

“Ahhh”

“Đừng..đừng, tôi đầu hàng”

Một khung xương với kết cấu bàn tay đang nắm chặt lấy đôi cánh của anh ta, thoáng chốc liền rơi treo trên không trung, đầu tóc rối loạn, Vũ hét lên thảm thiết, muốn mở miệng cầu xin.

“Phiêu Phiêu”

Chân với hai bộ vuốt đen bóng khổng lồ, khẽ đúng đưa, ma sát với không khi tạo ra đường chém cuốn theo làn gió sắc bén, ập đến bất ngờ.

Vừa đến trước mặt người đàn ông thân trần liền bị chặn đứng, không ngờ ánh sáng tím bao bọc người đàn ông lại biến hóa thành bức tường, làn gió sắc bén vô dụng trước bức tường màn sáng tím, phân tán thành gió nhẹ trong nháy mắt.

“Hay lắm, dám phản kháng, cho mày toại nguyện!”

Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng như con rắn độc, nhìn chằm chằm vào Vũ, ý niệm phát động, cánh tay màu tím còn lại bên trái người đàn ông chộp tới cánh còn lại của tên Vũ, cặp ngón cái cứng cáp màu tím bấm vào bụng anh ta.

“Roẹt”

Cơ thể anh ta trong đôi tay không lồ đó biến dạng dưới tác động vật lí.

“Đừng đừng, tôi xin..aah”

Nói giữa chừng chưa hết, chỉ còn lại tiếng kêu thảm, âm thanh bẻ nát xương cốt nội tạng, đôi tay không lồ kéo ra hai nửa của Vũ một cách tàn nhẫn, máu ào ạt văng tung tóe đổ xuống đất.

“Ầm”

Đám người bên dưới trong lúc người đàn ông giết Vũ đã xử lí hết đàn em bên dưới, nghe một tiếng chạm đất rầm rộ, cả dám quay lại nhìn.

Một người khổng lồ cao hơn mười mét, màu tím ánh sáng quanh người như đặc sệt, vừa rồi đáp xuống đất tạo nên bên dưới một cái lỗ to cùng bê tông nát vụn.

Bên trong có người đàn ông trôi nổi trước giữa ngực và bụng, cả người duỗi thẳng, sau một đợt lóe sáng, người khổng lồ thành sương tím bốc khói tán đi mất , để lại người đàn ông xuất hiện.

“Nhóm còn lại sao rồi”

Hơi lắc lắc cái cổ, người đàn ông là lãnh đạo của đám người hỏi người mặc com lê đứng bên cạnh mình.

.

“Anh yên tâm ạ, em đã ra hiệu bọn nó tấn công cùng lúc, đến giờ chắc cũng xong”

“Nếu gặp tên nào khó ăn, bọn nó cũng sẽ biết đường quay về, công việc hao tổn chất lượng của bọn nó đã xong, quay về đợi con nhỏ đó phản ứng ra sao”

“Về thôi”

Nghe theo lời nói không thể chống lại, đám người dần mất hút dưới ánh trăng mờ nhạt.

Bạn đang đọc Sống sót ở tận thế Drillcoat sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.