Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 78: Tuần tra (3)

Tiểu thuyết gốc · 1614 chữ

Dưới ánh trăng bị mây che khuất, bên dưới là khoảng đất trống rộng rãi, xung quanh mọc vài cây cao lớn, bụi cỏ mọc lưa thưa.

Đám người Tân đứng tại chỗ đợi Huy Ngô trở về, mấy tên trong đây quen biết từ trước, đã bắt chuyện nói với nhau vài câu, tách biệt cậu đứng ngây ngốc một bên.

Còn một người nữa cũng như cậu, nhưng cũng không giống hoàn toàn, Ngọc Kha đứng dọc trong tay bộ bài tung lên tung xuống từng mảnh, dường như anh ta có thể chơi mãi như vậy cả tiếng cũng không hề gì.

"Fu fu fu"

Anh ta bị tách biệt một phần cũng là một trong số Chi của chị đại, mấy người khác không dám tới bắt chuyện, một phần là tính cách của anh ta, mỉm cười nhìn bộ bài trong tay không dứt, lâu lâu còn phát tiếng cười dị hợm.

Nếu là cậu thì khi bí quá còn được, chứ bình thường cậu cũng chẳng dám bắt chuyện người như vậy.

Dường như cảm thấy cậu nhìn tới, Ngọc Kha đang cười cứng đờ bắt gặp cậu, sau lại mím mắt khe khẽ cười lại.

Thôi…

“Vù”

Trở về!

Tân cùng vói những người còn lại quay đầu về một hướng, một bóng đen chạy tới chỗ này, hiển hiện ra bóng dáng Huy Ngô trở về với bộ dạng suy tư.

Đám người chỉ biết anh ta rời đi là để bớt công sức di chuyển quan sát hơn cho đám người, dù sao anh ta có kĩ năng về nhìn tốt trong đêm, nên anh ta muốn đám người ở lại, còn mình lên chỗ cao mà quan sát.

Thấy bộ dạng có chút không đúng, Tân tự hỏi trong lòng không biết, đám người vẫn chưa hỏi đến làm phiền Huy Ngô suy nghĩ gì đó.

“Không được rồi, không biết là anh có nhìn rõ không, nhưng mà, có ánh sáng lấp lóe không bình thường ở hướng đối diện chúng ta, khá xa”

“Hướng đối diện, chỗ này à, lỡ có phải tín hiệu đội bên kia thả không anh”

Một người đàn ông tuổi cũng trên hai lăm, hơi trẻ trung mở miệng, đưa tay về hướng phía đội tuần tra còn lại.

“Trước khi đi làm gì có ai nói tín hiệu gì, đây là ngày đầu tiên dắt đội tuần tra xa thế này, chưa kịp nghĩ tới làm ra tín hiệu gì sất”

“Để an toàn, mau về!!”

Nghe đến đây, Huy Ngô dường như chợt ngợ ra, trong lòng căng thẳng, quát một tiếng.

“Có trễ quá không haha”

Một tiếng cười to dí dởm phát ra, một cục đen đen lặng thinh trong bụi cỏ động đậy.

Đám người cùng Huy Ngô chợt nghe thấy tiếng cười liền gấp rút đứng thành vòng tròn đưa lưng về phía nhau, nhìn láo liếc xung quanh.

“Tín hiệu phát lâu rồi, nhưng nhìn bộ dáng của tụi bây làm tao mắc cười quá, tín hiệu để giết tụi bây đó, giờ vẫn còn không chịu trở về”

“Cảnh giác kém quá vậy?”

Một bóng đen đứng ở cách họ khoảng mười mét, vừa mới ngồi dậy, đứng vững nhìn bọn họ, là một người đàn ông hơi gầy gò, nhưng vẫn có chút cơ bắp, anh ta nhìn đám người, mặt gầy nhe răng cười.

Hết cười, anh ta đứng ưỡn ngực, vỗ tay vào nhau một cái.

“Loạt Xoạt”

“Xào xạc”

Trong thoáng chốc, có liêu riêu bóng người dần đứng bên cạnh anh ta, đằng sau còn tiếp tục chạy tới, có tất cả tổng cộng có mười người.

“Lần bốn..hết ư”

Một người bên cạnh Tân giật mình sau khi sử dụng Trực giác, miệng thốt ra.

“Chưa hết đâu, cái tên gầy gầy là lần năm đó”

Ngọc Kha nghe vậy thì lại nói bổ sung một câu, chín tên lần bốn còn không đáng để sợ, vì có Huy Ngô ở đây, nhưng nếu lại có thêm lần năm thì đêm nay sống chết khó đoán.

“Haha, bọn tao sẽ kết thúc nhanh thôi”

Người đàn ông gây gầy hơi cười, mặc cái áo rộng thùng thình hơi rung rung, vì phòng ngừa thất bại nên đại ca đã cử đến cho anh rất nhiều lần bốn.

Với số lượng này, chỉ cần cầm cự tên lần năm kia, đợi cho bọn cấp dưới chết đi, anh ta chỉ cần xúm lại vây chết Huy Ngô, thế là hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ đến nhiệm vụ rất có thể giúp tăng thêm một cái kĩ năng, anh ta không chờ được nổi nữa.

“Lên giết hết bọn nó, thằng lần năm..để tao!!”

Trên miệng răng nanh mọng dài, môi khẽ nhếch lóe lên tia điện, chỉ tay vò đám người Tân, hô to.

Một người sử dụng tốc độ cực nhanh đến đám người Tân, chỉ thấy bóng đen ào ào tới, trong tay cầm đồ vật như mã tấu, chém dọc xuống vai, lấy đi một người đội Tân một cái tay, mở màn trận đánh.

“Hyaaaa”

Đều là sức mạnh sàn sàn nhau nên rất khó giải quyết trong giây lát, qua năm phút vẫn chưa ai nằm xuống, người mất mạng đầu tiên là người đàn ông mất đi cánh tay ở lúc đầu.

Nhìn cơ thể người đàn ông nằm xuống ở đó, chằng chịt vết chém sâu, người đàn ông gầy gò cười khè khè trong cổ họng, ánh mắt híp nhìn vào Huy Ngô.

Tay quăng đi thanh mã tấu ngắn bị uốn éo, sắp không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Đây là kết quả việc anh ta ra tay mấy đòn đầu tiên với Huy Ngô, trên phần da thịt cẳng tay Huy Ngô lộ ra khỏi ống tay áo khoác, da tay xanh mét, lộ ra phản chiếu ẩm ướt, ở giữa các ngón tay có màng nối với nhau, như chân vịt, cơ bắp co lại thành cục ở gần một chỗ.

Nhìn ẩm ướt mềm mại nhưng khi gồng lên lại cứng không chịu nổi, thanh mã tấu vung trong tay lần năm mà bị đập thành sắt vụn, chỉ để lại trên da vết rạch máu, sau đó máu lại tự rút lại vào trong.

Người thứ hai chết đi theo gót người đầu tiên là trong đội người đàn ông gầy gò, hung thủ bắt đầu gây chiến với một người tiếp theo, người đó dường như sắp thua trước thanh niên nhanh nhẹn đó.

Dù chiến đấu cùng người có lần thăng cấp ngang nhau, nhưng anh ta có vẻ có chút nổi bật, thân hình thoăn thoắt trong tay bắn ra thứ ánh sáng sắc bén, trúng vào điểm yếu, khiến người đối diện dần suy yếu.

Đó không ai khác, chính là Ngọc Kha.

Người đàn ông gầy gò mặt hơi trầm xuống, không ngờ có người mạnh như vậy, nếu vậy thì lợi thế số lượng của anh ta sẽ biến mất.

Bỗng nhiên, lồng ngực anh ta lớn dần căng ra, múi bụng lộ rõ, miệng có hàng răng nanh, bỗng hét ra âm thanh., vùng ngực dần dần nhỏ lại.

Huy Ngô vẻ mặt biến đổi, rõ ràng là âm thanh không lớn, nhưng kì dị là có từng đợt vòng tròn mờ ảo phát ra từ miệng người đàn ông gầy gò lan tỏa sang những người đội Huy Ngô.

Những người bị sóng âm lướt qua, liền đầu óc lâng lâng, mặc dù chỉ đứng ngẩng người ra mấy giây, nhưng cũng đủ để quyết định bản thân còn sống hay không.

“Phập” “Xẹt”

“Aaaah”

Lại có thêm hai người đội Huy Ngô chết ngay lập tức sau đợt tấn công từ đối thủ, còn vài người khác đều đã bị thương do bị trúng đòn đột nhiên.

Hiện giờ trong đội chỉ có Tân và Ngọc Kha là vẫn chưa có xây xát gì, Ngọc Kha thể hiện bản năng chiến đấu nổi bật, còn Tân vẫn đang dây dưa với một người đàn ông khác.

Người khó hiểu nhất chính là người đàn ông này, anh ta biết mình đã dây dưa với Tân khoảng mười mấy phút, hai người đánh có qua có lại sàn sàn nhau, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, mỗi lần sử dụng đòn mạnh bất ngờ thì dễ dàng bị cậu ta chặn được.

Cánh tay phải của anh ta mọc ra thanh đao lớn, có đầu nhọn hoắc cong lên, to gấp hai lần mã tấu đang cầm bên tay trái, tay phải tay trái đều có hung khí, xông tới ở phạm vi gần, chém vào Tân.

“Keng”

Lại dễ dàng đỡ được, nhưng nhìn cánh tay màu đỏ chặn ngang của Tân có chút chật vật đỡ đòn, anh ta tự hỏi hay là hai đứa ngang nhau?

Đây là lần thứ mười mấy rồi, nếu ngang nhau thì tên đó không bị hết thể lực à, anh ta đã yếu bớt so với lúc đầu rồi, bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tân cười.

“Hưu hưu”

Ở phía sau lưng, hàng loạt cây gai nhọn màu tím phóng tới vùn vụt, Tân hất mạnh hai lưỡi đao phía trước ra, lăn người nhảy sang một bên né.

Khi cậu ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông khác đã phát hiện cậu bất thường và chạy tới tấn công lén từ sau lưng.

“Tụi mày ép tao!!”

Ánh mắt Tân dần dần thiếu đi sự kiên nhẫn, hơi trầm xuống lẩm bẩm nói nhỏ.

Bạn đang đọc Sống sót ở tận thế Drillcoat sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.