Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết cục khi mạnh miệng

Phiên bản Dịch · 865 chữ

Edit: Beden0302

Vân Thiển mơ mơ hồ hồ nhìn màn kịch trước mắt, nhìn cái vị gọi là Khuynh Nhan trước mặt mình ngồi bệt dưới đất ăn vạ, tựa như thấy được bản thân mình trước kia.

Lúc y và Dạ Quân Ly yêu nhau, y cũng thường hay cố tình gây sự như vậy, nhưng Dạ Quân Ly chưa từng tức giận, còn không thèm phân biệt đúng sai mà dung túng y.

Nhưng trước mắt, Dạ Quân Ly đã biện hiện vô cùng rõ ràng rằng hắn không hề có ý định nhượng bộ Khuynh Nhan."Ngươi rảnh lắm hả? Hay là ngươi cho rằng ta rất rảnh?" Dạ Quân Ly hướng về Khuynh Nhan nghiêm mặt mắng, mặc dù không lộ ra sát khí, nhưng sắc mặt và giọng điệu đều rất nghiêm khắc.

Thấy tình thế không ổn, Khuynh Nhan vội vàng từ dưới đất đứng dậy, giọng điệu chuyển sang nịnh nọt: "Đừng giận đừng giận, ta đây còn không phải là vì...khuấy động bầu không khí à, ngươi nhìn xem, Lục Thần Điện này của ngươi cả ngày tràn đầy tử khí, không thấy chán chết hay sao."

Khuynh Nhan tiếp tục luyên thuyên không ngừng: "Chính tại vì ngươi suốt ngày ru rú trong cái nơi u ám này nên ngươi mới xấu tính xấu nết như thế đấy!

Vân Thiển nhìn dáng vẻ Khuynh Nhan quở trách Dạ Quân Ly, trong lòng dâng lên cảm thấy mất mát, y lặng lẽ liếc nhìn Khuynh Nhan, nhưng lại vô tình đối diện với ánh mắt của hắn, liền nhanh chóng quay đi.

Người này dám tráo trở ở trước mặt Dạ Quân Ly như vậy, thì chắc hẳn là cậu ấy có vị trí quan trọng trong lòng Dạ Quân Ly... Y thấy Dạ Quân Ly cũng không hề tức giận, cũng không phản bác, không biết là vì hắn khinh thường làm thế, hay là do hắn bao dung...

Vân Thiển cúi thấp đầu, đang nghĩ miên man, thì đột nhiên có một bóng người che mất ánh sáng trước mắt y, giọng của Khuynh Nhan vang lên trên đầu y: "Ngươi là, Vân Thiển?"

Vào phòng lâu như thế, bây giờ Khuynh Nhan mới bắt đầu nghiêm túc.

Vân Thiển không hề ngẩng đầu lên, y cũng không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình ngẩn người.

Y không đi giày, mắt cá chân tinh tế bị xiềng xích thô to cồng kềnh gông lại, nhìn kỹ thì còn có chút vết máu, đêm qua thừa dịp y đang ngủ, Nhiễm Trầm đã lặng lẽ giúp y thoa thuốc, nhưng vết thương vẫn không thể lành được, cũng đúng, đối với bất cứ ai thì đống xiềng xích này cũng là một sự trói buộc tàn nhẫn, huống chi là Vân Thiển da mỏng thịt mềm.

Thấy Vân Thiển không trả lời, Khuynh Nhan nhìn sang Dạ Quân Ly, ném đến một ánh mắt đầy khó hiểu.

"Ồ, ngươi cho rằng hai ngày này ta quá nhân từ với ngươi sao?" Trước thái độ quật cường của Vân Thiển, Dạ Quân Ly cảm thấy tức giận một cách khó hiểu, thật ra, Nhiễm Trầm cho rằng, chỉ cần Vân Thiển không cố ý chọc giận Dạ Quân Ly, thì y có thể trải qua vài ngày yên bình.

Nhưng, Vân Thiển lại không hề thức thời. Y lại khôi phục thái độ xem thường lúc trước, cười lạnh một tiếng, quật cường nâng mắt nhìn Dạ Quân Ly đầy trào phúng.

"Ta không cần ngươi nhân từ với ta! Thế nào, còn lưu luyến ta hay sao? Năm đó bị ta trêu đùa vẫn không đủ ư?" Rõ ràng biết Dạ Quân Ly cấm kỵ người khác nhắc về chuyện quá khứ, nhưng thỉnh thoảng Vân Thiển lại cố ý dùng lời nói của mình để khiêu khích hắn, bất cứ khi nào hắn có dấu hiệu mềm lòng với Vân Thiển, là Vân Thiển càng nói năng lỗ mãng hơn.

Tâm tư của Khuynh Nhan nhất thời chệch khỏi Vân Thiển, trong mắt cậu bây giờ là nét mặt hoảng loạn của Nhiễm Trầm, lông mi cong dài khẽ run, trong lòng dậy sóng.

"Ba!" Một cái tát chói tai hạ xuống trên mặt Vân Thiển.

Do không chịu được lực của cái tát này, Vân Thiển bị tát đến lệch cả đầu, khóe miệng còn tràn ra một vệt máu, lỗ tai ong ong.

Khuynh Nhan sợ hãi, một bên sốt ruột ngăn bàn tay đang giơ lên của Dạ Quân Ly lại, một bên thu hết vẻ lo sợ bất an của Nhiễm Trầm vào trong mắt.

Cậu không ngờ rằng, chỉ vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mà nhất thời dựng lên màn kịch này, để cuối cùng tạo thành kết cục như vậy.

"Nhiễm Trầm! Đưa đồ rác rưởi này đi! Đừng để y xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Dạ Thương Cung tĩnh lặng vắng vẻ thoáng chốc chìm trong sương mù xám xịt, che đi toàn bộ ánh sáng.

Nhiễm Trầm liên thanh vâng lệnh, nhanh chóng đưa Vân Thiển đi.

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.