Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhanh đi mời...(2)

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Chương 162: Nhanh đi mời...(2)

Người bên Tửu chữ Cửu tiên đang xếp thành một hàng, đều cầm pháp bảo, vận chuyển thần thông, đứng phía sau sư phụ Vong Tình thượng nhân nhà mình.

Trong chín người bọn họ, vị Đại sư tỷ Tửu Y Y có phong thái nổi bật là dễ nhận thấy nhất.

Vẻ mặt Tiên tử này như phủ băng, quanh người lơ lửng ba bốn kiện bảo vật, cảnh giới tu vi của bản thân đúng là Thiên Tiên cảnh sơ kỳ.

Bên cạnh Vong Tình thượng nhân chính là hai thân ảnh của hai vị thái thượng trưởng lão, bọn họ cùng mười hai vị trưởng lão Thiên Tiên, cùng nhau đứng phía trước nhất hàng ngũ phía tây nam.

Môn phái bị tập kích, tu vi cao thì tiến lên phía trước, đây là quy củ của Độ Tiên môn.

Vong Tình thượng nhân nghĩ đến điều gì đó, quay đầu liếc nhìn tiểu đồ đệ của mình, mở miệng nói: "Tiểu Cửu?"

Tiểu Cửu đang ôm hồ lô lớn, đáy mắt có chút bất an, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía Tiểu Quỳnh phong, vội vàng đáp lại:

"Sư phụ, có Tiểu Cửu!"

"Ừm." Khóe miệng Vong Tình mím lại không để lại chút dấu vết.

Tu vi Tiểu Cửu cũng không tệ.

Vong Tình thượng nhân sửa lại lời nói: "Lát nữa nếu bắt đầu loạn chiến, các ngươi nhớ rõ phải hỗ trợ hiệp lực lẫn nhau, chăm sóc Tiểu Ngũ nhiều hơn, vết thương cũ của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."

Vẻ mặt Tửu Ô lộ ra vẻ xấu hổ, tám vị sư huynh muội khác cùng nhau cúi đầu đáp vâng.

Nhưng lúc này Tửu Ô lại nghĩ tới trước đây, lúc mình đi bái kiến Vạn Lâm Quân trưởng lão đã bị Vạn Lâm Quân trưởng lão đe dọa...

Khụ, bị Vạn Lâm Quân trưởng lão dặn đi dặn lại một chuyện.

“Nếu đại trận hộ sơn bị cường địch công phá, ngươi lập tức thối lui khỏi Phá Thiên phong, không được cùng địch cứng rắn, phải mở cẩm nang này ra!”

Cẩm nang này đang ở trong ống tay áo của Tửu Ô, một khắc cũng không dám rời thân.

Lúc Vạn Lâm Quân trưởng lão nói những lời này rất “hung thần ác sát”, dọa ông và Tửu Thi mấy ngày không thể tỉnh táo lại.

Tửu Ô ngẫm nghĩ, bước về phía trước hai bước, đứng phía sau Vong Tình thượng nhân bẩm báo lại chuyện căn dặn trước đây của Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Vong Tình thượng nhân cũng không hỏi nhiều, bảo Tửu Ô làm theo những lời Vạn Lâm Quân trưởng lão căn dặn.

Tửu Ô lui về vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn bên ngoài đại trận, nhìn chằm chằm những thân ảnh đang cùng nhau oanh kích đại trận hộ sơn, nắm chặt trường kiếm trong tay, và...

Mấy bình độc đan “Vạn bài” đã được hắn xử lý qua, có thể phân tán đi trong nháy mắt.

Tửu Ô thầm nghĩ: “Có lẽ lúc này Trường Thọ sư điệt đã đi tới Phá Thiên phong rồi.”

Tiên thức đảo qua trước điện Bách Phàm điện Phá Thiên phong, đầu tiên Tửu Ô nhướng mày.

Sau đó lại tìm tòi tỉ mỉ, lần này thấp đạo nhân không khỏi run lên.

Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga lại không ở trong Bách Phàm điện, thậm chí trong Phá Thiên phong cũng không có tung tích của hai người!

Tửu Ô lập tức nghĩ đến điều gì đó, đáy lòng bắt đầu lo lắng...

Ngẫm nghĩ trước sau, từ đầu đến cuối ông vẫn không yên lòng về sự an nguy của Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga.

Một lần nữa đi về phía trước, Tửu Ô nói với bóng lưng sư phụ nhà mình:

"Sư phụ, đệ tử muốn đi tới Tiểu Quỳnh phong một chuyến trước, đưa Trường Thọ sư điệt và Linh Nga sư điệt đến Bách Phàm điện.

Trường Thọ sư điệt thường có một bầu nhiệt huyết, đệ tử lo lắng, hắn sẽ dựa vào trận pháp mà bản thân bố trí để trợ chiến đả thương địch thủ!"

Vong Tình thượng nhân vuốt cằm nói: "Được."

Tửu Cửu ở bên cạnh có chút muốn nói lại thôi, vẫn mím môi, tiếp tục ở lại đây cùng các sư huynh sư tỷ sóng vai chiến đấu.

—— Chỉ là dẫn Lý Trường Thọ và Linh Nga đi tới Bách Phàm điện mà thôi, một mình Ngũ sư huynh đi là được rồi.

Tửu Ô liếc nhìn đại trận hộ sơn được cho là rắn chắc kia, vội vã rời khỏi hàng ngũ, bay nhanh về phía Tiểu Quỳnh phong.

“Quả nhiên...”

Trong bóng tối, Lý Trường Thọ nhìn thấy cảnh tượng này thì đáy lòng thở dài, lập tức muốn truyền âm với Tửu Ô sư thúc.

Đúng vào lúc này!

Trong trời cao kim quang lấp lánh, một trường kiếm mang theo một chút uy lực công đức chém ra một đường mây, lôi ra ngàn trượng ánh kiếm, lấy tư thế bôn lôi phá núi, không thể ngăn cản, trảm lên phía trên đại trận hộ sơn!

Đối phương có một Kim Tiên đưa tay ra, đột nhiên ra tay với đại trận hộ sơn!

Một kiếm này chém xuống, tường sáng của đại trận hộ sơn run rẩy kịch liệt, Chưởng môn Độ Tiên môn hét lớn một tiếng, một lần nữa gắt gao ngăn chặn hai tên địch nhân Kim Tiên...

Nhân lúc đại trận hộ sơn bất ổn, hai bên tây nam, tây bắc bên ngoài đại trận vô số lưu quang cùng nhau bộc phát!

“Con muỗi khôi lỗi” phối hợp ăn ý, lúc này đang thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn!

Tường sáng của đại trận lấp lóe đột nhiên dừng lại, trong chớp mắt tiếp theo trực tiếp nổ tan, từng cỗ nguyên khí càn quét bốn phương tám hướng giống như sóng thần!

Một thái thượng trưởng lão trong Độ Tiên môn giơ cao bảo tháp lấp lánh ánh sáng, định tiếng rống giận: "Ra tay!"

Trong thoáng chốc, hai bên tây nam, tây bắc bộc phát ra vô số lưu quang, thần thông pháp bảo cùng nhau phát uy!

Ở phía tây bắc, độc thủ che khuất bầu trời ập uống, Vạn Lâm Quân trưởng lão tay áo phất phới, râu tóc đều tung bay, uy phong lẫm liệt.

Nhưng bảy tám tên đại yêu Thiên Tiên cảnh đã sớm chuẩn bị cảnh tượng này, từng người dân pháp bảo lên, hợp lực ngăn cản vị Độc tiên này!

Tiên nhân hai bên còn lại chỉ dám đứng phía xa xa dùng pháp bảo, thần thông để oanh kích, không dám bước vào màn sương độc xanh thẫm đang bay nhanh kia.

Còn phía tây nam, mười mấy tên Thiên Tiên vọt lên phía trước rút ngắn khoảng cách đấu pháp chém giết, lưu quang đầy trời không ngừng va chạm, đã có bóng người từ trên mây ngã nhào xuống đất...

Tửu Ô thấy thế thì lập tức muốn quay người về gấp rút tiếp viện.

Nhưng ông vừa quay đầu, bên tai đã nghe thấy một đường truyền âm:

"Mau mở cẩm nang ra, đừng quản chuyện bên này.

Một mình ngươi không thay đổi được chiến cuộc đâu!"

Vạn trưởng lão!

Tửu Ô run lên, lấy cẩm nang trong ống tay áo ra rồi nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ.

Chuyện này...

Chuyện như vậy, tại sao trước đây mình không nghĩ tới chứ?

Ông nhìn về nơi xảy ra kịch chiến một chút, thấp đạo nhân này cắn răng, giậm chân quay người vội vàng bay về phía Phá Thiên phong!

Vừa rồi truyền âm cho Tửu Ô, đương nhiên là Lý Trường Thọ đang trốn trong bóng tối, hắn chỉ bắt chước giọng nói và giọng điệu của Vạn trưởng lão mà thôi.

Lúc này Vạn trưởng lão đang ở phía tây bắc của sơn môn kịch chiến đấu pháp, làm gì lo lắng được Tửu Ô ở bên này chứ.

Sau đó...

“Còn phải xem người khóc như thế nào đó sư bá.”

Tinh thần Lý Trường Thọ dịch chuyển, một lần nữa bắt đầu nhất tâm đa dụng.

Phía nam và phía bắc Độ Tiên môn, trong hai khu rừng rậm cách sơn môn mấy trăm dặm, bốn chiếc hộp gỗ đồng loạt được tay nhỏ người giấy mở ra.

Từ trên xuống dưới của giấy đạo nhân treo đầy bao vải, độ dày kinh người, từ trong hộp nhảy ra ngoài, thân hình bọn chung lắc lư, nhanh chóng phồng to ra, hóa thành bốn đạo giả hai nam hai nữ.

“Đóng cửa, thả chó!”

Ơ, tự mình chửi mình cũng được, đóng cửa đánh chó mới đúng!

Hai phía nam bắc đều có hai thân ảnh thi triển thổ độn, lần mò tới nơi hai kịch chiến trong sơn môn Độ Tiên môn...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 208

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.