Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lão Trọng Sinh Truy Thê 5

Phiên bản Dịch · 1221 chữ

Chương 5

Lúc ra khỏi phòng thi, bạn cùng phòng Hồ Lỗi thấy đôi mắt Diệp Minh rưng rưng, không khỏi hỏi: “Khó đến vậy à? Thành tích của ông đó giờ tốt như vậy, đến tôi còn không khóc thì ông khóc cái nỗi gì chứ?”

Diệp Minh nhìn cậu ta bằng ánh mắt thâm trầm, rầu rĩ nói: “Ông không hiểu sự cô quạnh của cao thủ đâu.”

Nội tâm Hồ Lỗi: ĐCM! Ông đang khinh cái đám học sinh cá biệt chúng tôi đấy à?

Thế nhưng Hồ Lỗi cảm thấy mình là một chàng trai rộng lượng, dù rằng Diệp Minh vừa khinh bỉ tôn nghiêm của học sinh cá biệt như cậu, nhưng vẫn khoan dung tha thứ cho anh, vỗ vai Diệp Minh bảo rằng: “Đi đi, đi ăn đi, hôm nay thi môn cuối, mấy anh em ăn một bữa no nê.”

Diệp Minh chân thành nhìn cậu bạn: “Ông không định tiết kiệm tiền để nộp phí thi lại à?”

Hồ Lỗi: “……...” Bữa nay không thể nói chuyện tử tế với nhau được!!

Cuối cùng Diệp Minh cũng hả hê: “Hôm nay tôi mời, tôi có tiền!”

Diệp Minh dựa vào thủ đoạn vô sỉ dối trá hưởng thụ cảm giác sung sướng của “con nhà người ta”, sau khi đả kích bạn cùng phòng mạnh mẽ cảm thấy hả hê rồi, quyết định rộng lượng bao mọi người, dù sao thì anh cũng có tiền mà!!

Nghe Diệp Minh nói bao ăn, Hồ Lỗi bi phẫn gọi hai người bạn cùng phòng khác là Vệ Vĩ Tài và Triệu Hưng ra ngoài ăn một bữa.

Dù nói là ăn một bữa no nê, nhưng mấy sinh viên đại học thì ăn được bao nhiêu chứ? Thực ra cũng không tốn nhiều tiền, tuy rằng mấy người bạn này xuất thân bình dân nhưng cũng không phải người ham hư vinh, dùng bữa xong lại cùng nhau về phòng ngủ.

Đến khi họ sắp tới trường học, Diệp Minh chợt trông thấy có một chiếc limo đen đậu dưới bóng cây, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng ở cửa xe, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Xem ra đã bắt đầu xuất hiện những thay đổi kể từ khi Lục Tu Văn sống lại, kiếp trước Lục Tu Văn không tới trường đón anh vào giờ phút này.

Diệp Minh không muốn bị đám Hồ Lỗi phát hiện ra thân phận của mình, cười nói với họ: “Mọi người về trước đi, hôm nay chú tôi gọi về nhà một chuyến, tối tôi không về phòng đâu.”

Đám Hồ Lỗi không nghĩ nhiều, cười ha hả bảo rằng: “Ờ, thế bọn tôi về trước nhé.”

Dứt lời họ liền đi vào trước, lúc đi ngang qua cổng trường, đảo mắt nhìn chiếc xe limo đậu dưới bóng cây, còn tặc lưỡi cảm thán, đại đa số con trai đều thích xe cộ, nhất là mấy sinh viên đại học, trông thấy loại xe hiếm gặp này thì không khỏi bàn tán mấy câu, cũng không biết trong trường họ có người anh em con nhà giàu nào không để lộ thân phận, hay là xe đón mấy cô gái được bao nuôi.

Diệp Minh nhìn họ đi vào cả rồi, bấy giờ mới đi về phía chiếc xe, cũng may đang là buổi tối, không có nhiều người qua lại.

Người đàn ông trung niên đứng đợi trước cửa xe chính là tài xế của Lục Tu Văn, Diệp Minh vẫn gọi ông ta là chú Lý, ông lịch sự cúi người trước Diệp Minh, nói rằng: “Cố thiếu gia, tiên sinh bảo tôi đón cậu về nhà một chuyến.”

Diệp Minh tự nhiên kéo cửa xe của chú Lý ngồi vào, đợi xe khởi động rồi mới hỏi: “Chú ấy tìm cháu có việc gì không ạ? Sao đột nhiên lại gọi cháu trở về?”

Chú Lý mặt không cảm xúc lái xe, giọng nói ổn trọng: “Tiên sinh không nói, Cố thiếu gia về là biết thôi.”

Diệp Minh không nói nữa, lặng lẽ ngồi ở phía sau.

Chiếc xe lái từ tốn, khoảng chừng một tiếng sau về tới nhà họ Lục, đây cũng là nơi Diệp Minh sống suốt nhiều năm, mãi cho đến khi lên đại học anh mới chuyển đi, dù có vậy căn phòng của anh vẫn được giữ lại, có thể nói đây được xem như căn nhà của anh ở thế giới này.

Chú Lý mở cửa xe cho Diệp Minh, nhìn Diệp Minh xuống rồi đỗ xe vào gara.

Diệp Minh đi thẳng vào nhà, vừa tới cổng, chị Trịnh giúp việc mở cửa giúp anh, mỉm cười đặt dép xuống dưới chân anh bảo rằng: “Cố thiếu gia, tiên sinh đang đợi cậu ở tầng hai đấy, cậu lên đi.”

Diệp Minh nở nụ cười ngượng ngùng với chị Trịnh, nói: “Em cảm ơn, em biết rồi ạ.”

Nói rồi đổi giày lên tầng hai.

Cửa thư phòng tầng hai khép hờ, Diệp Minh đẩy nhẹ cánh cửa đã mở ra, trông thấy một người đàn ông ngồi trên sofa, dù đang ngồi nhưng cũng toát lên cảm giác ổn trọng như núi... Người đàn ông mặc bộ âu phục sẫm màu, sườn mặt rõ nét, nghe thấy tiếng từ từ quay đầu lại, lộ ra gương mặt anh tuấn trưởng thành, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thăm thẳm, bờ môi hơi mỏng, lúc không cười có vẻ lạnh lùng, mà cổ áo tay áo được cài khuy cẩn thận lại toát lên cảm giác cấm dục.

Lục Tu Văn nhìn Diệp Minh thật sâu, một lúc sau mới cất giọng trầm thấp: “Cháu về rồi à.”

【Diệp Minh: Giá trị hắc hóa của chú Lục là bao nhiêu?】

【888: Không nhiều, mới 70】

Lục Tu Văn nhìn cậu chàng thanh tú trước mặt, thẳm sâu trong đôi mắt là nỗi bức bách phức tạp.

Đã nửa năm rồi hắn không được gặp Diệp Minh, không được trông thấy dung mạo cậu chàng này, không được nghe giọng nói của cậu, giống như người này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn... Mỗi phút mỗi giây hắn đều nghĩ tới cậu, đều lo lắng, rồi khổ sở trong lòng.

Vì cậu dễ dàng phản bội mà đau lòng, vì không được nhìn thấy cậu mà nhớ nhung, rồi lại lo lắng cho hoàn cảnh của cậu... Diệp Minh ngây thơ đơn thuần như vậy, cậu đã mất đi giá trị lợi dụng, lại bị Tống Khâm lừa đi, liệu có bị vứt bỏ làm tổn thương hay không?

Rời xa hắn rồi, ai bảo vệ cậu bé ấy đây?

Tất cả những điều này khiến Lục Tu Văn đau đớn không thôi, hắn chịu giày vò, thể như nơi quan trọng nhất trong trái tim đã bị lấy đi, mà đối phương ở đâu cũng không tài nào biết được.

Lục Tu Văn vẫn không ngừng tìm kiếm Diệp Minh, muốn cứu vãn cậu, nhưng dường như thế giới này có một sức mạnh nào đó ngăn cản hắn lại... Một người thực sự muốn biến mất, như đá chìm xuống biển, có khi mất cả đời cũng không thể tìm thấy được...

Bạn đang đọc Sứ Mệnh Vượt Thời Gian Của Diệp Minh (Dịch) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LANGTIENHUYETPHONG
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.