Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lão Trọng Sinh Truy Thê 6

Phiên bản Dịch · 1164 chữ

Chương 6:

Nửa năm trôi qua, Lục Tu Văn càng ngày càng tuyệt vọng, hy vọng mỗi lúc một trở nên xa vời, chẳng mấy chốc đến ngày giỗ của Cố Tuyết Nhã.

Như trước kia, ngày này Lục Tu Văn sẽ dẫn Diệp Minh đi thăm mộ cha mẹ cậu, nhưng lần này chỉ lẻ loi một mình hắn.

Ngày hôm đó Lục Tu Văn đứng trước mộ Cố Tuyết Nhã, trong lòng cảm thấy đau đớn và nhục nhã không thể nói lời nào, Cố Nhiên là đứa con duy nhất Cố Tuyết Nhã để lại trên đời này, cũng là người mà hắn thương yêu nhất, nhưng sự tình lại tới nước này.

Hắn quay về bia mộ Cố Tuyết Nhã nói: Xin lỗi, em yêu con trai chị, hơn nữa lại không thể bảo vệ thằng bé, để lạc mất nó.

Lục Tu Văn vẫn luôn tự vấn mình rằng, việc che giấu hắn từng thích Cố Tuyết Nhã với Cố Nhiên liệu có phải sai lầm hay không.

Thực ra hắn cũng không có ý định che giấu, chỉ là một câu chuyện cũ không muốn nhắc tới mà thôi, mối tình đó đã là quá khứ rất lâu rồi, mà nguyên chủ còn nhỏ như vậy... có một số việc dù có nói… Cậu cũng không thể hiểu được.

Sau đó Diệp Minh lớn lên, lúc Lục Tu Văn ý thức được mình yêu người này, theo bản năng bắt đầu tránh né, không muốn Diệp Minh biết hắn từng thích Cố Tuyết Nhã.

Hắn vẫn luôn nghĩ sẽ có một ngày mình ở bên Diệp Minh, bởi vậy không muốn Diệp Minh hiểu lầm tình cảm đơn thuần của mình dành cho cậu, sợ trong lòng Diệp Minh có khúc mắc.

Nhưng Lục Tu Văn không thể ngờ, vào thời điểm hắn không đề phòng nhất Diệp Minh đã biết chuyện, hơn nữa Diệp Minh dễ dàng tin lời nói dối của Tống Khâm, cho rằng hắn còn yêu Cố Tuyết Nhã, đồng thời hại chết cha mẹ cậu.

Kết quả này một lần nữa khiến Lục Tu Văn khó lòng chấp nhận nổi.

Tấm lòng hắn dành cho Diệp Minh, tình cảm mười mấy năm qua, chẳng lẽ đứa trẻ này không cảm nhận được chút nào sao? Cậu không tới hỏi hắn, cũng không tin lời hắn nói, vậy mà lại một lòng một dạ tin lời nói dối của Tống Khâm, không cho hắn đến một cơ hội giải thích.

Lục Tu Văn cảm thấy phẫn nộ mà đau lòng, hơn nữa còn rất thất vọng.

Em không tin tôi, không tin tôi một tay chăm sóc em gần hai mươi năm, nhưng lại đi tin một người mới gặp mặt, mang ý đồ xấu muốn lừa gạt em, thậm chí em còn vì hắn mà phản bội tôi.

Không còn điều gì khiến người ta lạnh lòng hơn nữa.

Vô số lần Lục Tu Văn choàng tỉnh giấc khỏi cơn mơ, nhớ lại những lời trước đó Diệp Minh nói với hắn, cậu nói hắn là một tên lừa đảo, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, đừng tới tìm cậu nữa... Câu nói ấy như đâm vào trái tim hắn đầm đìa máu chảy.

Lúc hắn ra khỏi nghĩa trang vắng lặng, bầu trời xám xịt dường như khiến cả thế giới này trở nên lu mờ ảm đạm, Lục Tu Văn chợt hoảng hốt... không trông thấy chiếc xe từ đằng xa tới.

Khoảnh khắc đó hắn chực nghĩ, nếu có cơ hội làm lại, nhất định hắn sẽ không tái phạm sai lầm kia nữa.

Hắn sẽ không để Tống Khâm lợi dụng cơ hội, hắn sẽ bảo vệ Diệp Minh thật tốt, hơn nữa sẽ không để Diệp Minh rời hắn đi! Muốn Diệp Minh thuộc về hắn.

Ánh mắt Lục Tu Văn thất thần trong phút chốc, bình tĩnh nhìn cậu chàng trước mặt.

Diệp Minh đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt đen láy giống mẹ cậu hiện lên vẻ nghi ngờ, cậu cất tiếng trong trẻo: “Chú à, chú tìm cháu có việc gì vậy?”

Lục Tu Văn đứng trước mặt cậu hơi siết chặt bàn tay, tới giờ phút này, cuối cùng hắn cũng tin mình đã sống lại, người hắn yêu tha thiết vẫn còn ở bên cạnh hắn... Cậu đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt không hằn vẻ lạnh lùng căm ghét, miệng cũng không còn nói những lời vô tình làm tổn thương người ta nữa.

Tất cả đều giống như chưa từng xảy ra.

Lục Tu Văn từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Minh, xoa xoa đầu cậu mỉm cười: “Không có gì, đi công tác mua quà cho cháu, tiện thể gọi cháu về nhà ngủ một tối.”

Hắn buông mắt chăm chú nhìn Diệp Minh hồi lâu, thoạt nhìn có vẻ rất tự nhiên thu tay về, không ai biết lúc này đây hắn phải kiềm chế tới mức nào, mới không để lộ vẻ gì lạ thường, không làm chuyện gì không nên làm, cũng không chạm vào cậu nhiều hơn.

Lần này hắn sẽ không để mất cậu nữa, không một ai có thể cướp cậu khỏi hắn.

Diệp Minh không để ý Lục Tu Văn có gì bất thường, trên mặt có vẻ thoải mái, Lục Tu Văn tình cờ gọi cậu về nhà hay tặng quà cho cũng là chuyện bình thường.

Hắn vẫn luôn quan tâm cậu như vậy... Bình thường mua quà, gọi về nhà ăn, đi du lịch với nhau cũng là chuyện bình thường, thậm chí đường đường một tổng giám đốc nhưng vẫn tham gia họp phụ huynh cho cậu, trừ những khi có việc thực sự nghiêm trọng sẽ không vắng mặt.

Sau đó đợi cậu lên cấp ba, đại học, trở thành một chàng trai, nhưng Lục Tu Văn cũng không giảm sự quan tâm tâm dành cho cậu, khiến Diệp Minh cảm thấy hơi khó chịu, cảm thấy trước mặt Lục Tu Văn mình vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.

Nhưng thực ra cậu đã hai mươi tuổi, con trai tầm tuổi này đâu còn muốn phụ huynh quan tâm như vậy nữa.

Thế nhưng Diệp Minh không ghét Lục Tu Văn quan tâm mình, cậu biết cậu không có bất cứ liên hệ máu mủ gì, chỉ vì mẹ cậu từng sống ở nhà họ Lục mà thôi, đừng nói chỉ là mối quan hệ mỏng manh như vậy... Mà có rất nhiều cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã đối xử tốt với con cái như vậy, cậu không thể không biết điều.

Huống hồ, cậu vẫn luôn tôn kính Lục Tu Văn từ tận đáy lòng.

Lục Tu Văn lấy chiếc hộp nhung trong túi ra, tùy ý đưa cho Diệp Minh, mỉm cười nói: “Cháu xem có thích không, nếu không thích thì chú đổi cho cháu.”

Bạn đang đọc Sứ Mệnh Vượt Thời Gian Của Diệp Minh (Dịch) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LANGTIENHUYETPHONG
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.