Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tống nghệ mỹ thực

Phiên bản Dịch · 1591 chữ

Chương 13: Tống nghệ mỹ thực

Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo có mấy phần phong vận, xuất hiện trong phòng thể thao, lập tức dẫn đến tiếng kêu mừng rỡ của Cổ Đức Bạch.

Dương Hồng quay về.

Nếu như nói Hứa Thanh Ninh là chiêu bài đối ngoại của công ty Thanh Hồng, vậy thì người quản sự chân chính của công ty, chấp hành quyền lực của công ty, là Dương Hồng không thể nghi ngờ.

So sánh với Hứa Thanh Nịnh chuyên về diễn viên, Dương Hồng chắc chắn am hiểu quản lý hơn.

Hai người có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau.

Dương Hồng nhận nước cam Cổ Đức Bạch đưa tới, giận cười nói: “Nịnh Nịnh, em lại đến công ty lười biếng, muốn phơi nắng, ở vườn biệt thự lớn nhà em, không phải càng hưởng thụ sao?”

Hứa Thanh Nịnh không đồng ý với lời này, “Ai lười biếng, em là đặc biệt đến tập thể dục.”

“Chạy mấy phút là nằm, cũng không biết ngại mà nói là tập thể dục?” Dương Hồng giễu cợt, có điều nhìn thấy cái bụng bằng phẳng như cũ của đối phương, cũng không nhịn được hâm mộ.

“Cái gì mà mấy phút, rõ ràng là năm km.” Hứa Thanh Nịnh cực kỳ kiêu ngạo, “Em đã kiên trì ba ngày.”

“Ồ, thật sự là kỳ tích, trước kia em không kiên trì được đến hai ngày, bây giờ lại được ba ngày, thật sự là một đột phá lớn trong lịch sử.”

Dương Hồng ngữ khí khoa trương, cười khẽ nói: “Không được, chị phải cho người định chế cho em một cái huy chương, phát cho em làm kỷ niệm.”

Hứa Thanh Nịnh nhàn nhạt liếc qua, không muốn nói thêm.

“Được được được, biết sự cố gắng của em rồi, đợi lát nữa mời đi đi SPA.”

Dương Hồng dỗ mấy câu, ánh mắt cũng theo đó thay đổi, ra hiệu nói: “Ồ, Chu Mục kia, em thấy qua rồi nhỉ, cảm thấy thế nào?”

”Rất tốt.” Hứa Thanh Nịnh hờ hững lật tạp chí.

“Chắc chắn tốt.”

Dương Hồng đắc ý cười cười: “Em không biết, cậu ta ở trường học rất có danh tiếng, chỉ khăng khăng đi con đường diễn viên, muốn làm vua màn ảnh.”

“Người ta ghét bỏ công ty lớn chỉ muốn tạo minh tinh, vừa ký kết liền đi theo con đường tiểu thịt tươi, thần tượng lưu lượng gì đó, chỉ vì cái trước mắt, cho nên từ chối rất nhiều lời mời của công ty lớn.”

“Mãi cho đến khi tốt nghiệp, cậu ta tình nguyện đi diễn lời kịch, cũng không thỏa hiệp. Khi chị tìm đến chỗ cậu ta, còn có mấy công ty quản lý đang nhìn chằm chằm đó. Cuối cùng vẫn là bản cung thủ đoạn cao siêu, thuận lợi bỏ viên anh tài này vào trong túi.”

Dương Hồn tràn đầy phấn khởi nói: “Trước đó trong điện thoại, nói với em không được rõ ràng. Bây giờ em đã thấy được rồi, tướng mạo của cậu ta đoan chính, tính tạo hình vô cùng mạnh. Thông qua trang điểm, có thể diễn được đế vương bừng bừng khí khái hào hùng, cũng có thể diễn được công tử văn nhân u buồn đa tình.”

“Nói tóm lại, con đường rộng lớn.”

Dương Hồng mặc sức tưởng tượng, tin tưởng vô cùng: “Có lá bài này, chị nắm chắc trong vòng mười năm, có thể nâng đỡ được một ảnh đế.”

Hứa Thanh Nịnh thần sắc không màng danh lợi, “Vậy thì chúc chị sớm được thành công.”

Ánh mắt Dương Hồng phát sáng, “Nịnh Nịnh, em phải giúp chị, đây là nghệ sĩ đầu tiên công ty chúng ta ký kết, nếu như nâng không nổi, mất mặt không chỉ có chị, em cũng rất mất mặt đó.”

“Chị muốn em làm cái gì?” Hứa Thanh Nịnh bỏ tạp chí xuống.

Luận nhân mạch, luận tài nguyên, hai người không phân biệt, thật có cần gì, Dương Hồng hoàn toàn có thể dùng danh nghĩ của cô ta đi sắp xếp.

Bây giờ lại dùng đến từ giúp, khẳng định không phải là chuyện tốt.

“Nịnh Nịnh thật thông minh.” Dương Hồng cười tủm tỉm nói: “Không phải em nghỉ ngơi mấy ngày sao, vừa lúc có một cái thông cáo.”

Hứa Thanh Nịnh toàn thân đang kháng cự, “Không muốn, em mới quay phim, đạo diễn nói em nhập vai quá sâu, phải điều dưỡng một tháng.”

“Yên tâm, chị sẽ không hố em, cái thông cáo này là lời mời tống nghệ.”

Dương Hồng khẽ nói: “Một tiết mục mỹ thực, em đi thì làm giám khảo gì đó, cảm thấy ngon thì khen thêm vài câu, không thể ăn thì trực tiếp bỏ, theo tâm trạng em.”

“Tống nghệ mỹ thực.” Lông mày Hứa Thanh Nịnh hơi nhíu lại, có chút động tâm,nghe tựa hồ không tồi, có điều cô cũng có chút lo lắng, “Tiết mục này, quay ở đâu?”

Quá xa cô cũng không muốn động đậy.

“Không xa, máy bay thẳng, có xe đưa đón riêng.”

Dương Hồng vội nói: “Tiết mục này là tiết mục tống nghệ chiếu mạng, nếu như là tống nghệ chiếu đài, chị sẽ khoog để ý nó, chúng ta không dựa vào đài truyền hình để kiếm cơm, nể mặt mũi hay không không quan trọng.”

“Ngược lại, tống nghệ chiếu mạng có lượng người xem trẻ tuổi rất đông, đây là chủ lực tiêu thụ của điện ảnh. Danh tiếng của em lớn đến mức nào, thỉnh thoảng lộ mặt, thu được nhiều fan qua đường hơn. Nhân tiện mang theo Chu Mục, càn quét chút cảm giác tồn tại.”

Dương Hồng cười tủm tỉm nói: “Em là bà chủ, càng là tiền bối, mang một người mới, không có vấn đề gì đi.”

“Đây mới là mục đích của chị đi.”

Hứa Thanh Nịnh không vui, “Chị trực tiếp sắp cậu ta lên tiết mục, lại còn chào, còn sợ ai bắt nạt cậu ta.”

“Không giống.”

Dương Hồng nói kỹ hơn: “Đi theo em, ống kính mới nhiều. Không có em, cậu ta chính là tiểu trong suốt không ai chú ý, có thể được mấy ống kính? Chủ yếu là chị không rảnh, nếu không tự chị dẫn dắt cậu ta đi, cũng không cần phiền đến em.”

“Chị đang bận cái gì?” Hứa Thanh Nịnh kỳ quái.

Công ty vận hành nửa năm, đã đi vào quỹ đạo, hẳn là không nhiều việc như vậy mới đúng.

Dưng Hồng rất hứng thú nói: “Đào người nha. Gần đây chị chọn trúng một cô gái nhỏ, tư chất không tồi, chỉ cần nghiêm túc rèn luyện một phen, khẳng định là một tiểu hoa. Không ít người đang chú ý, chị phải nhìn chăm chăm một chút, miễn cho bị người khác cướp đi.”

Dưới sự cầu khẩn của Dương Hồng, Hứa Thanh Nịnh cuối cùng vẫn đồng ý, bị ép kinh doanh.

Dương Hồng vui vẻ, quay đầu gọi: “Chu Mục, đừng luyện nữa, tới đây.”

“Anh, Hồng tỷ gọi anh.”

Cổ Đức Bạch nhắc nhở trước.

Chu Mục giật khăn lông, lau sạch mồ hôi, mới đi tới.

“Gần đây thế nào?” Dương Hồng thái độ hiền lành, “Trên phương diện sinh hoạt có vấn đề gì, cứ việc nói cho tôi.”

“Không có.”

Chu Mục lắc đầu, công ty bao ăn bao ở, đãi ngộ khẳng định không kém. Hắn sẽ không trái với lương tâm, nhất định phải kén cá chọn canh.

“Phương diện công việc thì sao?”

Dương Hồng lại hỏi: “Ký hợp đồng lâu như vậy, công ty cũng không có sắp xếp ra gì cho cậu, cậu có suy nghĩ gì không?”

“Không có.” Chu Mục cực kỳ thản nhiên.

Dương Hồng vô cùng hài lòng, “Chị biết tính tình của cậu, khẳng định chịu được nhàm chán. Có điều cậu yên tâm, công ty đã có kế hoạch kỹ càng cho cậu, sẽ không để cậu vẫn luôn nhàn như vậy, bây giờ cậu có thể về phòng thu dọn hành lý.”

Chu Mục hơi giật mình, “Đi đâu?”

“Ngày mai cậu và Thanh Nịnh cùng tham gia một tiết mục tống nghệ, chị biết cậu chưa hẳn thích công việc như này, có điều, chị vẫn hy vọng cậu đi.”

Dương Hồng giải thích, “Một mặt là kết giao nhân mạch, quen biết thêm mấy người bạn bè. Mặt khác, là dùng phương thức này để thông báo với mọi người, cậu là nghệ nhân của Thanh Hồng chúng ta, để nhiều ngừ biết sự tồn tại của cậu hơn nữa.”

“... Quá tốt rồi.”

Cổ Đức Bạch nhảy cẫng lên hoan hô, “Cảm hơn Hồng tỷ, cảm ơn Thanh tỷ.”

Trong lúc nói chuyện, cậu ta thật sự sợ hãi Chu Mục sẽ từ chối, cho nên không đợi Chu Mục mở miệng, liền trực tiếp dắt đối phương nói, “Anh, chúng ta đi, thu dọn hành lý.”

Bị kéo ra bên ngoài, Chu Mục rất bất đắc dĩ, “Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đi.”

Hắn còn muốn tích tiề, mở đại kế lập nghiệp của mình đấy.

Ngày hôm sau, bình minh lên, trời còn chưa sáng. Cổ Đức Bạch lái xe, đưa Chu Mục ra sân bay, ở trong phòng khách vip độc lập, tụ hợp với đoàn người Hứa Thanh Nịnh…

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.