Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phép tắc sinh tồn của nhân viên

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Chương 21: Phép tắc sinh tồn của nhân viên

Cái gọi là người trong nghề xem môn đạo, những người khác không rõ Chu Mục cử trọng nhược khinh một đao, đến cùng có ý vị như nào, nhưng trong mắt Phúc Khang, một đao kia tối thiểu phải luyện ba năm.

“Cái gì mà róc xương?” Những người khác tò mò.

Phúc Khang biết mọi người không hiểu, dứt khoát giải thích, “Trong giới nấu ăn, lọc xương cả con gà, róc xương heo, cũng coi như là tố dưỡng nghề nghiệp. Kiến thức cơ bản của đầu bếp có vững hay không, từ việc róc xương có thể nhìn ra được.”

“Một đao giống như Chu Mục vừa rồi, nhẹ nhàng róc thịt đầu heo ra, nói rõ cậu ta vô cùng hiểu cấu tạo thân thể heo, đồng thời cũng trải qua thực tiễn lâu dài, mới có thể dễ dàng như trở bàn tay vậy.”

Phúc KHang cũng không nhịn được nghe ngóng, “Chu Mục, có phải cậu đã từng huấn luyện đầu bếp, hoặc là dứt khoát làm việc trong lò mổ không?”

Chu Mục không trả lời vấn đề này, chỉ cầm khăn mặt lau lau dao nhọn, sau đó lại bắt đầu tiếp tục lọc thịt heo. Mấy dao, một con heo lớn chia làm hai miếng lớn. Về sau lại là chia đoạn trước, đoạn giữa, đoạn sau, lại bỏ lòng, móng chân đi.

Thịt vai, thịt lưng, thịt chân giò, thịt sườn…

Lưỡi dao xẹt qua khoảng cách khung xưng, từng khối xương cốt lớn bị gỡ xuống, từng mảnh xương xếp thành hình, xương thịt, nối liền.

Đám người kinh ngạc, mắt không chớp, phảng phất như đang quan sát màn biểu diễn đặc sắc.

Mười mấy phút trôi qua, Chu Mục mới thu hồi dao, chậm rãi rửa tay.

Những người khác lúc này mới như tỉnh mộng, cùng nhau tiến lên.

“Cao thủ huynh, dạy ta róc xương đi.” A Nam ra vẻ muốn ôm đùi.

Đại Hùng gạt hắn ra, nghiêm mặt nói: “Chu Mục, lão đệ, hai ta là tổ hợp gạch lò, cậu không thể quên cội nguồn…”

“Chu Mục… Mục ca, Mục ca.”

Mệ Lệ ngọt ngào, “Nhận đồ đệ không? Nha hoàn cũng được.”

Phúc Khang cũng đang trêu ghẹo, nói: “Chu Mục, cậu có hứng thú làm MC cố định không? Tôi sẽ khai trừ hai tên ngốc kia, về sau cậu chính là người giúp việc bếp núc duy nhất trong tiết mục.”

“Đừng mà, Phúc lão sư.”

“Vô tình vô nghĩa, chúng ta làm phản đi…”

Đại Hùng và A Nam tự nhiên là bùng nổ, vừa cầu khẩn, lại là chống lại.

Những người này đùa giỡn, Hứa Thanh Nịnh cũng cảm thấy kinh ngạc, đầu ngón tay âm thầm chọc chọc Chu Mục, “Nhà cậu kinh doanh nhà hàng sao, cảm giác cậu cái gì cũng biết.”

“Đi làm thuê, hiểu sơ.” Chu Mục không có cách nào nói tỉ mỉ.

Ánh mắt Hứa Thanh Nịnh xoay chuyển, trực giác của cô nói cho cô rằng, Chu Mục có điều giấu diếm, cái này làm cho cô không vui vẻ. Hừ, đàn ông… Không thẳng thắn.

“Rồi, mọi người nghỉ ngơi chút, nhân tiện ăn cơm.”

Tôn đạo diễn tuyên bố, đám người rốt cuộc cũng có thể thở phào, ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, căn bản không muốn động đậy, càng không muốn nói chuyện phiếm, hoàn toàn mất hết sinh long hoạt hổ trước ống kính.

Hứa Thanh Nịnh cũng giống vậy, chỉ là uống một chút nước, đối với mỹ vị nóng hôi hổi mà trợ lý nhỏ dâng đến, lại không thèm nhìn.

“Chị, chị ăn chút đi.” Trợ lý nhỏ sâu mi khổ kiểm thuyết phục, “Hôm nay chị căn bản không ăn thứ gì, tốt xấu gì cũng ăn một chút, miễn cho có hại cho sức khỏe.”

“Lát nữa lại nói.” Hứa Thanh Nịnh không nghe.

Trợ lý nhỏ bất đắc dĩ, xin giúp đỡ những người khác, thế nhưng đồng bọn của cô ta, còn có chuyên viên trang điểm, chuyên viên tạo hình đều giả bộ không nhìn thấy.”

“Anh, anh đang làm gì, đến ăn cơm.” Cổ Đức Bạch ngoắc ngoắc.

Chu Mục đi đến bên cạnh, nói với Tôn đạo diễn và Phúc Khang hai câu, hai người hơi gật đầu, hiển nhiên là đồng ý cái gì đó.

Được sự cho phép, Chu Mục liền đi tới trước lò, lấy một chút nguyên liệu đã xử lý xong, sau đó vén tay áo, bắt đầu quá trình chế tác rườm rà.

Trong thời gian này rất nhiều người đang nhìn lấm lét, nhưng không có ý tứ lại gần. Chu Mục nấu nướng thôi mà, đạo diễn cũng không nói gì, người bên ngoài làm gì phải xen vào việc của người khác.

Chỉ là hơn phân nửa giờ về sau, một mùi hương thanh nhã thơm ngát, từ trong một cái lồng hấp theo gió bốc lên, làm cho một đám người ngồi không yên.

Mùi hương này, có chút mê người.

Dù là ăn no rồi, Đại Hùng cũng không nhịn được tới hỏi thăm: “Chu Mục, cậu đang làm cái gì thế? Là món ngon gì sao?”

”Bánh ngọt.” Chu Mục cười nói: “Chờ hai phút đồng hồ, chín cho anh nếm thử.”

“Được được…”

Đại Hùng đồng ý liên tục, đồng thời cười nói: “Cậu quả nhiên là hiểu trù nghệ, ngày mai dứt khoát cầm muôi đi, giúp Phúc lão sư chia sẻ công việc.”

“Cái này có thể…” Phúc Khang cũng đi tới vuốt cằm nói: “Hai người các cậu làm đồ ăn kèm, tôi và Chu Mục làm món chính, vậy liền nhẹ nhàng hơn nhiều.”

“Chín rồi.”

Chu Mục không rảnh trả lời, mà tranh thủ thời gian, mở nắp lồng hấp. Một làn khói dày đặc bốc lên, tựa như là mây hình nấm.

Mùi thơm nồng nặc tỏa ra, Chu Mục phất tay, lấy khăn mặt làm lót, nhấc từng tầng lồng hấp đặt lên trên bàn bên cạnh, nhân tiện tắt bếp.

“Đây là…”

Một đám người nhao nhao vây quanh, Chu Mục cũng không để ý bọn họ, nhẹ nhàng lấy một đĩa, đi đến bên cạnh, đặt trước mặt Hứa Thanh Nịnh.

“Đây là cái gì?” Hứa Thanh Nịnh giả bộ như lơ đãng, dò xét đồ ăn óng ánh trắng tuyết, ở giữa nhân đỏ ửng, lộ ra hương thơm ngát.

“Bánh khoai mứt táo.”

Chu Mục đưa đũa lên, “Chị thử xem.”

“Cảm giác không thể ăn.” Hứa Thanh Nịnh do dự, nhận lấy đũa chọc chọc, kẹp một miếng, khẽ cắn, nhấm nuốt.

“Thế nào?” Chu Mục hỏi.

“Bình thường á!” Hứa Thanh Nịnh đánh giá, lại ăn thêm, sau đó liền không dừng lại được. Một đĩa sáu bảy miếng bánh ngọt, dưới sự nhai kỹ nuốt chậm của cô, đã hết sạch.

“Anh, cái này ăn ngon.”

Chu Mục làm một lồng hấp bánh ngọt, số lượng không nhiều, cũng chỉ có Tôn đạo cùng mấy người MC, mỗi người ăn một hai miếng, nếm thử vị. Cổ Đức Bạch tò mò đi lấy một miếng nhấm nháp, không nghĩ đến hương vị lại rất ngon.

“Đương nhiên là được.”

Phúc Khang khen không dứt miệng, “Bánh khoai táo tàu này lại là điển hình của vừa là đồ ăn vừa là thuốc uống, của khoai có thể bổ tỳ lợi khí, táo đỏ có thể ăn thần bổ máu, làm thành bánh ngọt, không chỉ có dễ tiêu hóa, còn có thể tốt cho dạ dày, dưỡng nhan.”

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn Hứa Thanh Nịnh một chút, ý vị thâm trường bổ sung, “Nếu có người sức khỏe suy yếu, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, như vậy ăn cái này, tuyệt đối là món ăn nhẹ khắc tinh của bệnh biếng ăn.”

“Tôi vốn dùng hai nguyên liệu này để nấu ăn, làm thọ đào cho lão nhân, chính là suy tính trên phương diện này.”

Phúc Khang cừi nói: “Chu Mục, nhìn ra được thọ đào này, giao cho cậu làm là được rồi.”

“Cái gì, còn có thể dưỡng nhan?” Mễ Lệ nghe xong, vội vàng kêu lên: “Hùng ca, Nam ca, các người đừng ăn, đều để em giải quyết cho.”

“Sớm hết rồi.”

Đại Hùng khẽ cười nói, “Em muốn ăn, bảo Chu Mục lại làm đi.”

“Vậy quên đi.”

Mễ Lệ cũng không ngốc, tự nhiên biết bánh ngọt này, là Chu Mục chuyên làm cho Hứa Thanh Nịnh, cô ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy, bảo Chu Mục làm cho mình.

Đương nhiên, Chu Mục làm như vậy, không ai cảm thấy kỳ lạ.

Lấy lòng bà chủ, đây không phải là phép tắc sinh tồn cơ bản nhất của nhân viên ở chỗ làm việc sao?

Cho dù hưởng ké của Hứa Thanh Nịnh, nhưng cho dù nói thế nào, mọi người cũng xem như ăn đồ của Chu Mục, cũng không nói đến nhờ ơn hay không. Rốt cuộc bọn họ đã nếm được rất nhiều đồ ăn, cũng không quan tâm bánh khoai ngọt này.

Có điều ăn người miệng mềm, trên thái độ khẳng định tốt hơn rất nhiều.

Hoan nghênh trước sân khấu không thể xem là thật, chỉ có thân thiện ở bên ngoài, mới nói rõ người ta mới bước đầu chấp nhận ngươi…

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.