Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A, nữ nhân

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Chương 22: A, nữ nhân!

Ngành giải trí, bạn bè khắp thiên hạ, cho đến bây giờ đều là giả dối.

Trên sân khấu và sau màn thường thường là hai loại thái độ.

Lấy Chu Mục làm ví dụ, trước ống kính mọi người đối với hắn tràn đầy nhiệt tình, như là bạn bè quen biết nhiều năm. Thế nhưng, khi ở riêng, bên trong từ MC, đến nhân viên công tác tầng dưới chót, thái độ đối với hắn đều là trong khách khí mang theo lãnh đạm xa lánh.

Bởi vì trong giới giải trí có quá nhiều người, ngươi còn không biểu hiện giá trị nên có, mọi người công việc đã đủ mệt mỏi, không muốn lãng phí thời gian và tinh lực, đi kết giao với một người vô dụng với mình.

Đừng bảo là thực dụng và lợi ích.

Xã hội này, ai không thực dụng và lợi ích.

Huống chi giới giải trí vốn nổi danh là vòng danh lợi.

Thông qua biểu hiện trong tiết mục của Chu Mục, một đám người đối với tiền đồ của hắn cũng khá là xem trọng, cũng vui vui vẻ vẻ thể hiện thiện ý của mình.

Phần hòa khí này, sau khi tiết mục một lần nữa quay, cũng làm cho bầu không khí càng trở nên hòa hợp.

Thật ra quay cái này, là quay mấy cảnh gác đêm. Xương lớn chồng chất trong nồi, củi lửa đỏ than ninh canh loãng.

Mấy người khoác áo khoác, dưới sao trời lấp lánh, vây quanh đống lửa trò chuyjen.

Ống kính từng cái, chậm rãi đảo qua…

Kết thúc công việc!

“Tốt!”

Tôn đạo diễn đứng lên, đi về phía Hứa Thanh Nịnh, vẻ mặt tươi cười, “Hứa lão sư, hôm nay thật sự vất vả cô quá, chúng tôi đã sắp xếp điểm dừng chân trên trấn, điều kiện khá là đơn sơ, mong cô thông cảm nhiều.”

“Cảm ơn đạo diễn đã quan tâm.”

Hứa Thanh Nịnh khách khí vài câu, dưới sự chen chúc của một đám người, leo lên xe bảo mẫu.

Chu Mục tự nhiên cũng ở trong đó.

Khoảng nửa tiếng, xe đến trấn nhỏ, tổ tiết mục bao hết một quán trọ nhỏ trên trấn, lại cho người dọn dẹp sạch sẽ, một lần nữa bố trí mấy gian phòng khách.

Một đoàn người vào phòng trọ, hai trợ lý nhỏ dẫn đầu đi vào phòng, kiểm tra mười mấy phút, mới ra ngoài khẽ gật đầu với Hứa Thanh Nịnh.

“Được rồi, mọi người cũng mệt mỏi rồi, đều đi nghỉ ngơi đi.”

Hứa Thanh Nịnh nói, ngay khi đi ngang qua bên người Chu Mục, bỗng nhiên ngừng chân gật đầu, “Biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt, tiếp tục phát huy.”

Nói xong, cô dáng người lảo đảo, biến mất trong gian phòng.

Cạch…

Cửa phòng đóng lại, Cổ Đức Bạch lập tức kích động, chuẩn bị lắc lắc bả vai Chu Mục để ăn mừng.

Chu Mục đưa tay chặn lại, “Đừng làm rộn, đi ngủ đi.”

“Anh!”

Cổ Đức Bạch tủi thân, “Em là mừng cho anh.”

“Cảm ơn.”

Chu Mục cũng không quay đầu lại, đi vào một gian phòng.

Gian phòn này cũng tương đối rộng rãi, là phòng giường đôi, có phòng tắm và phòng ngủ riêng. À, còn có một cái ban công nhỏ.

Chu Mục mở cửa kính ra, đi đến ban công nhìn quanh.

Gió đêm nhè nhẹ, có mấy phần ý lạnh.

Tiểu trấn xa xôi, không có ồn ào náo động như thành phố lớn. Giờ này, trấn nhỏ bao phủ trong bóng đêm đen nhánh, chỉ có mấy ngọn đèn ít ỏi lóe sáng.

Cô tịch, yên tĩnh, cảm giác không tồi.

Chu Mục thưởng thức màn đêm một lát, liền đi tắm rửa, đi ngủ.

Ngủ đến nửa đem, hắn bỗng bừng tỉnh, mở mắt. Chợp mắt một hồi, hắn liền đứng dậy, đi chân trần ra ngoài ban công nhỏ.

Ở ban công bên cạnh, một thân hình thon gọn, ngồi dựa vào một cái ghế, một chân vểnh lên, khoác lên lan can, mũi chân khẽ động, tư thế không lịch sự lắm.

Gió đêm có mấy phần lớn, thổi đến đối phương quần áo hỗn độn.

Chu Mục nhìn một cái, nhưng không mở miệng. Đối phương có chỗ phát giác, nghiêng người ngoái nhìn thoáng qua, là khuôn mặt tú mỹ của Hứa Thanh Nịnh.

Bị người phát hiện, Hứa Thanh Nịnh lạnh nhạt vô cùng, thậm chí còn làm ghê gớm thêm, đặt thêm một cái chân khác lên lan can, song song khép lại, kéo căng thành một đường thẳng.

“Cẩn thận ngã.” Chu Mục nhắc nhở.

Hứa Thanh Nịnh ép xuống, eo và thân thành hình chữ V, hơn nữa còn đang từ từ thu lại vào trong, cái động tác dẻo dai độ khó cao này, làm cho Chu Mục thán phục.

Kiên trì hai phút, Hứa Thanh Nịnh mới buông chân xuống, đưa tay vuốt vuốt tóc tán loạn trong gió, thanh âm lãnh đạm, “Sao cậu không ngủ?”

“Ngủ thiếp đi, lại bỗng nhiên tỉnh, cảm giác không buồn ngủ.” Chu Mục cũng ngồi xuốn, nhắm mắt lại, cảm nhận gió đêm thổi qua.

Ừm….

Thật ra ngoại trừ có chút lạnh, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Bên cạnh không có động tĩnh, Hứa Thanh Nịnh ngước nhìn bầu trời, tựa như say mê trong đó.

Có chút nhàm chán…

Chu Mục quay ngược về phòng, một hồi lại đi ra, mang theo một chai rượu vang, hai cái ly thủy tinh chân cao.

Hắn lắc bình khí, xoay hai vòng trên nút chai, lại nhẹ nhàng gảy ra.

Bùm một tiếng, thuận lợi mà mở nút.

“Chị có muốn uống một ly không?”

“Rượu đỏ không phải uống như thế.” Hứa Thanh Nịnh giơ tay, Chu Mục cũng thức thời, lập tức rót cho cô nửa ly rượu đỏ đưa đến.

Hứa Thanh Nịnh bưng ly rượu đỏ, yên tĩnh mấy phút đồng hồ, chờ rượu đỏ hoàn toàn lắng động, mới bắt đầu quan sát màu sắc rượu, sau đó khẽ ngửi hương, mím môi nhấp một ngụm.

Dưới ánh trăng, cảnh đẹp, rượu ngon, mỹ nhân, cảnh đẹp ý vui.

“Đây là rượu mới.” Hứa Thanh Nịnh ra kết luận.

“Không có?” Chu Mục hỏi.

Hứa Thanh Nịnh không hiểu, “Không có cái gì, cậu muốn cái gì?”

Chu Mục như đương nhiên mà nói: “Ví dụ như, đây là rượu vang chỗ nào, đưa ra thị trường bao giờ, chị không có ý định nói một chút à?”

“Tôi nào biết được, tôi ũng không phải giám định rượu.”

Hứa Thanh Nịnh không nhịn được trợn mắt, “Có điều trên chai hẳn có nhãn hiệu, cậu không biết tự mình nhìn sao?”

“Ồ.”

Chu Mục ngây thơ gật đầu, có điều cũng lười đi xem, hắn cũng không phải thật sự muốn biết, đơn giản là mượn cớ nói chuyện phiếm mà thôi.

“Không ngon.” Hứa Thanh Nịnh đánh giá, cô lại nhấp một ngụm rượu, để chất lỏng ở đầu lưỡi đảo quanh, cảm nhận vị chát chát trong đó, không có mùi thơm nhu hòa như rượu cũ cất ở trong hầm mấy năm.

“Vậy thì không uống.”

Chu Mục buông nửa chai rượu xuống, ngày mai trả lại Cổ Đức Bạch. Có điều, hắn không đi khỏi ban công, mà là nhìn Hứa Thanh Nịnh, muốn nói lại thôi, phảng phất như đang sắp xếp lại từ ngữ.

Hứa Thanh Nịnh cảm nhận được, cô tựa trên lan can, tư thế lười biếng vô cùng.

Bất chợt, người cô bất động, chỉ là khẽ quay đầu, hạ bả vai, cằm hơi nâng lên, đôi mắt đào hoa lưu chuyển ba quang, như cười mà lại không cười.

Loại hoặc là cố gắng, hoặc là tự nhiên bộc lộ vũ mị phong tình, có thể nói là câu hồn đoạt phách.

“Sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?”

Giọng nói của Hứa Thanh Nịnh, tựa như không có gì khác biệt bình thường, thêm chút khàn khàn. Một lọn tóc theo gió nhẹ lướt qua, lướt qua mặt Chu Mục, có chút ngứa.

“Không cần nói, đây là lấy lòng bà chủ, trong mắt cậu, tôi không nhìn thấy chút kính sợ của nhân viên đối với bà chủ nào cả…”

Đôi mắt đẹp cả Hứa Thanh Nịnh híp lại, tựa như trăng lưỡi liềm cong cong, nhãn tuyến hẹp dài, có loại mị hoặc không nói ra được, “Nói cho tôi, cậu rốt cuộc có ý gì?”

“Khụ khụ.”

Chu Mục chuyển động yết hầu, cẩn thận từng li từng tí tán thưởng, “Chị thật sự là hỏa nhãn kim tinh, cái này cũng nhìn ra được, lợi hại. Vậy thì tôi đành nói… Thật không dám giấu giếm…”

“Cái kia… Chị có thể, cho tôi mượn mười vạn không?”

Chu Mục ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn nói ra.

“Mượn tiền?” Cả người Hứa Thanh Nịnh cứng đờ. Cô đã từng có rất nhiều phỏng đoán, lại chưa từng phỏng đoán ở phương diện này.

Chu Mục liên tục gật đầu, lại bổ sung, “Tám vạn cũng được, tôi trả lãi.”

“...”

Hứa Thanh Nịnh thần sắc lạnh lùng, trở tay ném cái ly một cái, quay người vào phòng.

Chu Mục luống cuống tay chân mới xem như đỡ được cái ly, sau khi may mắn không hư hao của công, cũng không kìm lòng được nói thầm, “Không cho mượn thì thôi, giận cái gì.”

A, nữ nhân…

Hắn lắc lắc đầu, cũng đi theo quay lại phòng, đi ngủ.

Quả nhiên, nam nhân muốn dựng lên một phen sự nghiệp, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình!

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.