Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên mãn

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Chương 23: Viên mãn

Chu Mục ngủ một giấc đến sáng sớm, bầu trời mới tờ mờ sáng.

Dưới sự nhắc nhở của Cổ Đức Bạch, hắn rời giường, rửa mặt, khoác thêm áo khoác, ngồi lên xe tổ tiết mục sắp xếp, một lần nữa về đến làng.

Tại sân trước từ đường, Đại Hùng và A Nam đã ở đó, đang nhóm lửa.

Chu Mục gia nhập vào, thêm củi đốt lửa.

Ba người cũng là mới tỉnh ngủ, không có hào hứng nói chuyện trời đất, sau khi chào hỏi nhau, liền ngồi im nhìn lửa ngẩn người. Đợi đến hừng đông sáng rực, trong thôn ồn ào, truyền đến tai ba người, bọn họ mới coi như có mấy phần sinh khí.

Đại Hùng đứng lên, vươn vai, “Các huynh đệ, nên làm việc. A Nam, cậu muốn rửa rau, hay là cắt thịt?”

“Tôi rửa rau đi.” A Nam cười nói: “Chủ yếu là tôi sợ cậu rửa nát hết đồ ăn.”

“Đi.”

Vừa sáng sớm, Đại Hùng cũng không có tâm tình cãi nhau, hắn khẽ gật đầu, liền nhìn về phía bên cạnh, “Chu Mục, hôm qua Phúc lão sư đã nói rồi, để cậu làm thọ đào, cậu xem…”

“Được.”

Chu Mục không ý kiến, trực tiếp đi làm việc.

Trước tiên rửa sạch khoai, gọt vỏ, chưng chín, sau đó ép thành bột. Mặt khác còn phải thêm các loại dược liệu như kỷ tử, phục linh, tăng thêm hỗn hợp bột mỳ, trộn thành bột mịn.

Táo đỏ cũng bỏ hạt, trộn thành bột, đâu coi như là sơ chế xong. Đợt bột lên men, lấy số lượng vừa phải gói với mứt táo, sau đó tạo thành hình đào.

Một cái thọ đào liền có hình thức ban đầu.

Đương nhiên, đây coi như là thành phẩm, Chu Mục còn định tiếp tục làm thêm. Hắn cầm bình nhỏ, đổ chút bột, cho thêm chút nước sôi vào.

“Đây là cái gì?” Hứa Thanh Nịnh xuất hiện.

Chu Mục ngẩng đầu lại nhìn, con ngươi phản chiếu hình ảnh xinh đẹp.

Khác với phong cách hưu nhàn ngày hôm qua, hôm nay Hứa Thanh Nịnh đổi thảnh quần jeans có đai, phối với áo hoodie, lại búi tóc, hơi thở thiếu nữ vô cùng.

Thuật trang điểm thần kỳ, nhà tạo hình lợi hại.

“Màu thực vật.” Chu Mục cúi đầu, đũa quấy quấy trong chén, bột tan ra trong nước đun sôi, lập tức biến thành màu đỏ ửng.

Hắn dùng bàn chải nhỏ, chẩm một chút màu đỏ, quết lên ngọn đào trắng.

Một vòng đỏ nhuộm màu, cũng làm cho thọ đào càng thêm chân thật.

“Cảm giác thiếu cái gì đó.”

Hứa Thanh Nịnh dò xét, quyết định trêu chọc, “Đúng rồi, lá cây đâu? Dưới quả đào lớn phối với mấy phiến lá xanh, mới được gọi là giống thật.”

Cạch!

Chu Mục liếc mắt, tiện tay véo chút bột, vỗ bàn một cái, lòng bàn tay dùng lực khẽ ép, bột liền biến thành phiến mỏng.

Không có khuôn, hắn trực tiếp dùng dao nhọn, tùy ý cắt gọt, sau đó lại cho thêm màu, một phiến lá xanh sống động như thật, được đệm dưới đáy thọ đào.

“Quá qua loa đi.”

Hứa Thanh Nịnh nói đánh giá, “Chỉ có một cái thọ đào, không đủ thể diện, cậu làm thêm mấy cái nữa. Đúng rồi, trong bức tranh cát tường truyền thống, không phải có cách nói chín đào ngũ phúc sao? Cậu làm theo cái đó, không chỉ có long trọng, ngụ ý càng đẹp hơn.”

Chu Mục phát hiện, Hứa Thanh Nịnh không chỉ đến trêu chọc, càng là có chủ tâm đến tìm phiền phức.

Không phải chỉ là vay tiền thôi sao, thậm chí còn không thành, còn ghi hận?

Nghĩ không hiểu, cũng không thông.

Chu Mục khó hiểu.

“Nguyên liệu còn thừa nhiều như vậy, cậu không làm nhiều thêm mấy cái, quá lãng phí.” Hứa Thanh Nịnh vén ống tay áo lên, lộ ra hai tay trắng nõn, “Nếu cậu không muốn làm, vậy tôi làm là được.”

“Đừng…”

Chu Mục vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng thầm thì, “Chị tới làm, mới là lãng phí.”

“Cậu nói cái gì?”

Hứa Thanh Nịnh nghiến răng, đằng đằng sát khí.

“Sự thật mà.” Chu Mục nhéo một chút bột đưa tới, “Trước không bỏ nhân, chị nặn ra hình quả đào cho tôi xem một chút.”

“Xem thường tôi?”

Hứa Thanh Nịnh cũng không cảm thấy, việc này có bao nhiêu khó khăn.

Không phải chỉ là quả đào thôi sao, tròn trịa, hơi nhọn nhọn, đơn giản biết bao.

Cô nhận bột, lông mày hơi nhướng lên, mang theo khinh thường….

Sau mười mấy phút, cô vẫn còn vật lộn cao thấp với bột, mà Chu Mục đã đem tác phầm bày vào trong lồng hấp lớn, làm tân trang cuối cùng.

Sở dĩ nói là tác phẩm, chủ yếu là bởi vì nó quá đẹp. Đẹp đến mức cameraman bên cạnh, cũng không nhịn được đẩy ống kính, liên tiếp lấy đặc tả.

Chín quả đào lớn nhỏ khác nhau, từng phiến lá xanh tô điểm, lộ ra phấn nộn no đủ, kiều nhuận ướt át, giống như khẽ chạm một cái, là có thể trào nước ra vậy.

Xung quanh quả đào, còn có năm con rơi dỏ bay quanh, tạo nên hình ảnh tương phản với quả đào mãnh liệt.

Nhưng làm người ta chú ý nhất, vẫn là một lão đạo chống quải trượng, chòm râu trắng dài, đầu to ngây thơ, chân thành ở giữa chín quả đào.

Đây là Thọ tinh.

Thọ tinh, thọ đào, vừa vặn.

Chu Mục dò xét một lát, xác định không bỏ sót cái gì, liền quay đầu hỏi, “Tôi chuẩn bị đi hấp, thọ đào của chị đã làm xong chưa?”

Hứa Thanh Nịnh thầm hận, đây là để cô không xuống đài được à.

Đúng lúc này, tiếng của Mễ Lệ kêu lên: “Thanh Nịnh tỷ…”

“Tiểu Lệ gọi tôi, nhất định là có chuyện, tôi đi giúp đỡ.” Hứa Thanh Nịnh lập tức vứt bột xuống, như là chạy trốn.

Chu Mục nhìn bột mì chịu đủ chà đạp, phong cách trừu tượng nồng đậm làm hắn muốn cười.

Lồng hấp đặt trên lò, đại khái cần phải chưng nửa tiếng.

Trong thời gian này, Chu Mục cũng ra ngoài, giúp đỡ những người khác. Khoảng cách thọ yến bắt đầu, còn hơn một tiếng, mấy MC cũng không để ý đến việc khôi hài, mỗi người đều đang chăm chỉ làm việc.

Nơm nớp lo sợ, yên lặng chuẩn bị.

Dưới sự chỉ huy của thôn trưởng, mấy chục cái bàn xen vào bày ra, từng cái bàn ghế bày ra chỉnh tề. Vào giữa trưa, các thôn dân nhao nhao dẫn người đến, xuất hiện khắp từ đường.

Mà lão thọ tinh trăm tuổi, dưới sự chen chúc của con cháu, thoải mái ngồi vào vị trí.

Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Khai tiệc.”

Phúc Khang vung tay lên, “Mang đồ ăn lên!”

Ra lệnh một tiếng, Hứa Thanh Nịnh và Chu Mục cùng một chỗ bưng một cái lồng hấp lớn, đi đến trước bàn của lão thọ tinh, lấy thọ đào đã chưng xong ra.

Nắp lồng nhấc lên, trong nhiệt khí bốc lên, thọ tinh chín đào ngũ phúc tổ hợp xuất hiện trong suốt như ngọc, tỏa ra hương thơm ngát, hiện ra trước mặt mọi người.

Oa….

Tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, lão thọ tinh cười đến càng vui vẻ hơn, dưới sự khuyên bảo của mọi người, liên tục nói không nỡ ăn, cuối cùng vẫn nếm thử một tiến.

Bánh khoai mứt táo, mềm mại tinh tế mười phần, quan trọng nhất là vào miệng liền tan ra, cho dù lão thọ tinh đã không còn răng, cũng có thể tùy tiện nuốt, cảm nhận được hương vị trong đó.

Trong lúc nhất thời, nếp nhăn trên mặt ông như đóa hoa nở rộ, khen không dứt miệng.

Lão thọ tinh hài lòng, mọi người tự nhiên vui vẻ. Bọn Đại Hùng, cũng nhân cơ hội mang từng món ăn đặt lên từng bàn.

Thôn dân ăn uống linh đình, hoan thanh tiếu ngữ.

Khi Phúc Khang mang đầu heo lớn hắn tỉ mỉ nấu nướng lên đến yến hội, bầu không khí nhiệt liệt cũng theo đó đạt đến đỉnh.

Trong tiếng reo hò lôi động, Bách Gia Yến cũng viên mãn kết thúc công việc.

Nhạc hết người tan, dưới sự đưa tiễn của tổ tiết mục, Hứa Thanh Nịnh và Chu Mục rời khỏi nông thôn, ngồi nên xe bảo mẫu thoải mái dễ chịu chạy ra sân bay.

Một đường không nói chuyện, một đoàn người thuận lợi đi về, vừa xuống máy bay thì liền đường ai nấy đi. Chu Mục cùng Cổ Đức Bạch về ký túc xá của công ty, mà Hứa Thanh Nịnh thì về nơi ở gần sân bay.

Trong phòng khách ấm áp, trợ lý nhỏ giúp cô sửa sang hành lý, cô ngẩn người một lát, liền cậm điện thoại nhắn cho Dương Hồng một tin nhắn…

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.