Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cảnh diễn, hai lời thoại

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Chương 3: Một cảnh diễn, hai lời thoại

Đến thành điện ảnh, trời đã sáng.

Quan phủ, nhà dân, đường phố các loại, cảnh tượng, kiến trúc thời đại khác nhau ở chỗ này chỗ nào cũng có thể thấy được, cổ kim tụ họp, phong cảnh khác biệt!

Hai người hỏi thăm một phen, mới tìm được đoàn phim “Hồ Nữ”. Quả nhiên, thời gian quá sớm, người ta còn chưa khởi công nữa.

Đợi thôi!

Hai người ở bên ngoài đoàn phim, tìm ghế dài công cộng, ngồi xuống.

Cổ Đức Bạch rất buồn chán, hết nhìn đông lại nhìn tây, quan sát đồ vật bên cạnh. Một hồi, ánh mắt của cậu ta thu lại, quá sợ hãi, “Anh, không phải anh nói, đã nghĩ thông rồi sao?”

Cậu ta phát hiện Chu Mục đang tìm dữ liệu sáng nghiệp ở trên diễn đàn kinh tế.

Đàn ông đều thay đổi nhanh như này sao?

Lời vừa nói xong, xoay mắt đã quên luôn rồi.

Cổ Đức Bạch rất bi thương.

“Là nghĩ thông rồi.” Chu Mục đầu cũng không ngẩng lên, “Dù sao tôi ký là hợp đồng diễn ngệ, cũng không hạn chế tôi lập nghiệp ở ngành khác.”

Là như thế phải không?

Cổ Đức Bạch ngẩn ngơ, mắt to lộ ra mờ mịt.

Chu Mục nói tiếp: “Theo tôi được biết, minh tinh, nghệ sĩ làm nghề phụ không ít đi. Sự nghiệp không liên quan đến diễn nghệ, công ty cũng muốn quản sao?”

Khụ…

Cổ Đức Bạch chần chờ, cậu ta bị thuyết phục, “Quản hẳn là sẽ không quả, có điều nghề phụ của người ta hơn phân nửa là kinh doanh quán cà phê, tiệm cơm, tiệm lẩu… Anh, anh cũng mở tiệm ăn sao?”

“Cấp thấp!”

Chu Mục lắc đầu, với hắn mà nói, ngành dịch vụ cấp quá thấp, tiền lời lại chậm. Lập chí cao xa, mục tiêu rộng lớn, đây mới là độ lượng của người xuyên không.

“Tiểu Bạch, cậu cảm thấy ngành nào, sẽ đạt được lợi ích lớn nhất?” Chu Mục hỏi thăm, lại nhanh chóng bổ sung, “Đương nhiên, ngành nghề viết trong luật hình sư, không cần đề.”

“Nghề trong luật hình sự… Ha ha!” Cổ Đức Bạch cười điên cuồng, “Anh, anh thật biết đùa…”

“Là điểm cười của cậu thấp.”

Chu Mục lâm vào trầm tư, “Thế giới này, kiếm lợi nhiều nhất, khẳng định là tài chính, nguồn năng lượng, chế tạo, bất động sản, thông tin, ô tô…”

“Đúng, đúng.”

Cổ Đức Bạch phụ họa, “Còn có điện tử, internet, người giàu nhất thế giới bây giờ, là trùm thương nghiệp dựa vào điện tử internet đấy.”

“Điện thương?”

Chu Mục có chút hồi ức, hối hận sáng tạo mộng XX, lập tức tuyên cáo tan biến.

Kỳ thật cũng thế, khi xã hội phát triển đến trình độ nhất định, ngành nghề nên xuất hiện một cái cũng không thiếu. Mấy kiểu như internet, smartphone, mạng xã hội, cũng xem như nhu cầu của con người, khoa học kỹ thuật tiến bộ, chắc chắn sẽ có người phát minh ra.

Chu Mục tra top 500 xí nghiệp trên thế giới của Lam Tinh.

Mộng đẹp đế quốc vạn tỷ.

Tan thành mây khói!

Được rồi, được rồi, mục tiêu nhỏ một vạn đừng nghĩ đến nữa, mục tiêu nhỏ kiếm vài trăm triệu cũng được rồi, biết đủ mới sống vui.

Chu Mục trấn an bản thân, tiếp tục phân tích.

Tài chính truyền thống, bất động sản, năng lượng, y dược, chế tạo ô tô, cũng không đủ tài chính, chắc chắn không đu nổi.

Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn ngành nghề mới nổi, cũng chính là internet đầu tư nhỏ, hồi báo lớn.

Nhưng mà internet cũng không phải là giai đoạn sáng lập, khai hoang gì. Rất nhiều công ty lớn đã kết thúc giai đoạn quất ngựa khai hoang, có được lưu lượng, người dùng cố định.

Nhưng Chu Mục cũng không sợ, dù sao đặc điểm lớn nhất của internet, chính là thai nghén kỳ tích.

Thời không Địa Cầu, dưới tình huống BAT gần như vững chắc, còn có thể làm ra một hệ thống. Ngọn gió đầu tiếp theo là cái gì, ai có thể đoán được chứ.

Khi hắn đang suy nghĩ.

Cổ Đức Bạch đứng bật dậy, vội vàng nói: “Anh, mở cửa, nhanh đến báo danh!”

Mạch suy nghĩ bị đứt đoạn, Chu Mục bị kéo đi.

Người đoàn phim tiếp đón bọn họ, là thư ký trường quay nhỏ. Không chỉ có bọn hắn, ngoài ra còn có một đám diễn viên quần chúng. Dưới sự sắp xếp của đoàn phim, lần lượt đi thay đồ, trang điểm. Trường quay không có minh tinh, nhân vật ghê gớm nào, tự nhiên không có ưu tiên gì, tất cả mọi người đều đang xếp hàng.

Bên trong phòng quay, nhân viên công tác đang bố trí cảnh quay, vị trí máy móc.

Chờ Chu Mục thay đồ, trang điểm xong, liền thấy một thanh niên hơn ba mươi, ngồi bên trên vị trí đạo diễn, chỉ huy điều hành.

Chu Mục có chút kinh ngạc, đại đạo diễn Thường Hòa trong trí nhớ của hắn, hẳn không phải là bộ dáng này.

Cổ Đức Bạch có chút nhãn lực, ở bên cạnh nói nhỏ: “Anh, đây là đạo diễn chấp hành, tên là Dư Niệm. Nghe nói hắn là học sinh của Thường đạo, người mới trong ngành.”

“Anh cũng biết, bộ phim Hồ Nữ này, thật ra đã quay xong, chẳng qua khi thời kỳ chế tác hậu kỳ, cần quay một vài ống kính.”

“Đối với đại đạo mà nói, đây nhất định là việc nhỏ không quan trọng gì, không cần mình xuất mã, giao cho học sinh hoàn thành, không có gì đáng trách.”

Cổ Đức Bạch nhỏ giọng nói: “Dù sao nghe sắp xếp của hắn là được.”

Chu Mục tự nhiên không quan trọng, dù sao chưa đến lượt hắn lên diễn, ngồi bên cạnh nghe là được. Cổ Đức Bạch còn căng thẳng hơn nó, đưa một xấp giấy đến.

“Đây là cái gì?” Chu Mục không hiểu.

“Tiểu truyện nhân vật mà anh viết.” Cổ Đức Bạch thấp giọng nói, “Nhân lúc còn thời gian, anh nghiên cứu hiểu rõ, quay một lần là qua.”

Chu Mục mở tập văn kiện, bên trong có hai ba trang giấy, đều là chữ nhỏ lít ra lít rít. Hắn tùy ý mở ra, liề khép lại, trả lại, “Không cần thiết!”

“Em biết anh nhất định đã thuộc lòng, có điều xem xem lại, ôn cố tri tân.” Cổ Đức Bạch thuyết phục, không che giấu được tâm tình thấp thỏm.

Đây là bệnh chung của người mới, cho dù không phải cậu ta diễn phim, cậu ta cũng lo lắng Chu Mục sai lầm.

Chu Mục rất bình tĩnh, hoặc nói là không quan tâm.

Không chịu nổi Cổ Đức Bạch một mực khuyên ca, hắn bất đắc dĩ nói chút, “Tiểu Bạch, cậu cũng nhìn kịch bản của tôi, hẳn là có thể tính ra được, tôi có chừng mấy ống kính?”

“Cái này…” Cổ Đức Bạch nghĩ nghĩ, biểu tình ngượng ngùng, “Anh, tự anh nói qua, ống kính ít hơn nữa, nhân vật dù nhỏ, cũng có thể sáng chói.”

Chu Mục ngoảnh mặt làm ngơ, nói bình bình, “Tôi có chừng ba ống kính, hai lời thoại. Bối cảnh nhân vật là một công tử hoàn khố, ở trong thanh lâu coi trọng một hoa khôi, gặp sắc thì muốn đến dây dưa, lại bị người đánh, hết.”

“Nhân vật rất đơn giản, hơn phân nửa là chất xúc tác cho kịch bản. Nhân vật như vậy căn bản không có chỗ trống nào để phát huy, cũng không không gian có thể giãy giụa tâm lý, nhân sinh của bản thân tịch mịch trống rỗng, tình cảm phức tạp gì cả…”

Chu Mục vỗ vỗ tập văn kiện, “Tiểu Bạch, cậu không cảm thấy tiểu truyện nhân vật này, lời kịch nội tâm nhiều lắm sao, thuần túy là tự mình đa tình. Phải biết nhân vật này ngay cả vai phụ còn chưa đến, chỉ mạnh hơn diễn viên quần chúng một chút, càng không phải là nhân vật chính, tại sao phải nhiều kịch như thế?”

Được được được, anh có lý, anh đều đúng.

Cổ Đức Bạch cảm thấy buồn rầu, “Anh, anh thật sự thay đổi rồi, trước kia khi anh thức đêm viết tiểu truyện, cũng không nói như vậy…”

“Khụ!”

Chu Mục không phản bác được.

Vác đá đè chân mình.

Tư vị này…

May mắn Cổ Đức Bạch cũng không tiếp tục, mà chuyển chru đề, hưng phấn nói: “Anh, lát nữa, anh và Ngải Ngải có lời thoại, có thể xin chữ ký giúp em được không.”

“Em không phải là Ngải Thảo.”

Cổ Đức Bạch cường điệu, “Chỉ là đơn thuần thưởng thức cô ấy.”

“Ngải Ngải là ai?”

Chu Mục vừa hỏi, làm cho Cổ Đức Bạch trấn kinh, “Anh, anh bệnh à? Sao ngay cả tiểu hoa đán Vương Thiếu Ngải nổi tiếng nhất hiện nay cũng không biết?”

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.